Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 69: Nguy cơ dây leo



Con dao quắm của Hạ Tử Trọng ngăn cản lại được tốc độ của tang thi cấp hai, thân ảnh Phương Hách bên cạnh lóe lên, đâm mạnh một cái tới cổ nó! ‘Xi’ một tiếng, tang thi kia bỗng nhiên lùi về sau, mà trên cổ đã bị đâm thủng thành một cái lỗ. Ngay sau đó, thân ảnh Hạ Tử Trọng giống như hóa thành một luồng sáng màu xanh, đuổi theo!

“Đừng lo lắng! Động tác nhanh lên!” Âm thanh Duẫn Đông bỗng nhiên vang lên, để đội viên tiểu đội Bá Chủ phục hồi tinh thần, vội vã nhằm vào một tang thi khác bị Ellen đóng băng một chân.

Cho dù bị đông một chân, hạn chế động tác linh hoạt, tang thi cấp hai cũng không phải dễ đối phó. Qua hơn năm, sáu phút tang thi cấp hai đó mới bị mọi người bu lại hạ gục trên sàn đá hoa cương.

“Nhanh! Chạy lên sân thượng!” Nghe cầu thang có tiếng gì đó, Duẫn Đông vội vàng nhắc nhở mọi người, tinh hạch trong đầu tang thi cũng không kịp lấy.

Cầu thang mọi người đi lúc nãy cũng không dẫn lên tầng cao nhất, dẫn tới sân thượng là một cầu thang khác, mấy người Ellen vội vã chạy qua cầu thang bên kia, lòng còn sợ hãi nhìn lướt qua con tang thi đã chết kia. Đầu tang thi bị một đao đẹp đẽ cắt đứt, chỉ ở trên huyệt thái dương có một cái lỗ thủng nhỏ… Bọn họ chỉ có hai người! Làm sao giết được một con tang thi cấp hai nhanh như thế?

Không kịp để mọi người suy nghĩ sâu xa liền cό tiếng tang thi gào thét, một con tang thi hình thể khổng lồ đang giãy dụa ở cửa cầu thang muốn vào, phía sau nó còn theo sát vài con tang thi tốc độ! Có thể thấy được, nếu như không phải có con tang thi to lớn này chặn lại thì chúng nó sớm cùng hai con tang thi kia xông lên trước rồi!

“Nhanh! Nhanh lên!” Người chạy sau kêu người người chạy trước, mọi người trước sau chạy tới cầu thang, có tốc độ dị năng gia tốc, hai người HạTử Trọng đương nhiên không thể rớt ở phía sau, đã đóng chặt cửa an toàn, mọi người mới nhanh chóng chạy lên sân thượng.

Lúc chạy tới trên thì phía dưới truyền đến âm thanh đập vỡ, Hạ Tử Trọng ở phía sau Phương Hách, một đường che chở cậu lên lầu, bỗng nhiên bên hông căng cứng, bị thứ gì cuốn lấy rồi!

Còn tưởng rằng có tang thi đuổi theo, Hạ Tử Trọng không quay đầu lại, một tay phát dị năng hệ kim đánh về phía sau. Cánh tay đánh hụt, Hạ Tử Trọng sững sờ trong lòng cúi đầu nhìn hông, trước đây từng nghe nói qua, có một loại tang thi có thể dùng đầu lưỡi làm vũ khí cuốn người, hắn còn tưởng rằng mình gặp phải loại tang thi đó. Nhưng ai biết, quấn ở trên eo hắn là một sợi dây màu xanh thẫm, còn mang theo lá cây? Hứa Lỵ Lỵ?

Trong nháy mắt liền liên tưởng đến người nào lấy thực vật làm vũ khí, cô ta đây là thấy mình chạy trốn nhanh, muốn để mình kéo cô ta chạy?

Nếu như Hứa Lỵ Lỵ kêu cứu, gọi hắn hỗ trợ, tuy rằng tâm lý khó chịu, nhưng vì sau khi sống lại hai người cũng không phát sinh xung đột nào, mấy lần gặp nhau cô ta cũng khá lịch sự, Hạ Tử Trọng cho dù không tình nguyện không muốn kéo cô ta, nhưng cũng sẽ ném cái gì đó giúp cô ta cản tang thi phía sau. Nhưng bây giờ cô ta không nói một lời liền lấy dây leo quấn lấy hắn, sao có thể để cô ta toại nguyện?

Cảm giác dây leo bên hông dụng lực, giống như muốn kéo mình ra phía sau, làm bia đỡ đạn cho cô ta. Ở kiếp trước Hạ Tử Trọng nhớ có mấy lần thấy Hứa Lỵ Lỵ lén lút dùng dị năng kéo người khác thay cô ta chận miệng tang thi, trong nháy mắt phủ dị năng hệ kim lên con dao quắm, vạch nhẹ một cái lên dây leo trên eo – dao quắm vốn được mài vô cùng sắc bén, hơn nữa có dị năng hệ kim, cho dù dây leo này là thực vật tiến hóa cũng tuyệt đối bị Hạ Tử Trọng cắt đứt một cách gọn gàng, huống hồ bây giờ chỉ là một loại thực vật bình thường?

Bất động thanh sắc cắt đứt dây leo, Hạ Tử Trọng giơ tay đỡ lấy lưng Phương Hách, trên chân dụng lực, cùng cậu chạy thẳng vào cửa sân thượng.

Hứa Lỵ Lỵ chợt mất đà, thân thể không khỏi lung lay một chút, suýt té ngửa về phía sau, may mà đi theo sau cô ta chính là đồng bạn lúc trước vẫn luôn cùng nhau trốn ra khỏi F thị, bây giờ là bạn trai trên danh nghĩa, theo bản năng mà giúp đỡ cô ta một cái: “Cẩn thận!”

“Cảm, cảm ơn…” Hứa Lỵ Lỵ tiếp tục chạy vội lên lầu, nhưng càng chạy càng cảm thấy tang thi sắp đuổi tới phía sau rồi! Người đi theo sau cô ta kêu thảm một tiếng, bị tang thi bắt đi mất!!

Kỳ thực Hạ Tử Trọng lần này hiểu lầm Hứa Lỵ Lỵ, cô ta là muốn dùng dây leo cuốn lấy một người mang cô ta chạy, nhưng lúc chuyển hướng ở cầu thang, cô ta không thấy rõ người mình cuốn lấy là ai! Huống hồ lúc này đang có nguy cơ, bọn họ trước khi làm nhiệm vụ đội phó Duẫn Đông trịnh trọng nhắc nhở mấy lần, cho dù là lúc chạy trối chết cũng không được kêu ra tiếng, như vậy sẽ đưa tới càng nhiều tang thi hơn, nếu có người dám cao giọng la hét dẫn tang thi tới, cho dù sau này tới chỗ an toàn thì cũng sẽ bị phạt nặng!

Cô ta muốn kêu cứu Hạ Tử Trọng mấy lần, nhưng không dám kêu ra khỏi miệng.

“Nhanh lên, mau vào!” Một người đứng ở cửa, duỗi tay về phía Hứa Lỵ Lỵ – cô ta là dị năng giả hệ mộc duy nhất trong đội, nếu như cô ta chết, lần tổn thất này quá lớn! Bởi vậy lần này khi ra ngoài thu thập vật tư, cô ta là một trong những mục tiêu quan trọng cần được bảo vệ!

Vọt vào cửa, người vẫn luôn chạy bên cạnh Hứa Lỵ Lỵ xoay người lại đóng cửa, tay còn nhận cây gậy ai ném tới chặn cửa, ai biết được, một tang thi móng vuốt mãnh lực duỗi vào! Vồ một cái phá tan lồng ngực của hắn!

Người bên cạnh thấy thế, vội vã đẩy hắn ra, đem thanh sắt cắm vào chốt cửa.

“Đóng kín cửa lại, Lỵ Lỵ, lại đây bắc cầu!” Ellen lập tức hạ lệnh, Hứa Lỵ Lỵ chân run đi không nổi phải để người ta kéo qua, cô ta dùng thực vật dựng một chiếc cầu dây leo có thể bắt tới tòa nhà bên kia.

Hứa Lỵ Lỵ cả người phát run, cơ hồ đứng cũng không vững, lòng sợ hãi nhận hạt giống để xây cầu. Khóe mắt nhìn thoáng qua người bị thương phía sau.

Duẫn Đông lạnh mặt, đứng bên cạnh người bị cào nát ngực.

Người kia cả ngực đều là máu, thấm ướt nửa quần áo đang nằm dưới đất thoi thóp.

“Đội, đội phó…”

“Trên người có bị cắn không?”

Người kia liều mạng lắc đầu, hắn biết nếu hắn bị cắn thì sẽ phải chịu đãi ngộ thế nào, hắn đây chỉ là bị cào trầy! Là bị cào trầy! Dưỡng dưỡng là tốt, tuyệt đối sẽ không biến thành tang thi!

Duẫn Đông gật đầu một cái, sắc mặt có chút hòa hoãn: “Một hồi tôi kêu người khiêng cậu qua, hiện tại không nên cử động.”

“Cảm tạ đội phó, cảm tạ đội phó!” Người kia xúc động đội ơn mà buông lỏng tinh thần, nhắm mắt lại.

Đột nhiên, khí lưu sắc bén cắt đứt cổ của hắn, hai mắt trợn tròn mờ mịt mất đi tia sáng rực rỡ cuối cùng.

Ellen lúc này mới xoay đầu lại, cau mày hỏi: “Sao phải giết cậu ta?”

Duẫn Đông sắc mặt bình tĩnh thu hồi dao găm: “Căn cứ chúng ta đã từng thông báo, cho dù bị tang thi cào trầy, cũng vô cùng có khả năng bị tang thi đồng hóa – quân đội căn cứ chứng minh, tốc độ bệnh độc tang thi lây truyền cực kỳ nhanh, cho dù là dính phải chất lỏng cũng sẽ bị truyền nhiễm.” Nói xong, lạnh lùng quét mắt qua từng người đang ngẩn người trên sân thượng: “Không muốn bị nhiễm thì đừng động vào cậu ta, chúng ta mau chóng rút đi.”

Ellen thở dài một hơi, tầm mắt nhìn về phía cửa sân thượng: “Hiện tại tình huống như thế này, không thích hợp an táng cho cậu ta…”

“Chờ khi nào chúng ta về căn cứ thì bái tế, nếu như không thể quay về, ngay cả chúng ta cũng không có người thắp nhang.”

Hạ Tử Trọng lạnh mặt đứng một bên nhìn hai người này một đóng vai ác, một đóng vai thiện chơi đến náo nhiệt. Hơn nữa không thể không nói, Ellen diễn như thế, những đội viên khác cho dù bất mãn đối với hành vi của Duẫn Đông, cũng không nói gì. Huống chi, bên kia còn có tang thi đang gõ cửa.

Phương Hách bỗng nhiên đến bên tai Hạ Tử Trọng thấp giọng nói: “Thật giả tạo.”

“Em nhìn ra rồi?” Hạ Tử Trọng cau mày, hắn biết đời trước phẩm hạnh của Ellen ra sao nên mới nhìn ra bọn hắn đang diễn kịch, ổn định lòng người, không nghĩ tới Phương Hách vậy mà cũng có thể nhìn ra được.

Phương Hách bĩu môi: “Đương nhiên, trong mắt hắn một chút xíu cảm xúc khổ sở cũng không có, diễn còn dở hơn trước tận thế!”

Hạ Tử Trọng bật cười xoa xoa tay cậu, không nghĩ tới cậu còn rất mẫn cảm với phương diện này.

Hứa Lỵ Lỵ vẫn luôn nhìn lén phía sau giờ mới làm xong cây cầu, có chút khổ sở, có chút thở phào nhẹ nhõm mà lén lút nhìn người đã chết kia. Người kia là đồng bạn cùng cô ta trốn ra khỏi F thị, bởi vì dọc đường đi rất chăm sóc cho cô ta, còn đang theo đuổi cô ta, để cô cảm thấy có chỗ dựa, hắn rất có năng lực, cho nên khi tới căn cứ liền đồng ý làm bạn gái hắn.

Hắn vừa nãy bị thương làm mình còn lo hắn có biến thành tang thi không, thật tốt…

Lặng lẽ liếc nhìn Ellen đứng đối diện trên nóc nhà – từ khi gia nhập tiểu đội Bá Chủ, nhìn thấy thần tượng mình ái mộ, cô ta liền muốn chia tay với hắn để có thể đến với Ellen, nhưng chưa tìm được cái cớ nào hay, cũng không thể đá hắn để đi tìm người khác (vạn nhất Ellen vì mình làm như vậy mà bất mãn thì sao?). May là giờ hắn đã chết…

Đường sống màu xanh biếc dựng xong xuôi, Duẫn Đông để một dị năng giả thể chất đi qua tiếp ứng, chờ người kia an toàn tới nơi mới để mọi người theo thứ tự đi qua. Mà lúc này, thấy hai người Hạ Tử Trọng có lực sát thương mạnh mẽ với tang thi biến dị, đội viên Bá Chủ không có người nào dám ý kiên không cho họ đi theo. Duẫn Đông cũng không nhúc nhích – sức chiến đấu cao như vậy, đương nhiên sống sót theo bên người là tốt nhất.

Cánh cửa sau lưng bị tang thi dộng ầm ầm vang trời, có thể thấy chúng đã ăn hết người bị tóm, Hạ Tử Trọng và Phương Hách chen lẫn trong đội ngũ cũng lần lượt trượt qua, sau khi người cuối cùng tới nơi, một người trong Bá Chủ cầm dao chém đứt dây leo, trên lầu cao đối diện có mấy tang thi nhào tới, đứng không vững liền ‘vụt vụt’ giống như diều đứt dây rớt xuống đàn tang thi đen nghịt bến dưới.

“Cuối cùng cũng tạm thời an toàn.”

Ellen an ủi mọi người: “Hành động nhẹ nhàng một chút, tìm lối thoát an toàn rồi đi.”

Duẫn Đông liền nói: “Bây giờ không tính là an toàn, hai tòa nhà cách nhau quá gần, đối diện có tang thi biến dị, vạn nhất có tang thi nhảy qua được… Tôi kiến nghị, tiếp tục chạy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.