Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 62: Chặn đường



Nghe Phương Hách nói không gian lại có sương mù, Hạ Tử Trọng có chút kích động, ‘xem’ tình hình trong không gian gật đầu nói: “Là sương mù, tuy rằng còn rất mờ, nhưng giống như lần trước. Xem ra muốn không gian tiến hóa phải cần một lượng tinh hạch rất lớn.” Hắn không biết tinh hạch cấp hai cung cấp năng lượng nhiều hơn tinh hạch cấp một bao nhiêu, lúc trước mấy hố tinh hạch lớn bọn họ sàng lọc đều bị không gian hấp thu hết!

Số lượng tinh hạch thu lần đó so với lần đầu tiên không gian thăng cấp nhiều hơn gấp mấy lần, nhưng cũng không thể khiến không gian có biến hóa. Cho tới tối hôm qua chỉ mới nuốt một viên cấp hai liền làm không gian nổi lên sương mù màu trắng.

“Lúc trước anh nghĩ bạch cầu nuốt tinh hạch cũng không có tác dụng gì với không gian, bây giờ nhìn lại hình như nó nuốt bao nhiêu tinh hạch thì không gian cũng hấp thụ năng lượng bấy nhiêu. Có lẽ loại ánh sáng khi nó ăn tinh hạch là mối liên hệ giữa nó với không gian, bất kể nói thế nào, cho nó ăn những thứ này cũng không tính là lãng phí.” Nói rồi, tâm tình Hạ Tử Trọng cuối cùng khá hơn một chút, giơ tay xoa xoa đầu bạch cầu.

Bạch cầu nheo mắt lại, tuy rằng không biết vì cái lông gì cha mình vuốt ve mình, nhưng xoa bóp thư thái như vậy, nó sẽ không chối từ đâu. Ừ, nhất định là cha cảm thấy tội lỗi khi làm mình đau nên bây giờ mới lấy lòng mình.

Phương Hách cũng yên lòng, cười híp mắt vỗ vỗ cái đầu thịt, đưa nước trái cây cho Hạ Tử Trọng: “Uống chút đi, tinh hạch không lãng phí là được.”

Hạ Tử Trọng cũng bật cười nhận bình nước, cái này sao lại lãng phí? Coi như tiêu hao tinh hạch nuôi con, tuy rằng đứa con trai này chỉ biết ăn, cho tới bây giờ còn chưa gọi một tiếng ‘ba ba’ nào cả.

Thẩm tra bạch cầu xong, tay Phương Hách ngưng tụ một tầng ánh sáng màu trắng, cách quần áo trị liệu chỗ Hạ Tử Trọng bị trầy hôm qua. Hai người bọn họ tối qua vận khí không tệ, bởi vì phía trước có khiên thịt chống đỡ cho nên mới không bị thương, chỉ có Hạ Tử Trọng bởi vì bị quái vật quăng ra nên đập vào tường xanh tím hết cả người. Đường hôm nay khó đi hơn hôm qua, hai bên đường cũng từ từ xuất hiện nhà lầu, dân cư.

Lộ trình đoàn người càng tiếp cận ven biển, các tòa nhà hai bên đường ngày càng nhiều.

Mãi đến khi bọn họ quẹo tới F thị, tang thi ven đường từ lẻ tẻ hai, ba con biến thành cụm năm, cụm sáu con.

“Các xe cẩn thận chú ý, chuẩn bị tăng tốc chạy qua đoạn đường này. Các xe chú ý, chuẩn bị tăng tốc chạy qua đoạn đường này.” Từ điện thoại vô tuyến phát ra âm thanh, lúc này người lái xe là Phương Hách vội vã cẩn thận, chuẩn bị bất cứ lúc nào tăng tốc theo xe phía trước.

Xe dẫn đầu đoàn bỗng nhiên gia tốc, cực kỳ cuồng dã xông về phía trước. Tang thi trên đường bị xe đụng ngã trái ngã phải, con nào xui thì bay luôn cái mạng.

Mấy xe đi đầu đều đã cải tạo, rắn chắc, sức chịu đựng và phòng ngự là hạng nhất. Vào lúc này ba chiếc bền chắc nhất thay phiên bảo trì vị trí dẫn đầu, luân phiên phá tan đàn tang thi chặn đường, chướng ngại vật, tận lực chia sẻ hao tổn bình quân cho mỗi chiếc xe.

Phương Hách nhìn thấy bọn họ thay phiên nhau phía trước, trong mắt mang theo một ít thán phục ước ao: “Tử Trọng, bọn họ có học đua xe không? Kỹ thuật lái xe thật là lợi hại.”

Học? Đua xe? Huấn luyện viên dạy cái đó chắc phải khóc thầm.

Hạ Tử Trọng cười vuốt tóc Phương Hách: “Không chừng bình thường họ cũng đua vài trận.”

Tiểu đội Luân Hồi một đường đánh bay mọi thứ, nghiền ép những thứ chặn đường thành bã, vô cùng hung hãn chạy thẳng tới kho hàng ở bến tàu, tiếng động cơ ồ ồ dẫn vô số tang thi nghe thấy mà tới.

Đến khi mọi người đến gần kho hàng, đường phố phía sau đã có một ít tang thi lục tục chạy tới. Phía kho hàng cũng có mấy tang thi lắc lư, nhưng khi một đội viên tiểu đội Luân Hồi phụ trách thăm dò cầm kính viễn vọng bò lên trên quan sát, từ điện thoại vô tuyến truyền ra tin tức không tốt cho lắm…

“Đội trưởng, kho số 31 có không ít tang thi vây quanh, phỏng chừng đã có người bên trong.”

“Có thể đi vòng qua không?”

“E rằng không được, đường khác bị mấy cái container đổ chặn rồi.”

“Đường bị chặn lại.” Quách Binh giải thích rõ với mấy người bên cạnh: “Chúng ta muốn đi là kho số 17, nhất định phải băng qua kho số 31.”

“Có bao nhiêu tang thi?” Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút hỏi.

Từ điện thoại vô tuyến trong chốc lát lại truyền đến âm thanh: “Có ít nhất một đến hai trăm con.”

Cho dù là hai người Hạ Tử Trọng ra ngoài tìm tang thi luyện tập, cũng không dám ở trong bầy tang thi một hai trăm con múa quyền, mười mấy con thì còn có thể. Ngẫm lại xem, cho dù trước tận thế bạn bị vây quanh bởi một hai trăm người sống, từng người bọn họ nhào vô cũng có thể đè bạn chết tươi rồi.

“Một hai trăm…” Quách Binh sờ sờ cằm: “Liều mạng không có lợi, số lượng quá nhiều khó tránh khỏi ngộ thương, một khi bị lây bệnh liền xong đời.”

Hạ Tử Trọng đem tầm mắt chuyển tới con đường gần đó: “Vậy cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp dẫn chúng ra, hoặc là tìm chỗ nào nhốt bọn chúng lại.”

Một đội viên đột nhiên hỏi: “Không thể dùng lửa đốt sao? Chung quanh đây có không ít xe rải rác, trong xe hẳn cũng còn xăng?”

“Cách này cũng được…”

“Không biết mấy kho hàng bên cạnh có chứa chất dễ cháy không, nếu không cẩn thận đốt tới…” Hạ Tử Trọng nhắc nhở một câu, phụ cận đâu đâu cũng có kho, container, bên trong có không ít thứ tốt, nếu như bị đốt thực sự thì quá đáng tiếc.

Đội phó Luân Hồi Trần Ninh nửa ngày không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng: “Đừng quên, phụ cận còn có gara, nếu lửa lan qua tới đó thì chúng ta cũng không thể lấy xe mà về.”

Đội viên kia lúc này mới rụt cổ lại, không nói nữa.

“Lão đại! Tang thi sắp đuổi tới rồi! Có mấy con tốc độ chạy rất nhanh.”

“Giết chúng nó đi, chú ý một chút, đừng gây ra tiếng động dẫn bầy bên kia qua.” Quách Binh lập tức đứng dậy chỉ huy mọi người chuẩn bị chiến đấu.

Hạ Tử Trọng và Phương Hách canh giữ ở cùng một vị trí, mấy tang thi chạy tới tốc độ mặc dù nhanh, nhưng vẫn là tang thi cấp một, cũng không phải tang thi có dị năng hệ tốc độ.

May là tốc độ đoàn xe chạy tới bến tàu nhanh, cho nên tang thi phía sau cách xa nhau kéo dài thành một đường. Có mấy con nửa đường mất đi mục tiêu liền dừng lại đi lung tung, mấy con chạy tới là do tốc độ nhanh hoặc chúng ở gần chỗ này.

Từng người trong đoàn đối phó với những con trước mặt mình, ngoại trừ người bệnh dưỡng thương trong xe những người còn lại đều được điều động ra ngoài, nhanh gọn giết chết tang thi chạy tới. Hạ Tử Trọng và Phương Hách cũng không có cơ hội ra tay, mừng rỡ ở một bên nghỉ ngơi.

Mấy đội viên chờ chiến đấu xong liền tiến lên đào tinh hạch trong đầu tang thi, Thẩm Hải Bình chính là một trong số đó, tay cầm cây rìu mở đầu tang thi ra, ngũ quan vặn vẹo trắng toát, giữa chất lỏng sềnh sệch tối om om là một viên tinh hạch nho nhỏ, mang găng tay cao su cầm lấy tinh hạch bỏ vào bình nhựa bên hông, lui ra vài bước mới thở dài một hơi: “Mỗi ngày đào mấy chục lần như vậy, không muốn điên cũng khó.”

Một đội viên Luân Hồi cười hì hì vỗ vỗ vai hắn: “Châm dầu đi, bên kia còn một hai trăm cái sọ tang thi chờ cậu mổ kìa.”

Thẩm Hải Bình suýt nữa phun nước miếng, sắc mặt trắng bệch mà trừng cái bình trong tay: “Vật này tốt nhất là có tác dụng như mấy người kia truyền ra, sau này các nhà khoa học trong căn cứ mà dám nói ‘Vật này trải qua nghiên cứu phát hiện – hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì’, tôi sẽ phát nhiệm vụ kêu gọi người nhét hết cái đống này vào miệng họ!”

Phương Hách ở một bên nhịn cười nhìn hắn tức giận, Hạ Tử Trọng thì lại hỏi đội phó Luân Hồi Trần Ninh: “Vật này mấy người ở căn cứ có nói dùng làm gì không?”

Trần Ninh lắc đầu nói: “Lãnh đạo cấp cao hình như đang nghiên cứu, bất quá nghe đâu…”

Triệu Long bên kia bỗng nhiên xem vào.

“Người nói đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết tận thế đó.”

Trần Ninh không để ý hắn, tiếp tục giải thích: “Nếu vật này là từ trong đầu tang thi phát hiện, tương lai có thể có tác dụng gì đó. Có người hoài nghi nó có thể thăng cấp dị năng nhưng trước mắt không ai phát hiện nó sử dụng để làm gì.” Nói rồi, có chút ghét bỏ mà quét mắt nhìn cái bình trong tay Thẩm Hải Bình, vật từ trong đầu tang thi đào ra, nếu nghiên cứu ra phải ăn nó mới có thể thăng cấp dị năng, hắn thà rằng cả đời không thăng cấp dị năng, cũng tuyệt đối không ăn nó!

“Phía sau tạm thời không có tang thi tới đây, chúng ta nghiên cứu một chút làm sao vượt qua phía trước.” Quách Binh xác nhận phía sau an toàn, mới lần thứ hai vẫy tay kêu mọi người. Từ nơi này đến mục tiêu của bọn họ nhất định phải đi qua kho số 31.

Tuy rằng có thể đi trên nóc nhà kho, từ trên tường rào vòng qua, nhưng đồ bọn họ muốn lấy số lượng không ít, căn bản không thể không có xe. Ngoài ra, một mục tiêu khác của bọn họ cũng phải đi qua đường này.

“Chúng ta lần này đi chủ yếu tổng cộng có ba mục tiêu – số 17, số 5, số 20. Kho hàng số hai mươi là xe nhập khẩu, cái đó chúng ta đi cuối cùng, kho số năm là dược phẩm, kho số mười bảy là vũ khí. Kế hoạch của chúng ta chính là đi kho số 17 lấy vũ khí rồi mới đi kho số 5, hành động cũng an toàn hơn rất nhiều, vấn đề bây giờ là làm sao dẫn tang thi ra.”

Trần Ninh cau mày, chỉ vào một chỗ trên bản đồ trải giữa bọn họ: “Có thể dẫn vào sân kho khác không?”

Xung quanh đây thứ khác không có, nhưng kho, xưởng nhiều đến phải đếm thành số.

“Làm sao dụ được bọn chúng? Làm cách nào để chúng nó vào hết trong sân?” Quách Binh đưa ra nghi vấn: “Đại đa số tang thi đều là hành động đơn giản, chỉ dựa vào âm thanh dẫn tới, ta không nghĩ bọn chúng sẽ đi vào. Vậy ai là người dẫn? Làm sao bảo đảm an toàn?”

Có người dẫn thì đảm bảo tang thi hành động theo kế hoạch, nhưng an toàn bản thân người dẫn thì…

“Dẫn quái cũng có thể dựa vào tường vây.” Hạ Tử Trọng bỗng nhiên chỉ vào tường vây cao to bao bốn phía gần đó, mọi người nghe vậy hai mắt sáng ngời – đúng vậy! Có thể đứng ở trên tường! Chỉ cần xác nhận trong bầy tang thi không có con nào biến dị nhảy lên tường là được! “Bây giờ vấn đề là trong kho hàng số 31 rút cuộc có cái gì? Tại sao đàn tang thi lại vây ở đó?” Mọi người sững sờ, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào hướng kho số 31.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.