Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 26



Chỉ hai mươi phút đường xe, mọi người liền tới kho hàng, hiệu suất làm việc của Hạ Dũng không tồi, vị trí kho hàng tuy hẻo lành nhưng bản thân kho hàng được xây dựng tốt, diện tích cũng lớn, bên ngoài không chỉ có một tầng công tắc điện phòng trộm, còn cần mật mã và vân tay mới có thể tiến vào.

Thấy ánh mắt Bạch Cảnh hơi kinh ngạc, Hạ Dũng cười cười, cũng không kể công, chỉ nói nơi này là do Tiêu Táp tìm ra.

Trên mặt Tiêu Táp tuy không hiện ra biểu tình, nhưng trong lòng lại rất cao hứng, thực hưởng thụ nhìn Bạch Cảnh kinh ngạc, xem ra chính mình không đi nhầm bước này, truy nam nhân rốt cuộc vẫn là theo chính mình, nghe người khác nói lời ma quỷ, hắn nghĩ, thật thúi lắm.

Hạ Dũng mở cửa kho hàng, tiếp đưa mặt Bạch Cảnh quét tư liệu vào, đồng thời xóa dữ liệu của mình đi.

Bạch Cảnh đối với hành vi của hắn nhìn thoáng qua, cũng không để ý, đi vào kho hàng liền bắt đầu kiểm tra dược vật, dụng cụ chữa bệnh cùng với phòng thí nghiệm dùng khoa học kỹ thuật mới nhất.

Bạch Cảnh vừa đi, Tiêu Táp một bên giới thiệu, ngữ điệu bình thản không chút phập phồng, nhưng Bạch Cảnh lại nghe ra được người này đang đắc ý.

“Di? Đây không phải là thiết bị thực nghiệm mới nhất của M quốc sao?” Ánh mắt Bạch Cảnh phức tạp, nhìn chằm chằm vào một dụng cụ chữa bệnh trước mặt, quen thuộc đến mức ngay cả nằm mơ cũng cảm giác được xúc cảm lạnh như băng trên mặt dụng cụ.

“Ngươi cũng biết?” Tiêu Táp liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy kiêu ngạo, tiểu miêu nhà mình kiến thức rộng rãi, nói a, người ta còn chưa đáp ứng ngươi theo đuổi đâu, Tiêu Táp cảm thấy quá quá tốt đẹp.

Bạch Cảnh gật gật đầu, hắn làm sao có thể không nhớ rõ, năm đó hắn chính là nằm trên cái này thăng cấp, hoàn hoàn chỉnh chỉnh ba năm, chính là hắn rất ngạc nhiên, sao Tiêu Táp lại có mấy thứ này, trong lòng nghĩ vậy, trên mặt cũng biểu lộ ra.

“Chúng ta vùng vẫy trong hắc đạo, tự nhiên có còn đường riêng của mình.” Tiêu Táp thản nhiên nói, trong giọng có vài phần tự đắc, còn có vài phần nhấp nhô, hắn không biết Bạch Cảnh là quan nhị đại, có cái nhìn như thế nào về hắc đạo.

Bạch Cảnh nghe xong, ánh mắt sáng lên, xem xét liếc nhìn Tiêu Táp một cái, trong lòng bắt đầu suy tư, có lẽ hắn không cần dùng Hạ Dũng bắc cầu giật dây mua súng ống đạn dược, trước mặt không phải có sẵn một người hay sao?

Trong lòng Tiêu Táp cảm thấy mao mao, tổng cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi của Bạch Cảnh có ý vị sâu xa, chính là sau đó hắn liền áp chế ý nghĩa này, hừ, hắn là ai nha, tiểu miêu có móng vuốt đùa mới có thú, Tiêu Táp kiên quyết không thừa nhận, vừa rồi lòng hắn trong nháy mắt có chút chột dạ.

Nhìn thoáng qua Hạ Dũng theo sát phía sau, Bạch Cảnh quyết định còn nhiều thời gian, với hiểu biết của hắn với Tiêu Táp, nhất định không bao lâu sẽ tìm tới mình, đến lúc đó nói mua súng ống đạn dược cũng không muộn.

Bạch Cảnh nhìn nhìn kho hàng, dược vật thực đầy đủ, số lượng cũng rất nhiều, ngay cả thuốc cấm quốc gia, cũng có mấy rương, cùng Hạ Dũng nói cảm tạ, cảm giác sắc mặt hắn có chút cứng ngắc, Bạch Cảnh quay đầu lại, 囧, nguyên lai là tại Tiêu Táp phát ra áp suất thấp, trong lòng Bạch Cảnh có chút buồn cười, có chút bất đắc dĩ, ẩn ẩn còn có chút mừng thầm không thể nói rõ, Tiêu Táp từ trước tới bây giờ giống như chưa từng có bá đạo như vậy đâu.

“Cũng muốn cảm ơn ngươi, Tiêu Táp!” Bạch Cảnh tươi cười, thật sâu thở hắt ra, sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên hắn cười mà không có vẻ lo lắng, lần đầu tiên từ trong miệng phun ra cái tên này, trong lòng có cảm giác thích kèm theo, thật tốt, y càn sống, mạt thế còn chưa có tiến đến, bọn họ còn thời gian chuẩn bị.

“Không…” Khách khí, Tiêu Táp nói đến bên miệng lại nuốt trở về, xị mặt nói một câu: “Ngươi thích là tốt, về sau có yêu cầu gì, cứ gọi điện thoại cho ta.” Nói xong liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Dũng một cái.

Hạ Dũng chỉ cảm thấy chính mình thực vô tội, Tiêu lão đại nói đến luyến ái, tình cảm và chỉ số thông minh liền có quan hệ ( ý là anh ấy vốn ngoài cái mặt than ra tất cả đều là số o, khi yêu liền giống như thế, hix), hắn vì cái lông gì lại muốn làm hồn thủy (ai biết là gì hem), vì cái lông gì a!

Bạch Cảnh quay sang thấp giọng buồn cười, cảm thấy để bác sĩ Hạ không tiếp tục giữ vẻ mặt cười giả tạo, kỳ thật cũng là một việc rất có ý tứ.

Tâm tình rất tốt đi dạo xong kho hàng, Bạch Cảnh kiểm tra chung quanh một lần, không tồi, kiến trúc rất rắn chắc, nếu hắn nhớ không lầm, sau khi mạt thế đến, nơi này thuộc loại phạm vi an toàn.

Cũng không có ở trong này lâu, ra kho hàng Bạch Cảnh lại nhìn về phía Hạ Dũng, đương nhiên phân phó nói: “Lại mang một ít dược phẩm đến, giá cả không thành vấn đề, thủy châm, ống bình, có bao nhiêu, nhiều hay ít, ngươi có vấn đề gì cần yêu cầu, chỉ cần ta có thể làm.”

Hạ Dũng hơi hơi sửng sốt, trong lòng nổi lên một cỗ vị chua, thái độ của Bạch Cảnh đối với mình và Tiêu Táp hoàn toàn bất đồng, bọn họ mới nhận thức bao lâu a, còn không đợi hắn trả lời, Tiêu Táp hừ lạnh một cái, tiếp lời nói: “Ngươi yên tâm, bao ở trên người ta.”

Bạch Cảnh gật đầu liếc hắn một cái, khóe môi không kìm được giơ lên.

Hạ Dũng cho một cái xem thường, Tiêu Táp ngược lại đáp ứng thật sảng khoái, chính là hàng buôn lậu, hàng lớn, có lẽ sẽ có con đường riêng, nhưng thứ ngoạn ý nhỏ như thuốc linh tinh gì đó còn không phải dựa vào mình, bất quá nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, hắn cũng không dám nói ra, trong lòng có chút ảo não, hắn lúc ấy thế nào nóng não, lột da hổ quý đâu.

Ngay sau đó, Bạch Cảnh có ý tạm biệt, tuy hắn rất muốn cùng Tiêu Táp ngốc một hồi, nhưng việc đã xong, Tiêu Táp lại không đánh tiếng, hắn như thế nào có hảo ý ở lâu, kỳ thật tiểu Cảnh là một người da mặt mỏng.

Trong lòng Tiêu Táp cũng có chút thất vọng, thật vất vả mới nhìn thấy mặt, Bạch Cảnh lại muốn đi, tuy rằng hắn rất muốn giữ lại, nhưng dù sao hôm nay mới nhận thức, hắn không muốn có nhiều đường đột, dọa sợ người ta sẽ không tốt, vì thế đưa lời mời, hẹn ngày mai gặp mặt, cớ không phải là có sẵn, Bạch Cảnh không phải yêu cầu về dược phẩm sao? Trở về tìm Hạ Dũng thương lượng một chút, ngày mai có thể cùng Bạch Cảnh nói rõ ràng.

Dựa trên Tiêu Táp kiên trì, cuối cùng người lái xe Hummer cũng thay đổi, đưa Bạch Cảnh tới cửa nhà, hắn mới phản ứng lại, nơi này là một tiểu khu biệt thự xa hoa, người ở bên trong không phải là có quyền thế, thì chính là có uy tín danh dự, không phải chỉ có tiền là vào được, vì thế không chỉ không có xe taxi, ngay cả xe đẩy ngăn cảm cũng hiếm thấy, kỳ thật này đó đều không quan hệ, hiện tại vấn đề là hắn trở về như thế nào?

Bạch Cảnh thấy dạng 囧 kia của hắn, trong lòng nhịn không được có chút vui vẻ, tâm niệm vừa chuyển liền biết được nguyên nhân, nghẹn không cười ra tiếng, hắn sợ Tiêu Táp giận thật sự. Sau khi xuống xe, hắn cho người mang thùng lên lầu, liếc nhìn Tiêu Táp một cái, cằm hơi giương lên, cực kỳ ngạo mạn sai bảo: “Ngươi ngày mai lại đây đón ta.”

Khóe môi Tiêu Táp cong lên, trong lòng khẽ động giống như có thứ gì sắp trào ra, lần đầu tiên lộ ra một nụ cười nhạt thật tâm, rất cạn rất cạn nhưng cũng thật xinh đẹp, ngay cả đường cong của khuôn mặt hắn cũng trở nên nhu hòa, kỳ thật hắn cũng có thể để người đến đón hắn, chính là nhìn thiếu niên này, bộ dáng kiêu ngạo bức người, đem xe ném cho mình, trong lòng hắn cảm giác thoải mái, giống như sự tình quẫn bách phát sinh ngày hôm nay, cũng không làm người ta tức giận như vậy, chỉ cần có được tâm của thiếu niên, hắn làm mấy cái việc xấu nhỏ có ngại chi.

Bạch Cảnh về đến trong nhà, vẫn duy trì tâm tình tốt, ngay cả Trần mụ cũng khó có được cho nàng một cái nhìn hòa nhã mới lên lầu, nếu đã tìm được Tiêu Táp lại không có gì cố kỵ, Trần mụ hoàn hảo không có gì đáng ngại, vướng bận mà nói, hắn cũng sẽ không làm tuyệt tình, nếu nàng vẫn tâm tâm niệm niệm nghĩ đến con trai, vậy mình cũng có thể đưa nàng qua tìm hắn, tin tưởng con trai nàng ở trường quân đội, trong mạt thế có thể bảo hộ nàng đi, điều kiện tiên quyết là còn có chính mình là cái chỗ dựa vững chắc như vậy, có thể tùy ý khiến bọn họ được quân đội bảo hộ.

Để người nâng thùng vào trong phòng ngủ, khóa phòng xong Bạch Cảnh liền không thể chờ đợi được, mở thùng ra, đôi mắt trong suốt của Bạch Cảnh lòe lòe tỏa sáng, trong thùng có năm kiện ngọc khí, một đôi ngựa bạch ngọc, một thụy thú phỉ thúy, mặt khác còn có hai cái bình ngọc, không biết cái gì là nhị hóa mua đồ vật, thế nhưng ngay cả nhãn đều không xé xuống, có thể thấy đây là lâm thời mới chuẩn bị, Tiêu Táp đúng là xuất cả vốn gốc đâu.

Cơ hồ không có suy xét, Bạch Cảnh thu ngọc khí vào không gian, sau đó chậm rãi vận hành nội lực, khoanh chân ngồi ở trên giường nhắm mắt điều tức.

Một chu thiên qua đi, sắc trời đã tối đen, cảm giác biến hóa rất nhỏ của không gian, trong lòng Bạch Cảnh rất vui vẻ, Tiêu Táp đúng là cấp lực, nghĩ cái gì, y đưa cái đó, có lẽ trước khi mạt thế đến, chính mình thực sự có hy vọng tiến vào không gian không chừng.

Sáng sớm hôm sau hắn bị một trận thanh âm di động đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy hai chữ Tiêu Táp rõ ràng, Bạch Cảnh có chút không còn gì để nói, người này cũng quá sớm đi, này trời vừa mới sáng đâu.

“Uy!” Bạch Cảnh còn buồn ngủ, khi nói mang theo giọng mũi, tối hôm qua gà mái trong không gian đẻ trứng, hơn nữa lại gặp Tiêu Táp, hắn hưng phấn đến nửa đêm mới ngủ, giờ không dậy nổi tinh thần.

“Ta ở dưới lầu nhà ngươi.” Thanh âm Tiêu Táp lãnh ngạch truyền tới, không có một chút tự giác quấy rầy giấc ngủ của người khác.

Bạch Cảnh hai má hồng hồng, vội vàng đem rèm kéo lên, này hắn mới nhớ chính mình còn mặc áo ngủ, cúp điện thoại, đánh răng rửa mặt, thay đổi một thân quần áo rồi vội vàng chạy xuống lầu.

Tiêu Táp nghe thanh âm vội vàng trong điện thoại, thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc, tuy rằng vừa rồi chỉ có liếc mắt một cái, nhưng hắn lại nhìn thấy rõ ràng, da thịt lõa lồ bên ngoài của Bạch Cảnh, còn có xương quai xanh xinh đẹp của hắn, không biết thân thể dưới áo ngủ kia sẽ là một phen phong tình như thế nào.

Bạch Cảnh hầm hừ, trong lòng có chút oán giận, lại có một ít thẹn thùng, chỉ biết người kia là một gia hỏa t*ng trùng thượng não, trước kia làm sao không hiểu được? Làm chi còn bình tĩnh gì đó.

Ra cửa, Bạch Cảnh vờ trấn định, trừng mắt nhìn Tiêu Táp một cái, bất mãn nói: “Ngươi thế nào lại đến sớm như thế?”

“Nhớ ngươi nên tới.” Tiêu Táp chính nhi bát kinh trả lời, nếu là trước kia hắn tuyệt đối không nói lời buồn nôn như vậy, nhưng Bạch Cảnh lúc này hai má phiếm hồng, song mâu kiềm nén, bộ dáng tức giận khiến hắn muốn trêu đùa.

“Ngươi…” Bạch Cảnh giận dữ, người này như thế nào lại cùng với kiếp trước không biết xấu hổ như vậy.

Tiêu Táp thấy tốt rồi liền thu liễm lại, lúc này cùng Bạch Cảnh còn chưa quen thân, đùa đùa là có thể, nếu đem người dọa chạy, vậy hắn mất còn hơn được, ngược lại mở cửa phó lái: “Lên xe, ngươi còn chưa ăn điểm tâm, ta đã đặt chỗ rồi.”

Bạch Cảnh trong lòng hắc tuyến, đây rốt cuộc là xe mình hay xe y a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.