Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 101: Thịt = huynh đệ



“Thẩm đại ca, Lưu đại ca!” Yên Nhạc vội vã từ bên ngoài chạy vào, vừa hưng phấn kéo hai người ra ngoài vừa nói: “Đi mau, đi mau! Trương Tiểu Minh phát hiện có mấy người đang lén bán tinh hạch đó!”

“Tinh hạch? Từ đâu tới?”

Yên Nhạc lén lút, quan sát xung quanh, thấy không có ai chú ý ba người, mới thấp giọng giải thích: “Người kia hình như đi theo mấy người ra ngoài dọn tro, rồi lén lút giấu đi!”

Tinh hạch, vật này tuy rằng bị thực vật biến dị ‘cướp’ đi không ít, nhưng số lượng còn dư lại kỳ thực cũng nhiều. Căn cứ thu đi phần lớn, tuy nhiên mấy người trong nhiệm vụ lần này đều sẽ lén giấu đi một ít, sau đó sẽ lén lút tìm người trong căn cứ đổi chút lương thực.

Càng có không ít tinh hạch bị sót lại trộn lẫn trong đống đất, hai ngày nay sau khi mở cửa thành, trong căn cứ xuất hiện không ít người ‘đào vàng’, xúc từng nắm đất cháy đen lên, tìm của rơi, nhặt được tinh hạch liền mang về căn cứ tìm người trao đổi những thứ cần dùng.

Chờ đến khi hai người Hạ Tử Trọng nghe được chuyện này thì giá một viên tinh hạch cấp một ở chợ đêm trong căn cứ đã là mười cân gạo một viên.

“Không đổi.” Hạ Tử Trọng nghe được tin này, lập tức lắc đầu. Trừ phi hắn điên rồi, nếu không ai lại đi lấy mười cân lương thực đổi một viên tinh hạch? Tinh hạch đối với hai người Hạ Tử Trọng bây giờ mà nói muốn có hay không không thành vấn đề, mắt không chớp dùng một đao chém đứt một đầu tang thi là có. Ngược lại là lương thực, trong không gian hai người cho dù có trồng thì cũng phải mất nhiều ngày mới thu hoạch được!

“Sao lại đắt như thế?” Phương Hách cũng cảm thấy buồn bực, coi như là nhân cơ hội tăng giá đi, nhưng cái giá này cũng quá vô lý rồi! Yên Nhạc chạy tới bát quái: “Ai mà biết được?”

Trương Tiểu Minh lén lén lút lút nói khẽ với hai người: “Tôi cũng là nghe người ta nói, nghe đâu trong căn cứ bây giờ có người dùng tinh hạch để thăng cấp đấy!”

Phương Hách và hắn mắt to trừng mắt nhỏ – dùng tinh hạch thăng cấp, không phải là Luân Hồi và hai người họ sao? Chỉ là hai người bọn hắn đem tinh hạch đút cho không gian, còn người Luân Hồi là tự sử dụng.

Trương Tiểu Minh vội vàng lắc đầu: “Không phải tụi tôi, cũng không phải tụi tôi thả tin tức ra ngoài. Tụi tôi vừa mới biết có người bán tinh hạch liền muốn mua nhưng nghe nói mắc như vậy cũng từ bỏ – đâu phải chúng ta không thể tự mình đánh? Hiện giờ trong căn cứ truyền ra tin tức, nói quân đội đã nghiên cứu ra phương pháp sử dụng tinh hạch, chỉ là bây giờ chưa công bố, cho nên người có tinh hạch trong tay trừ phi trong nhà thực sự hết thức ăn, nếu không cũng không có ai muốn bán!”

Bởi vì huyên náo việc phòng thủ căn cứ trước đó, bây giờ độ tín nhiệm của dân chúng đối với căn cứ đã hạ thấp đến trình độ nhất định. Bây giờ mọi người đều suy đoán như vậy cũng không phải không thể giải thích.

“Quân đội có tin tức gì không?” Hạ Tử Trọng nhìn hai người hỏi.

Yên Nhạc lắc đầu nói: “Không biết, lão đại của tụi tôi đi nghe ngóng, vẫn chưa về.”

Yên Nhạc và Trương Tiểu Minh hôm nay nhàn rỗi không chuyện gì làm mới chạy tới nhà Hạ Tử Trọng chơi, hết cách rồi, căn cứ như vậy, tiểu đội Luân Hồi bọn họ tuy rằng không cần phải lo ăn lo uống, nhưng cũng không thể như đại gia có lương thực dồi dào để mọi người ngày ngày dạo phố, trước kia mọi người cơ hồ mỗi ngày đều phải ra ngoài làm nhiệm vụ, bây giờ rảnh rỗi cũng không biết đi nơi nào. Lúc này mới chạy tới nhà Hạ Tử Trọng và Phương Hách.

Hai người ngồi một hồi, thủ tiêu xong hai bao khoai chiên lúc này mới hí ha hí hửng bỏ của chạy lấy người, kết quả đi không tới hai mươi phút, Trương Tiểu Minh liền thở hồng hộc chạy trở về: “Lão… lão đại tụi tôi, mời, mời hai người qua.” Mới về liền bị sai làm culi báo tin, hắn là người lao động trí óc có được không? Không thể mất hình tượng như thế được!

Cùng Trương Tiểu Minh vẫn đang thở hồng hộc đi ra cửa, hai người cùng đến biệt thự Luân Hồi. Quách Binh cũng vừa mới trở về, bên ngoài bắt đầu chuyển mưa dày đặc, sáng sớm ra khỏi cửa cũng không mang dù, lúc về liền ướt như chuột lột, lúc này tóc vẫn còn ẩm.

Thấy hai người Hạ Tử Trọng đến, hắn lên tiếng chào hỏi, chờ mọi người đều đến đông đủ mới cất giọng: “Căn cứ có nhiệm vụ đó.”

“Chỗ nào?” Trần Ninh cau mày: “Phần thưởng tính thế nào? Độ khó của nhiệm vụ ra sao?” Gần đây căn cứ lén lút bỏ đi thông tin phần thưởng của nhiệm vụ, làm người phụ trách mỗi tiểu đội đều có cảm giác rất khó chịu, bọn họ liều sống liều chết đi làm nhiệm vụ, mà tích phân lấy được còn không đủ để đổi đạn dược tiêu hao trong nhiệm vụ. Điều này khiến Trần Ninh phụ trách phân phối phần thưởng, tích phân càng khó chịu – còn không bằng cả bọn tự đi ra ngoài đánh tang thi, tìm vật tư có lợi hơn.

Quách Binh nhún vai: “Lần này là nhiệm vụ cùng quân đội hợp tác, ngoại trừ tiểu đội chúng ta, bọn họ còn liên lạc với một ít tiểu đội khác.”

“Rốt cuộc là nhiệm vụ gì?” Còn muốn liên lạc những tiểu đội khác cùng nhau hành động? Nói như vậy độ khó sẽ không thấp.

“Kho vũ khí quân khu Tây Bắc.”

Lần hội nghị này, diễn ra trong phòng ngủ của Quách Binh, chỉ triệu tập một phần nhỏ đội viên nòng cốt, bởi vậy cũng không có những đội viên khác, nhưng cho dù là như vậy, lời Quách Binh vừa nói vẫn để cho mấy người trong phòng lâm vào trầm mặc.

“Kho vũ khí.” Hạ Tử Trọng cau mày hỏi: “Còn phần thưởng?” Hắn biết, loại nhiệm vụ này không thể nào chỉ có thực lực liền có thể tham gia, còn cần có bối cảnh nhất định trong giới lãnh đạo của căn cứ, nếu như không có Quách Binh nói, hắn và Phương Hách căn bản không thể biết tin tức này.

“Dựa theo tỉ lệ xuất lực mà phân cho tiểu đội tham gia một ít vũ khí.” Nói rồi Quách Binh giơ tay ra xua xua: “Đừng hỏi anh bọn họ sẽ phân cho chúng ta nhiều hay ít, lão Lý chỉ nói như vậy, anh chỉ sợ qua lần này sẽ không còn cơ hội nào nữa… Vũ khí nóng trong tay chúng ta tuy rằng không thiếu, nhưng nếu đi mấy vòng đánh tang thi thì cũng không còn lại bao nhiêu.”

Bọn họ ban đầu lấy không ít vũ khí nóng, đám vũ khí đó trong chiến đấu quả thật có tác dụng không nhỏ, mà những thứ đó dù sao cũng là vật phẩm tiêu hao, phải tiết kiệm, sớm muộn gì cũng có ngày dùng hết.

“Quân khu Tây Bắc. Cách căn cứ rất xa, xăng thì sao? Vật tư tiêu hao trên đường tính thế nào? Đạn dược thì sao?” Trần Ninh hỏi lần nữa.

“Do quân đội phụ trách.” Quách Binh nhìn hắn than thở: “Bọn lão Lý là nhìn trúng xe của chúng ta, lần này mới nói tin tức này cho chúng ta biết. Nghe nói đám lãnh đạo căn cứ hình như đang nghiên cứu vũ khí có lực sát thương lớn hơn đối với tang thi để người bình thường dùng. Lần này đi quân khu chủ yếu cũng là lấy thiết bị sản xuất. Anh cũng biết lần trước mọi người khó chịu, nhưng lại sợ lần này sẽ bỏ qua cơ hội…”

Là cơ hội? Hoặc vẫn là một lần nữa làm culi không công? Quách Binh không nắm chắc, Trần Ninh cũng không nắm chắc. Thế nhưng nếu căn cứ thực sự nghiên cứu ra phương pháp công kích tốt hơn. Vậy lần này nếu tham gia hành động, nói không chừng tương lai sẽ có cơ hội phát triển.

Hạ Tử Trọng thấy hai người bọn họ xoắn xuýt, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Nếu trên đường lấy được thì sao? Cá nhân thu thập được vật tư, tinh hạch tính thế nào?”

Quách Binh cũng cau mày, suy nghĩ một chút: “Để đi hỏi thăm một chút, nếu như trên đường ai xuất lực lấy được thứ gì thì của người đó, chắc cũng không phải không được.” Đương nhiên, tốt nhất là phải ký hợp đồng hợp tác thỏa thuận, đỡ phải đến lúc đó lại xảy ra vấn đề. Kỳ thực chủ yếu là, nếu như không cùng người quân đội hành động, cho dù bọn họ có thể tìm tới kho vũ khí kia, cũng không thể mở cửa được, sẽ không lấy được đồ.

Trong lòng mọi người đều biết, mặc dù có thể ký tên lên hợp đồng, đến lúc đó chỉ sợ cũng phải xem quả đấm của ai lớn hơn, mà nếu như lần hành động này thu hoạch nhiều hơn trước. Bọn họ sẽ không ngại mạo hiểm thêm một lần.

Quách Binh lại đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, Trần Ninh giữ hai người Hạ Tử Trọng lại ăn cơm trưa.

Thành thật mà nói, trong căn cứ không có món gì ngon, bếp trưởng cho dù lợi hại đến đâu cũng không thể đối mặt với hiện trạng này mà làm ra mãn hán toàn tịch được.

Hai người lần này lại đây không mang theo thứ gì, ngược lại, là Phương Hách ôm túi đeo lưng có bạch cầu, thấy ở chỗ này ăn cơm liền suy nghĩ một chút, dựa vào ba lô lấy ra một miếng thịt ba chỉ trong tủ lạnh – đấy là vật tư hai người thu thập hồi trước tận thế. Từ lần giết một con heo trong không gian xong, mớ thịt này liền bị hai người vứt qua một bên.

“Thịt?”

“Thịt!”

“Thịt!!!!!!!!!!!!”

Một đám đàn ông như sói nhìn thấy miếng thịt ba chỉ này mà mắt đều phát xanh, bao lâu rồi bọn họ không ngửi được mùi thịt? Từ sau tận thế, lương thực, đồ ăn vặt, mì ăn liền dù sao vẫn có chỗ tìm được, thế nhưng tủ lạnh từ sau tận thế đến đã mất điện – tất cả mọi thứ đều ươn thối! Lúc đầu, bọn họ ngoại trừ còn có thể ăn chút thịt, hiện tại đã đã lâu lắm rồi không được ăn thứ này.

“Trước kia đều là tụi tôi ăn đồ của mọi người, đây là trong tủ lạnh ở nhà, hôm nay liền để cho mọi người có thêm một món đi.” Hạ Tử Trọng vừa dứt lời, liền thấy Trần Ninh xưa nay biểu hiện tương đối lạnh nhạt đứng dậy, nhận lấy miếng thịt, trịnh trọng nói: “Cái này làm sao có thể.”

Vậy mà vừa nói vừa giao thịt cho Triệu Long bên cạnh: “Kêu dì và mấy đứa kia nấu.”

Triệu Long hai mắt lóe ra tia sáng xanh, nhận miếng thịt rồi lách vào nhà bếp…

Quả nhiên là quá lâu chưa được ăn thịt!

Chờ Quách Binh trở lại biệt thự liền không ngừng hít hít mũi: “Sao anh lại ngửi thấy mùi thịt kho nhỉ?”

Hắn tha thiết mong chờ nhìn chăm chăm nhà bếp, các đội viên cũng không thèm nhìn hắn cái nào: “Thì là thịt kho mà…”

“Thật sự có thịt?” Quách Binh hết hồn, vội vã nhìn về phía Trần Ninh đáng tin nhất.

Trần Ninh vừa gật đầu vừa ngóng về phía nhà bếp: “Bọn Hạ Tử Trọng đem qua.”

“Được đấy! Người anh em! Sau này cậu chính là anh em ruột của tôi!” Bởi vì một miếng thịt mà bị ép có nhiều thêm một người anh em, Hạ Tử Trọng bất động thanh sắc xoa xoa bả vai bị vỗ tê rần, lặng lẽ lui về phía sau. Phương Hách ở một bên mím môi cười trộm.

Không kịp nói việc tin tức hỏi thăm ra sao, toàn bộ người trong tiểu đội Luân Hồi đều tập hợp ở phòng khách đợi thịt kho. Hết cách rồi, từ sau tận thế đến giờ, đám động vật biến dị có ăn được hay không? Hiện tại không ai nói rõ được. Cho dù thịt đám động vật này có thể ăn, mà số lượng của bọn chúng cũng rất ít, cơ hồ rất khó tìm thấy, bọn họ có muốn ăn cũng không biết đi chỗ nào mà bắt!

Không thể trách người Luân Hồi kích động như thế, nếu muốn chỉ có thể trách hai người Hạ Tử Trọng thoát ly khỏi quần chúng quá lâu, trong nhà ăn sung mặc sướng, lúc này mới không biết người khác đã sớm không còn thịt để ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.