Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 126



Chu Viễn Tập rất nhanh phân công xong nhiệm vụ, ấn theo nhân số chia là ba tiểu đội, một tổ đi tòa nhà khoa học kỹ thuật, một tổ đi sân thể dục lớn, một tổ còn lại đi kỹ túc xá, vô luận từ góc độ chọn người hay ích lợi, Chu Viễn Tập đều an bài hợp lý, nếu vô ý có người đề xuất ý kiến gì đó, xưởng công nghiệp quân sự tuy rằng nguy hiểm nhưng giá trị của nó càng lớn hơn, cho nên cho dù lúc trước hy sinh không ít người, nhưng vẫn luôn có người này tiếp nối người khác.

Hai mắt Chu Viễn Tập phát sáng, dã tâm bừng bừng, đem trạng thái bản thân điều chỉnh đến mức tốt nhất.

Mọi người trang bị ra trận, chờ đợi một tiếng ra lệnh.

Tống gia và Tề gia hiển nhiên với nhiệm vụ lần này quyết chí phải làm được, phái ra hai đội ngũ tinh anh, trước khi chưa có chia của, ít nhất từ mặt ngoài thoạt nhìn tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực.

Về phần Bạch gia chia làm hai phe, một phe lấy Chu gia cầm đầu, một phe thì hướng về đoàn người Ngô Quốc An, điển hình cỏ đầu tường, trong đội ngũ không có quyền lên tiếng, chỉ có thể làm nhân bánh bích quy khổ không thể tả.

“Chúng ta đi vào liền phân công hành động, mặc kệ tình huống như thế nào, hai giờ sau hội họp ở chỗ này, tất cả mọi người chú ý cẩn thận, an toàn là nhất.” Chu Viễn Tập mặt ngoài công đạo rất tốt, nghe thấy lời này, lòng tất cả mọi người đều thực thoải mái.

“Được”

“Không thành vấn đề.”

Từng người dặn dò cấp dưới một phen, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, nên phối hợp như thế nào, an bài như thế nào lộ tuyến ra sao, cho dù đã diễn luyện qua vô số lần trong lòng vẫn không yên, thật cẩn thận lại dặn dò một phen mới chịu buông tha, trừ bỏ đoàn người Ngô Quốc An và những người liên quan cà phất cà phơ không chút tự giác, ngồi dưới đất nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không có một chút khẩn trương nào.

Sắc mặt Chu Viễn Tập âm trầm, nhịn lại nhịn mới không ngay mặt tức giận, những người khác nhìn bọn hắn với ánh mắt cũng không tốt, nhưng người ta ăn của chính mình, uống của chính mình, phân công nhiệm vụ cũng không từ chối, người bên ngoài có năng lực nói cái gì, rõ ràng quay đầu đi nhắm mắt làm ngơ, xem bọn họ có thể như ý được bao lâu, ngẫu nhiên có mấy lính đánh thuê có quan hệ tốt thấy bọn họ nhàn nhã, trong lòng dâng lên lòng ghen tỵ, đám người kia chính là đang kéo cừu hận!!!

“Chuẩn bị hành động.” Chu Viễn Tập ra lệnh một tiếng, ánh mắt lãnh đạm đảo qua đoàn người thờ ơ ngồi dưới đất, hắn biết nếu mình nói, đám người kia tuyệt đối coi như không thấy.

Ánh mắt mấy người còn lại cũng hướng lại đây, tình huống hiện tại là, tất cả mọi người chờ xuất phát chỉ có bọn họ biếng nhác, trong tầm nhìn rộng lớn hình thành một hình ảnh đối lập.

“Cái gì?” Ngô Quốc An vẻ mặt ngây thơ ngẩng đầu, ngoài miệng còn đang cắn miếng thịt.

“Chuẩn bị hành động, các ngươi mau lên.” Chu Viễn Tập nhẫn nại giải thích.

Ngô Quốc An há to mồm, miếng thịt rơi trên vạt áo, vẻ mặt ngốc lăng hỏi: “Không phải là ngày mai mới hành động sao?’

“Ai nói với ngươi ngày mai hành động? Hiện tại, lập tức. các ngươi nhanh chóng tập hợp cho ta.” Chu Viễn Tập cho dù tính tình tốt cũng nhịn không được mà bạo phát.

“Không được, hôm nay chúng ta không làm nhiệm vụ.” Ngô Quốc An vội vàng lắc đầu, không nhìn Chu Viễn Tập đầy lửa giận , chính nhi bát kinh nói.

Chu Viễn Tập tức đến phát run, núi lửa phun trào: “Các ngươi đây là không nghe chỉ huy sao? Hay là có dị nghị với mệnh lệnh của căn cứ? Hoặc là nói các ngươi sợ?”

Ngô Quốc An mặc kệ, phản bác: “Ai nói chúng ta không nghe chỉ huy, chẳng qua lùi thời gian lại mà thôi.”

Chu Vĩ cười lạnh: “Ngươi nếu không nói ra nguyên nhân, chính là chậm trễ quân lệnh, dựa theo quân pháp chúng ta có thể tùy ý xử trí.”

Ngô Quốc An nhếch miệng, trừng mắt nhìn người cười trộm phía sau một cái, trong lòng khổ bức cực kỳ, vì cái lông gì cố hết sức không lấy lòng đều là hắn đến làm, khinh thường ngoáy ngoáy lỗ mũi , đối với hai chú cháu Chu gia kia, nói thật, hắn còn không xem vào mắt, thuận miệng thô tục một câu: “Nha, nhị thiếu gia của Chu gia thật khó lường, căn cứ kinh đô là nhà ngươi mở hay sao, tùy tiện đã nghĩ xử trí người khác, ta phi, mẹ nó, ngay cả kỹ nữ còn treo biển hành nghề, không phải là xem chúng ta không vừa mắt hay sao? Còn chiêu trò gì ta tiếp, đừng làm lén.”

“Ngươi muốn chết.” Chu Vĩ cực giận, trên người phát ra dị năng hỏa hệ, một đoàn hỏa cầu cực lớn phóng qua.

“Như thế nào? Bị ta nói thẹn quá thành giận.” Ngô Quốc An còn chưa ra tay, một lá chắn bằng băng liền chắn trước người.

Chu Vĩ một kích không trúng, lửa giận trong lòng càng đậm, lại ngưng tụ một hỏa cầu, thân hình phi nhanh đánh về phía Ngô Quốc An.

“Dừng tay.” Chu Viễn Tập vội vàng chặn lại cháu trai, thần sắc càng thêm lạnh, trong lòng càng thêm quyết định đem đám người không biết tốt xấu này công đạo tại chỗ, đội ngũ Chu gia nhanh chóng thay đổi đầu súng.

Không khí trở nên cứng ngắc, hết sức căng thẳng.

“Chú.” Chu Vĩ thật sự không dám xông đến, hung hăng nhìn Ngô Quốc An một cái, đứng ở phía sau Chu Viễn Tập.

Tống Quốc Hưng vội vàng giảng hòa: “Được rồi, các người đừng làm rộn này còn không có hành động các ngươi đã nội chiến rồi sao? Muốn như thế nào?”

Chu Viễn Tập cười khổ, nhìn Ngô Quốc An một cái, quay đầu lại nhìn về phía Tống Quốc Hưng sau đó bày ra bộ dáng không biết làm như thế nào cũng không nói tiếp.

Tống Quốc Hưng nhíu nhíu mày, trước nghe Tam ca nói Bạch thiếu gia đáng kết giao, nhưng một đường đi tới này chính mắt hắn lại không thấy như vậy, đoàn đội của Bạch thiếu gia thật sự không có kỷ luật, Tống Quốc hưng nghĩ không rõ, tổ chức như vậy có thể làm nên chuyện gì, bất quá có dặn dò của Tam ca và cháu trai cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn bọn họ đánh nhau, trong lòng không tự giác đánh một dấu x với ấn tượng về Bạch Cảnh, bất mãn nhìn về phía Ngô Quốc An: “Tiểu Ngô, ngươi tới nói.”

Ngô Quốc An buồn bực cực kỳ, trợn mắt bịp bợm: “Ta cảm thấy vẫn là ngày mai hành động tương đối tốt, hiện tại thời gian không còn sớm, vài ngày đi đường hẳn tất cả mọi người nên nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai cũng có tinh thần, cơ hội hoàn thành nhiệm vụ mới lớn hơn.”

Tống Quốc Hưng rất không vui, cảm thấy chính mình bị coi rẻ: “Hiện tại mới 3h chiều, tối hôm qua nghỉ ngơi 8h, ghữa trưa còn nghỉ ngơi hai canh giờ.”

Ngô Quốc An giống như không nghe rõ hắn châm chọc, cười hì hì nói: “Ta ngày hôm qua nhìn hoàng lịch, hôm nay không nên xuất hành, vì giảm bớt thương vong, vẫn là ngày mai hành động tốt hơn, ta đây cũng là vì tốt cho mọi người.”

Tống Quốc Hưng thật sự tức giận, chưa thấy qua người càn quấy như vậy, quân đội dưới tay hắn không có quân nhân nào không phục tùng mệnh lệnh.

“Phì!” Lý Nhiên thật sự nhịn không được, cười ra tiếng, thấy ánh mắt ẩn địch ý của mọi người liền nhanh chóng bịt miệng lại, Ngô ca thật tài tình, chuyện ma quỷ như vậy cũng biến ra, đầu năm nay làm gì có cái gì gọi là hoàng lịch, quỷ xả gì đâu.

Vô luận Tống Quốc Hưng nói thế nào, Tề gia, Bạch gia thay nhau ra trận, Ngô Quốc An múa mép là nhất lưu, nói đến chính sự chính là ba chữ, không đáp ứng, nói hắn nhát gan sợ phiền phức, người ta ngôn từ chính nghĩa, nói là mai làm nhiệm vụ, nói hắn có tâm phá rối, người ta nói dối bài bản thành một bộ, mà còn nói có đạo lý hẳn hoi, danh nghĩa là vì tốt cho tất cả mọi người.

Lại không có khả năng thật sự đánh nhau, nước miếng qua lại tốn hai giờ, cái này tốt, không cần xả nữa, 7h tối trời đen kịt, cho dù tiếp tục thì hôm nay cũng không có khả năng hành động, tất cả mọi người một bụng lửa giận, cũng đều đói bụng, vừa lúc ăn cơm.

Tống Quốc Hưng phát thệ, hắn cho tới giờ chưa từng tức như vậy.

Bất tri bất giác, đoàn người Ngô Quốc An thành công, chọc nhiều người tức giận, nhưng lại có ai để ý đâu, có thể sóng sót qua nhiệm vụ lần này mới là người thắng lớn nhất.

Trong lòng Ngô Quốc An đều có tính toán, làm thủ hạ trực tiếp dưới quyền Táp ca, hắn nghĩ càng thêm sâu xa, biết rõ Táp ca và Cảnh thiếu ngay ở bức tường bên trong, nếu ban ngày bọn họ để đi làm nhiệm vụ mới thật là ngốc, Chu Viễn Tập vừa thấy liền không có lòng tốt, xưởng công nghiệp quân sự đã từng có rất nhiều người tới, hắn cũng không tin không có ai mang được tin tức ra, Chu Viễn Tập thoạt nhìn tin tưởng mười phần, trong tay nếu không có gì đảm bảo, có khả năng sao?

Hắn hiện tại cần phải làm là chờ…..

Hắn tin tưởng Táp ca và Cảnh thiếu biết bọn họ hạ trại ở bên ngoài, khẳng định sẽ tiến đến hội hợp, những người khác cũng giống vậy, đều chờ mong chủ bọn họ đến.

Ban đêm lửa trại hiu hắt, quân đội trú doanh chia làm mấy phe, đoàn người Ngô Quốc An thực rõ ràng bị cô lập, an bài bên cạnh chỗ tối phía sau.

Mọi người không có bất luận dị nghị gì, bên cạnh càng mờ mịt, Bạch Cảnh và Tiêu Táp càng dễ tới hơn.

Qủa nhiên, 3h đêm, lều trại nhiều hơn hai thân ảnh.

Ánh mắt Bạch Cảnh đảo qua, khóe môi nhịn không được co rút, người đều đầy đủ hết.

Ngô Quốc An cười gượng hai tiếng: “Táp ca, Cảnh thiếu, tất cả mọi người ngóng trông các ngươi đó.”

Bạch Cảnh đánh giá xung quanh, lều lớn mui thuyền cho tám mươi người chứa hơn một trăm người, bọn họ cũng không chê buồn đến hoảng.

Tiêu Táp vẫn mặt han không đổi, lúc này tìm một chỗ ngồi xuống: “Được rồi, nói chính sự.”

Ngô Quốc An trước đem tình huống ban ngày nói lại một lần, được Bạch Cảnh cho ánh mắt tán dương, vì thế càng nói hăng say, bao gồm cả việc Chu Viễn Tập tức giận đến phát run, còn Tống Quốc Hưng thổi mũi trừng mắt.

Bạch Cảnh rất là tán thưởng: “Da mặt của ngươi thật dày, việc dọa người mất mặt như vậy cũng không chê, có thể phát triển bộ ngoại giao, về sau chuyện không mặt mũi liền giao cho ngươi tới làm.”

Ngô Quốc An thoáng chốc bị nghẹn lại, một hơi ngăn ở cổ họng, này xem như là biểu dương hắn sao? Cái gì vậy?

Bộ trưởng bộ ngoại giao Cảnh Táp thành tương lai nhất thời tựa như đánh tương cà, ủ rũ vô cùng.

Người trong phòng đều nở nụ cười, cũng đừng nói, hôm nay nhìn Ngô Quốc An khua môi múa mép thật đúng là trò hay, cười đến không ngừng.

Chờ tất cả mọi người cười đủ, an tĩnh lại, Tiêu táp cũng không chậm trễ thời gian, lập tức vào đề chính, lấy ra một phần bản đồ trải lên mặt đất: “Đây là kết quả ta và tiểu Cảnh quan sát, các ngươi nhìn kỹ, nhớ rõ.”

Nói đến việc chính, tất cả mọi người cũng không còn tâm tư vui đùa, Tần Liệt liếc mắt liền nhìn ra trò: “Đây là phân bố của tang thi?”

Tiêu Táp gật đầu: “Kho hàng phía sau và lầu bốn các ngươi đừng đi, còn có thói quen tuần tra của tang thi, các ngươi đều phải nhớ rõ, ngày mai tang thi sẽ có bạo động, các ngươi nhìn kỹ mạng nhỏ của chính mình, nếu có cơ hội thích hợp, thuận tiện cho Tống gia một cái nhân tình.”

Bọn họ ở kinh đô một mình cô độc, tuy có Bạch kính Thành làm chỗ dựa vững chắc nhưng nếu có vấn đề xung đột, thực rõ ràng không đáng tin cậy, Hạ Dũng bây giờ còn chưa quật khởi, so với Tề gia, hắn càng xem trọng Tống gia hơn. Tiêu Táp tuyệt đối không thừa nhận là hắn lòng dạ hẹp hòi, ai bảo Tề gia tính toán đám hỏi với Bạch gia, cho dù là tin đồn vô căn cứ, hắn cũng rất không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.