Trong ký ức tràn đầy sức sống, lại đan xen hồi ức mông lung cùng mờ nhạt.
Khi đó khoảng chừng sáu, bảy năm trước trên sân luyện tập thời cấp ba, hoa phù dung nở rộ, mang theo từng làn hương thơm ngát. Bên thao trường, xa xa truyền đến tiếng học sinh cười nói.
Sắp tốt nghiệp lớp 12, Hạ Tử Trọng đứng dưới tán cây hoa phù dung, kinh ngạc nhìn người đang cúi đầu trước mặt.
Đó là một học sinh năm nhất, Hạ Tử Trọng đối với cậu không có quá nhiều ấn tượng, tuy chỉ có mấy lần gặp thoáng qua trong trường, nhưng lại phá lệ sâu sắc.
Chỉ có điều ấn tượng bắt nguồn từ cậu nam sinh này là… Đẹp đẽ.
Đúng, đẹp đẽ, đối với một nam sinh mà nói, cậu ấy trưởng thành có chút quá mức thanh tú, đôi mắt rất to, mắt mèo, đuôi mắt cong dài. Thời điểm nở nụ cười, khóe miệng bên trái hiện lên một cái lúm đồng tiền nho nhỏ. Nói thật, trong ký ức của Hạ Tử Trọng, đừng nói nam sinh, thậm chí nữ sinh trong trường học, cũng không có người nào dễ nhìn hơn cậu ấy.
Hắn làm sao quên được? Làm sao có thể quên?
Từ lúc Hạ Tử Trọng sinh ra tới nay, lần đầu tiên nhận được thư tình từ một học sinh năm nhất, hơn nữa người tỏ tình với mình, còn là một… nam sinh.
Hắn không nhớ rõ lúc đó hai người đã làm cái gì, hắn thậm chí còn không kịp hỏi tên cậu, chỉ có cậu vừa căng thẳng không thôi vừa giới thiệu… Sau đó đưa lá thư tình cho hắn, đồng thời bày tỏ yêu thích của bản thân đối với hắn, mấy đứa bạn xấu lập tức nhảy ra.
Bọn nó sáng sớm phát hiện trong ngăn bàn có một phong thư, liền lấy nhìn lén mới biết được thời gian, địa điểm đối phương hẹn với hắn. Mà điều làm cho bọn nó thất vọng cùng bất ngờ chính là, chữ viết trên phong thư rất ngay ngắn, lời văn ngọt ngào, lại xuất phát từ tay một cậu nam sinh.
Có mấy đứa bạn xấu kế bên, lúc đó Hạ Tử Trọng có thể đáp ứng chuyện này sao?
Hắn thậm chí căn bản không nghĩ tới sẽ có một nam sinh thích mình.
Bây giờ suy nghĩ một chút, hắn tựa hồ chỉ có thể nhớ cậu trai kia sắc mặt trắng bệch, cùng với bóng lưng gầy nhỏ của cậu xoay người chạy trối chết.
Khó trách khi hắn ở trong khu nhà nhìn thấy Phương Hách luôn có một loại cảm giác quen thuộc, chẳng trách mỗi lần gặp phải cậu, hắn luôn thấy trong ánh mắt cậu mỗi khi nhìn mình đều mang theo một cái gì đó.
Mà lúc đó Hạ Tử Trọng còn tưởng rằng chỉ bởi vì Phương Hách có vóc người nhỏ bé tương tự như người yêu Đới Quân của mình, mới có thể theo bản năng mà chú ý đến cậu.
Cậu còn nhớ hắn, vậy hắn thì sao?
Cũng chưa quên quá nhiều chuyện năm đó, bên thao trường, dưới cây phù dung, đã từng có một nam sinh thổ lộ với mình.
Nhưng từ sau lần đó, Hạ Tử Trọng mới ý thức được, bản thân hắn tựa hồ thật sự không có hứng thú với nữ sinh, đồng tính trái lại càng hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Nhưng mà, mãi đến tận lúc lên đại học, lại không có một nam sinh nào giống như cậu nhóc học đệ kia, có thể khiến hắn lập tức chú ý tới, đồng thời trải qua nhiều năm như vậy, còn nhớ cậu lúc đó ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mèo to to kia tràn đầy thương tâm cùng bi ai.
Mãi đến tận khi gặp Đới Quân, cùng là nam sinh có đôi mắt mèo. Chỉ là mắt hắn so với Phương Hách nhỏ hơn một chút, Phương Hách mang lại cho hắn một vẻ kinh diễm, còn Đới Quân thì bình thường hơn rất nhiều.
Bây giờ suy nghĩ một chút, hắn tựa hồ bởi vì đôi mắt kia có điểm tương tự với Phương Hách, mới có thể bị Đới Quân hấp dẫn mà kết bạn. Điều buồn cười là, lần thứ hai gặp lại Phương Hách, hắn lại không nhớ ra, người này vào năm lớp 12 ấy…
Nhưng bây giờ, Phương Hách chết rồi, mà hắn cũng… chết…?
“Chết?”
Mờ mịt nhìn cánh tay trước mặt, khớp xương rõ ràng, không có một vết thương nào, trên cổ tay còn mang theo vòng tay bằng gỗ tử đàn mà mẹ trước khi qua đời đã tự tay đeo lên cho hắn… Vòng tay?
Hạ Tử Trọng bỗng nhiên bật dậy từ trên giường, đầu tiên là hai mắt đăm đăm nhìn đôi tay trước mặt, sau đó khẩn cấp chộp lấy vòng tay trên cổ tay.
Cảm xúc trong tay nói cho hắn biết, cái vòng tay này là thật, không sai!
“Phương Hách?” Hắn nhìn qua bên cạnh, đồ vật quen thuộc, rèm cửa sổ, trang trí, tất cả đều ấm áp như vậy. Trên người hắn không có vết thương do tang thi mang tới, bên người cũng không có thi thể của Phương Hách…
Bỗng nhiên, trong phòng truyền ra một tiếng nhạc thân quen. Là điện thoại di động… Đúng, là chuông điện thoại di động của hắn trước tận thế vẫn luôn dùng!
Trở tay cầm lấy điện thoại đặt ở tủ đầu giường, hắn không lo nhận điện thoại, trái lại trượt xuống menu, nhìn chằm chằm dòng chữ ngày 13 tháng 2 năm 20XX phía trên… sau đó liền ngẩn người.
Ngày 13 tháng 2, nửa năm trước?
Nửa tháng trước khi tận thế bắt đầu?
Chuông điện thoại vì thời gian dài không người nghe mà ngừng lại, Hạ Tử Trọng mờ mịt đi tới trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài khu nhà, người đến người đi, không hề có một chút sợ hãi, hay hỗn độn nào khi tận thế đến, lúc này hắn rốt cục tin, bản thân… E là đã thật sự trở lại, quay về nửa năm trước, về tới đoạn thời gian trước khi tận thế bắt đầu.
Tay phải lần thứ hai nắm chặt chuỗi hạt bên tay trái, Hạ Tử Trọng nhìn cái đầu phật trên vòng tay có khắc ba chữ, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng đọc thầm “Đi vào”.
Không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên ấm áp, ngoài cửa sổ không còn âm thanh vui cười của bọn nhỏ trong khu nhà, chỉ có thể nghe thấy tiếng dòng suối nhỏ, tiếng thác nước róc rách chảy xuôi. Không gian, không sai, không gian của hắn, kiếp trước bị cái tên Đới Quân kia trộm đi, nhờ không gian mà tìm được chỗ dựa mới, hiện tại, lại trở về trong tay mình.
Không gian này, Đới Quân kia biết đến, Phương Hách cũng biết, nhóm người trong tiểu đội lại không biết bí mật của vòng tay, chỉ biết hắn là không gian dị năng giả. Nhưng sau khi Đới Quân biết được hắn có không gian thần kỳ này, liền nhất quyết không muốn ở bên ngoài, cả ngày ở trong không gian không chịu chui ra.
Đến tận khi đoàn xe chạy đến A thị, Đới Quân phát hiện tên diễn viên mà mình sùng bái bây giờ đã trở thành một vị lão đại rất có thế lực trong đội ngũ, Đới Quân mới rời khỏi không gian, ban ngày sống trong căn cứ A thị. Nhân lúc hắn không ở nhà, liền lấy đồ vật trong không gian ra, chạy đi tiếp cận vị thiên chi kiêu tử kia.
Mà Phương Hách, hắn chưa từng nói rõ về không gian với cậu, chỉ một đường đi lên phía bắc, cái người kia cả ngày trốn trong không gian không thấy tăm hơi, thậm chí Hứa Lỵ Lỵ là một người tham lam thành tính cũng hoài nghi có vấn đề, nghĩ trăm phương ngàn kế nghe trộm nhìn lén. Trong khi quan hệ giữa hắn với Phương Hách vẫn luôn tốt hơn, nhưng cậu lại chưa bao giờ hỏi nhiều quá một câu, cho dù sau khi hắn bị người trong đội ngũ “Bá Chủ” truy sát, cậu cũng chỉ yên lặng đi theo bên cạnh mình, cái gì cũng không hỏi, vô điều kiện tin tưởng, giúp đỡ, làm bạn với hắn.
Mới đầu, hắn còn không rõ Phương Hách làm như vậy vì cái gì, chỉ coi cậu là người anh em nghĩa khí. Nhưng bây giờ…
Sân luyện tập lớp 12, lá thư tình kia…
Ai sẽ tin sau sáu, bảy năm xa cách, tình cảm lúc đó có thay đổi hay không?
Vì một người thanh niên mà bỏ cả sinh mệnh của bản thân.
Thở một hơi thật dài, nhìn mảnh không gian có chút vắng vẻ. Bất luận là người nào, cho dù là Phương Hách, bọn họ đều không biết không gian này của hắn làm sao mới có thể kích hoạt.
Nói như vậy, loại không gian trong tiểu thuyết đều dùng phương thức nhỏ máu để nhận chủ là phương pháp kích hoạt không gian.
Ngay cả Hạ Tử Trọng, lúc trước cũng từng phát hiện cô em họ Hứa Lỵ Lỵ vờ như không cẩn thận chảy máu, nhân cơ hội cố ý chạm vào vòng tay – đây là do cô ta sau khi phát hiện Đới Quân vô cớ biến mất liền nổi lòng nghi ngờ, mới tiến hành thăm dò.
Mò tới ba chữ “Hạ Tử Trọng” được khắc trên đầu phật kia phảng phất như đã rất lâu, chính là ba chữ này, Hạ Tử Trọng sau khi học xong mấy trò khắc ấn, bản thân cũng nghĩ chỉ để cho vui, tối hôm qua nhất thời hứng khởi mà khắc tên mình lên mặt vòng, không nghĩ tới, không gian liền được kích hoạt.
Mà cái dấu ấn này cho dù chỉ qua một đêm nhưng lại như mang hình dáng đã được khắc lâu đời.
Bởi vì không gian được kích hoạt, từ tối hôm qua hắn ngủ thẳng một hơi tới ngày hôm nay.
Bốn mẫu ruộng màu mỡ, một cái nhà trúc nhỏ hai tầng, phía sau nhà trúc có một mảnh đất trụi lủi dọc sườn núi, một cái giếng, một dòng suối nhỏ từ sườn núi bên kia thác nước hình thành hồ nước dọc theo vòng ra ngoài, vòng qua ruộng, chảy về phía hư vô cuối không gian. Đây chính là không gian mà hắn phải dựa vào để sinh tồn hơn ba tháng ở kiếp trước.
Tổng cộng bốn mẫu đất, trong đó nhà trúc chiếm một mẫu, kéo dài đến ngọn núi nhỏ đằng sau.
Nghiêm túc mà nói, diện tích có thể trồng trọt chỉ có không tới ba mẫu, hơn nữa Hạ Tử Trọng còn dự định nuôi chút gà vịt, làm giàn cây nho, vân vân, cuối cùng chỉ có thể giữ lại hai mẫu đất để trồng trọt.
Hạ Tử Trọng đi vào trong nhà trúc, lầu hai là một gian phòng rất lớn, có thể làm phòng ngủ, cạnh cửa sổ có một cái bàn thấp, ngoài ra trống rỗng, nội thất đều không có.
Mà lầu một, tổng cộng chỉ có ba gian phòng, một lớn, là phòng khách, một nhỏ, là nhà bếp, nhà bếp có một vách ngăn trong góc, phía dưới chính là tầng hầm. Cái khác, thì là phòng vệ sinh kiêm phòng tắm.
Đừng thấy nhà trúc không lớn, chỉ có hai tầng nho nhỏ, nhưng tầng hầm dưới đất lại hết sức kinh người.
Diện tích bên dưới hơn cả bốn mẫu đất! Gộp bề mặt phía trên của toàn bộ không gian mới lớn bằng.
Nơi này để chứa vật, tất cả đều có thể duy trì trạng thái khi để vào, còn có thể dùng ý niệm điều khiển cầm lấy.
“Rời khỏi”.
Trong đầu chợt lóe qua suy nghĩ, Hạ Tử Trọng lần thứ hai trở về lại phòng mình. Hiện tại trong không gian không có thứ gì, hắn cần phải mua rất nhiều, một số lượng lớn hạt giống, cây ăn quả, cùng các loại đồ vật khác…
Trong đầu tính toàn những thứ cần mua, điện thoại di động vẫn luôn cầm trên tay bỗng nhiên lần thứ hai vang lên.
Nhìn cái tên hiện thị trên màn hình di động, Hạ Tử Trọng nhếch môi, hắn muốn trực tiếp tắt mắy, nhưng vẫn suy nghĩ một chút, nhấn phím nghe, đưa tới bên tai.
“Tử Trọng, làm sao vậy? Gọi điện thoại cho anh nửa ngày mà không bắt máy.”
Từ trong điện thoại truyền đến một âm thanh quen thuộc – Đới Quân.
“Không nghe thấy chuông.”
Hạ Tử Trọng lạnh nhạt đáp, hắn sao lại không lạnh nhạt?
Kiếp trước hắn chính là bị tên này dằn vặt hại chết?
Hạ Tử Trọng vẫn như trước đứng bên cửa sổ, nhìn người đi đường lui tới bên trong khu nhà, vào lúc này là khoảng mười một giờ trưa, ngày hôm qua hắn bởi vì kích hoạt không gian, cho nên ngủ đến bây giờ, ngay cả công ty cũng không đi, trong điện thoại có không ít cuộc gọi nhỡ từ các đồng sự trong công ty.
Tựa hồ không nghe ra trong giọng nói Hạ Tử Trọng có điểm bất thường, Đới Quân mang theo ý cười, có chút làm nũng nói: “Tử Trọng, tối mai chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, đến nơi gần nhà anh có được không? Em mời anh!”
Nghe thanh âm đã từng quen thuộc kia, Hạ Tử Trọng có loại cảm giác như đang mơ – đương nhiên, nó quả thật giống như mơ.
Nội dung đối thoại trong điện thoại rất quen thuộc, bỗng nhiên trọng sinh trở lại nhưng cảm giác vẫn mờ mịt như cũ, mà Hạ Tử Trọng cũng nhớ lại sự tình phát sinh vào lúc này ở đời trước – kiếp trước, sau khi hắn kích hoạt không gian, trưa hôm nay Đới Quân đã điện thoại cho hắn, hẹn tối mai cùng đi ăn cơm.
Bình thường, mỗi khi hai người cùng đi ra ngoài ăn cơm hay đi chơi, hắn luôn đau lòng cho cậu ta vẫn còn đang đi học, bởi vậy chưa từng để cậu ta tiêu một phân tiền.
Nhưng lần này, cậu ta nói là mời khách, còn không bằng nói là bồi tội.