Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 5: Ở chung?



Từ trưa tới chiều, Hạ Tử Trọng ở trên mạng đặt vô số đơn hàng, tra xét rất nhiều tư liệu, đánh dấu một đống đồ vật, dùng hết toàn bộ giấy A4 trong nhà.

“Mua giấy A4…” Ghi chú trong điện thoại chằng chịt, Hạ Tử Trọng mới mệt mỏi kéo bước chân vào buồng tắm.

Hôm sau trời vừa sáng, xác định đơn đặt hàng quả nhiên không thể trong cùng một ngày đã đưa tới, Hạ Tử Trọng lái xe đến khách sạn Phương Hách đang ở.

Nhìn cái ba lô hơi lớn cùng laptop trong tay Phương Hách, Hạ Tử Trọng lúc này mới hiểu rõ, Phương Hách nói ‘không có nhiều đồ’, quả nhiên là không có nhiều đồ.

“Đi siêu thị trước đi, anh cũng vừa lúc có vài thứ muốn mua.” Nhận túi đeo lưng của cậu, bỏ vào cốp xe, Hạ Tử Trọng rốt cục tìm được cảm giác ở chung kiếp trước cùng Phương Hách, nói chuyện cũng tùy ý.

Thái độ của Hạ Tử Trọng rõ ràng khiến Phương Hách bình tĩnh lại, cười gật đầu, lúm đồng tiền liền hiện ra, làm bé ngoan đi theo phía sau hắn, bò lên chỗ phó lái.

“Tại sao không về nhà ở? Chỗ làm việc xa nhà sao?” Hạ Tử Trọng một mặt lái xe, một mặt tùy ý hỏi.

Nụ cười của Phương Hách liền tắt ngúm: “Bọn họ đều ở S thị.”

“Ai?” Hạ Tử Trọng kinh ngạc một chút, hắn nghĩ Phương Hách là người bản địa, cho nên sau khi tốt nghiệp đại học liền về đây làm việc.

Phương Hách cười giải thích: “Năm em học lớp 12, cha chuyển công tác đến S thị. Sau đó bọn họ ở đó luôn.”

Bọn họ?

Trong lời nói của Phương Hách có nhiều chỗ làm Hạ Tử Trọng nghi ngờ, nhưng hai người hôm qua mới gặp lại, hiện tại hỏi việc riêng có chút không thích hợp.

“Em học đại học nào? Ở bên này tìm được công tác không?”

“Đại học L ở M thị, công tác…” Phương Hách mặt có chút đỏ lên, âm thanh cũng thấp xuống: “Vẫn còn đang tìm…”

Đang tìm? Chưa tìm được liền bỏ chạy đến F thị? Người nhà của em ấy đều ở S thị, đại học thì học ở M thị, trước đó thì ở khách sạn, nói rõ em ấy ở F thị căn bản không có nhà! Cho dù như thế nào, em ấy cũng không nên tới F thị mới đúng.

Hạ Tử Trọng không dám cho là Phương Hách đến F thị vì mình, coi như Phương Hách vẫn còn thích mình, cũng không có cách nào xác định mình còn ở F thị hay không, giữa hai người cũng không có bất kỳ quan hệ đặc thù, em ấy làm sao có khả năng vì một lúc nhất thời, liền một mình chạy đến nơi này.

Quay đầu nhìn Phương Hách, lại chỉ có thể nhìn thấy hai vành tai hồng hồng, cần cổ trắng nõn trơn bóng, không khỏi khiến người ta miệng khô lưỡi đắng.

“Đúng lúc anh cũng vừa từ chức, chúng ta cùng nhau tìm.”

Quả nhiên, lời nói của Hạ Tử Trọng làm đứt đoạn sự lúng túng giữa hai người. Phương Hách kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: “Từ chức? Học trưởng tại sao lại từ chức?”

“Áp lực công việc lớn, anh định đổi một công việc khác, chuẩn bị ở nhà nghỉ ngơi một tháng lại đi tìm, em thì sao?”

Hai người một mặt tán gẫu, một mặt lái xe vào siêu thị. Vừa đẩy xe đẩy hàng vào cửa, Hạ Tử Trọng liền bị hoa mắt bởi một đống sô cô la được bao trong gói sang trọng tỉ mỉ xếp thành cái tháp cao.

Ngày 14 tháng 2, hắn quên mất hôm nay là lễ tình nhân…

Nhìn qua Phương Hách, thấy trên mặt cậu hơi đỏ lên, cúi đầu đi theo bên cạnh. Chẳng trách ngày hôm qua trong điện thoại em ấy sốt sắng như vậy, nguyên lai là thế này.

Hai người lướt qua chồng sô cô la sơn màu vàng sáng chói, đi ra phía sau quầy bán hàng. Hai người bọn họ vừa mới gặp lại lần nữa, mua vật này… Tựa hồ không quá thích hợp.

Bao lớn bao nhỏ, tràn đầy một xe, không ít thứ đều là Hạ Tử Trọng nói có thể dùng đến, kéo Phương Hách mua đến hai phần. Hắn cũng không phải không cân nhắc bóp tiền của Phương Hách, mà những thứ này lo trước khỏi họa, trong tận thế, đồ trong nhà chuẩn bị càng đầy đủ càng tốt.

Hai người đi dạo đến trưa, ghé vào cửa hàng thức ăn nhanh, đương nhiên, là Hạ Tử Trọng mời khách, xem như là chúc mừng Phương Hách.

Lái xe đưa cậu trở về khu nhà, mang đồ lên tận nhà, nhìn căn phòng trống rỗng, hai hàng lông mày của Hạ Tử Trọng không khỏi vừa nhăn vừa nhíu…

Phương Hách nói, gian phòng này chỉ cần xách giỏ vào là có thể ở. Trong phòng khách có một cái TV kiểu cũ chập chờn trắng đen toàn hột é, một cái ghế salon đơn cũ nát, cộng thêm một cái bàn gỗ tróc nước sơn… Những vật khác, không có.

Hạ Tử Trọng biết khu nhà này ngoại trừ mấy chỗ buôn bán, còn lại toàn là nhà cũ. Phương Hách thuê căn phòng này rồi dọn đến ở, mà đồ dùng bên trong, hẳn là đồ để lại của những hộ gia đình cũ…

Mà, có phải là quá cũ rồi không? Hắn cực kỳ hoài nghi, chủ nhân trước của căn phòng là hai lão già bảy mươi, tám mươi tuổi, cùng con gái, không nỡ lòng bỏ tiền mua đồ mới, mới đem đám đồ tồi tàn này góp vào cho đủ số!

“Chủ nhà là một ông lão… Nên đồ vật đều được giữ lại…” Phương Hách trước khi vào cửa cũng quên mất bộ dạng hiện tại nhà mới của mình, bây giờ xấu hổ giải thích với Hạ Tử Trọng.

Liếc nhìn Phương Hách một cái, Hạ Tử Trọng thả đồ xuống sàn, đi vào nhà bếp, cũng may, đồ dùng trong bếp còn mới, nhìn bên ngoài chỉ có giá trị chừng ba, bốn trăm. Hơn nữa tủ lạnh cũng là đồ cũ, trong phòng chỉ có cái tủ lạnh bé xíu.

Nhìn sơ qua buồng tắm trống rỗng cũng chỉ có cái vòi sen gắn trên tường với bồn vệ sinh, tuyệt đối không thể nói là tiện nghi.

Trong mắt hắn lóe ra thần sắc phức tạp, nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua cậu đồng ý với người quản lý, Hạ Tử Trọng không phải không thừa nhận, Phương Hách sở dĩ đồng ý thuê căn phòng này, tám, chín phần là do hắn… Hắn đáng giá sao?

Hạ Tử Trọng không phải chưa từng thấy người chết đi sống lại vì chuyện tình cảm, lúc cấp ba cũng có, đại học cũng đã gặp. Khi đang yêu thì sống chết vì tình, lúc chia tay thì đau lòng đến không muốn sống, bộ dạng như thể không có đối phương thì không sống nổi, bất quá cũng chỉ duy trì khoảng hai, ba tháng, sau đó thì gặp ‘chân mệnh thiên tử’ của đời mình, lại lập tức vùi đầu vào tình yêu mới.

Người như Phương Hách, nhiều năm không gặp lại có thể bán mạng vì hắn… Thật sự là lần đầu tiên hắn gặp người như vậy, mà cũng chỉ có mình cậu ấy mới làm vậy thôi.

“Đến nhà anh đi.” Lời nói ra khỏi miệng, cả người Hạ Tử Trọng đều thả lỏng, trên mặt mang theo vui vẻ như vừa trút được gánh nặng, nhấc đồ để dưới đất lên: “Trong nhà này hẳn là không có cái gì cần mang theo nữa, đi thôi.” Ngày hôm nay, hắn đón Phương Hách sau đó trực tiếp đi mua đồ, cho nên trong phòng này không có đồ của Phương Hách.

“A? A a??” Không thể trách Phương Hách quá mức kinh ngạc, cậu thậm chí còn không kịp hiểu ý Hạ Tử Trọng muốn gì.

“Anh muốn ra ngoài mua vài thứ, còn đặt trên mạng không ít đồ, cho nên mấy ngày tiếp theo đều phải nhận hàng.” Hạ Tử Trọng một bên nói, một bên mang đồ ra khỏi cửa: “Đi thôi, trước tiên tới nhà anh ở đã.” Tận thế tới cái nhà này ở hay không cũng không quan trọng.

Phương Hách cả người ngơ ngác đi theo phía sau hắn, ra khỏi cửa, khóa cửa, vào thang máy, lại cùng hắn ngồi lên xe, cho đến khi Hạ Tử Trọng để cậu ở dưới lầu chờ hắn đỗ xe cậu mới hồi phục tinh thần.

Anh ấy mới vừa nói cái gì? Đến nhà anh ấy? Sau đó thì sao?! Ở! Mấy! Ngày?

Da dẻ Phương Hách vốn rất trắng, lúc này triệt để biến thành màu hồng. Chờ chút, tình hình thay đổi nhanh quá, cậu còn chưa kịp hiểu rõ. Ý học trưởng là muốn, muốn, muốn ở chung? Mình còn chưa có tỏ tình lần thứ hai mà! Anh ấy liền muốn kéo mình đến ở chung? Nhịp điệu này có phải hơi nhanh quá không?

Mãi đến tận khi tiến vào phòng khách nhà Hạ Tử Trọng, Phương Hách mới thở phào nhẹ nhõm, có một chút tiếc nuối – là ở phòng khách. Bất quá, cậu rất nhanh lên tinh thần.

Hạ học trưởng không phải loại người vừa mới gặp mặt mà đã lăn giường đâu! Sau sáu năm không gặp anh ấy quả nhiên không biến thành ngựa giống tra nam mà tính tình vẫn như năm ấy.

Bất quá, nếu đã vào nhà anh ấy, cậu cũng phải cố gắng, tranh thủ leo lên giường anh mới được!

Phương Hách âm thầm nắm tay, đôi mắt mèo đen tuyền sáng ngời bùng nổ quang mang kiên định. Còn vì sao Hạ Tử Trọng mời mình đến nhà anh ấy ở? Đương nhiên là do phát hiện điều kiện ác liệt của căn phòng mình thuê, trong lòng tràn đầy thông cảm, học trưởng quả nhiên là người tốt!

“Cái kia… Học trưởng, em hẳn nên đưa anh tiền thuê đi…” Cậu tuy rằng ôm mục đích không ai biết, quyết định ở nhà Hạ Tử Trọng, nhưng cậu cũng không muốn chiếm tiện nghi của anh ấy. Đặc biệt là hai người bây giờ còn không phải quan hệ người yêu, cậu càng không có lập trường làm như vậy…

Hạ Tử Trọng sững sờ, bởi vì tận thế sắp đến, hắn hoàn toàn quên mất việc tiền thuê nhà: “Cái phòng em vừa mới thuê bao nhiêu tiền?”

“Một tháng hai ngàn hai, đặt cọc bốn tháng…”

Lông mày hắn liền nhíu lại, đặt cọc bốn tháng, cũng chính là tám ngàn tám, hơn tám ngàn đồng, đủ để mua rất nhiều đồ. Nhưng em ấy vừa mới thuê phòng, nếu muốn bỏ hợp đồng sợ là có phiền phức.

“Mỗi tháng em đưa học trưởng hai ngàn hai có được không…” Không phải cậu không muốn đưa nhiều hơn, mà là cậu thực sự không có tiền. Từ khi cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, bốn năm đại học cậu đều vừa học vừa làm mới miễn cưỡng có đủ học phí, kiên trì tới khi tốt nghiệp, bình thường ăn cơm cũng không có nhiều tiền. Thật vất vả tích góp được ít tiền, cho dù có hứa trả nhiều hơn nhưng trong thời gian không tìm được việc làm thì cũng chỉ là nói suông.

“Không cần.” Một căn nhà hai ngàn hai, mình chỉ cho em ấy ở một phòng thì làm sao thu hai ngàn? Huống chi, mình cho em ấy vào ở cũng không phải muốn lấy tiền thuê của em ấy!

Trong mắt lóe ra một tia tâm tình phức tạp, Hạ Tử Trọng cũng biết, hắn bây giờ ôm ấp tình cảm với Phương Hách nhưng cậu cũng không thể hiểu được. Cậu chưa từng cùng hắn trải qua nửa năm dài dằng dặc và thống khổ, hắn cũng không thể nói với cậu rằng: Bởi vì đời trước em chết trong ngực anh, anh phát hiện mình kỳ thực cũng rất thích em, chúng ta quen nhau đi, được không?

Phương Hách nhất định sẽ nghĩ mình bị bệnh thần kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.