Tuy rằng câu nói kia làm Hoàng Hiểu Lệ có điểm sinh khí, nhưng là Giản Nặc tuyệt đối sẽ không đem thời gian lãng phí trên những việc vô dụng.
Hoàng Hiểu Lệ hít hà một hơi.
Nghe Giản Nặc nói xong cô tựa hồ mới nhớ tới đây là mạt thế.
Liwf nói của Giản Nặc không hề sai.
Bọn họ nếu muốn sống, khẳng định phải cần rất nhiều đồ ăn.
Hiện tại đồ ăn nhìn qua đã rất nhiều, nhưng qua lâu ngày, mấy thứ này như muối bỏ biển.
Căn bản không đủ.
Hơn nữa bọn họ thu thập đồ ăn, người khác đương nhiên cũng sẽ, hết thảy sẽ làm đồ ăn trở nên càng ngày càng trân quý.
Chỉ sợ không chờ nhân loại chế phục tang thi, bọn họ liền đã chết đói.
"Kia còn chờ cái gì, đi mau a."
Mọi người chạy hướng về phía chợ, những con voi ở phía sau cũng đuổi theo lại đây.
Mấy con voi kia đã phát hiện bọn họ.
Con ngươi đỏ như máu hiện lên khát vọng cùng với thị huyết, ngay sau đó lấy tốc độ cực nhanh hướng tới mấy người Giản Nặc vọt qua.
Giản Nặc đi ở sau cùng, xem tình huống có vẻ không tốt.
Vội thả băng nhận ngăn cản.
Công kích Giản Nặc thả ra đối với chúng giống như gãi không đúng chỗ ngứa, căn bản chẳng có mấy phần tác dụng.
Tác dụng duy nhất tác dụng chỉ sợ là thành công chọc giận đàn voi này.
"Chạy mau, bọn chúng sắp đuổi tới đây rồi."
Mọi người hoảng loạn chạy về phía cổng lớn của chợ.
Ngay lúc Giản Nặc mới vừa bước vào cổng một khắc, mấy đầu voi cũng đã đi tới.
Con voi cầm đầu nhìn đến Giản Nặc đã núp vào, tức khắc phẫn nộ rồi.
Cao cao giơ lên cái mũi, đập mạnh về phía chiếc cổng.
Ngay sau đó vốn dĩ hẳn chiếc cổng được làm từ thủy tinh công nghiệp cực kì rắn chắc tức khắc biến thành mảnh nhỏ đầy đất.
Giản Nặc nhảy lên, nhưng là phía sau lưng vẫn là không thể tránh khỏi bị mảnh vỡ pha lê bắn vào người.
Không kịp đau đớn.
Ngay sau đó lũ voi thế nhưng dùng cái vòi dài kéo Giản Nặc ra ngoài.
"A!" Hoàng Hiểu Lệ quay đầu nhìn lại, nhịn không được la lên một tiếng.
Bình thường vòi voi cân nặng ước lượng ở năm trăm cân (250kg).
Huống chi đây là con voi biến dị.
Lục phủ ngũ tạng giống như bị đè ép mở ra, Giản Nặc biết nếu thật sự không nghĩ cách thoát ra, như vậy không còn cách nào khác, cô sẽ bị giết chết.
Con voi này tuy rằng cuốn cô lên, nhưng là cánh tay cô còn có thể nhúc nhích.
Giản Nặc huyễn hóa ra một chiếc băng đao.
Băng đao này cùng đao bình thường không giống nhau, tuy rằng nhìn qua rất nhỏ, nhưng là loại hàn khí dọa người kia đủ để thuyết minh băng đao này lợi hại như thế nào.
Giản Nặc dùng hết toàn thân dị năng cùng lắm cũng chỉ tạo ra được 2 thanh!
Không thành công sẽ chết.
Cô liền đánh cuộc một phen.
Băng đao nháy mắt bắn về phía hai con mắt của con voi.
Con voi nháy mắt bị bắn tới, tức khắc liên tục kêu thảm thiết.
Cái vòi cũng không tự giác buông lỏng ra Giản Nặc đang bị cuốn ở trong.
Giản Nặc xem chuẩn cơ hội liền chạy vào bên trong.
Phía sau tiếng kêu thảm thiết liên tục, mấy con voi khác cũng bắt đầu tru lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng tru rung trời vang lên.
Cn voi bị Giản Nặc bắn trúng hướng ra đôi mắt có sắc máu.
Ngay sau đó, nó giống như điên lên hướng vào bên trong đâm.
Bộ dáng giống như đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Cũng may thân mình của nó quá lớn.
Nhưng chợ lại quá nhỏ, trong phút chốc không thể vào được.
Giản Nặc thấy đã tạm an toàn, lập tức cảm thấy cả người đều đau.
Hoàng Hiểu Lệ đi lên trước, đỡ Giản Nặc: "Không sao chứ?."
"Ngươi xem cô ấy có vẻ như là không có việc gì sao?" Lý Hiểu Đông ở một bên nói.
Hoàng Hiểu Lệ bị Lý Hiểu Đông nói như vậy.
Cũng cảm thấy rất ủy khuất.
Cô vừa hỏi vậy, Lý Hiểu Đông làm gì lại hung hăng với mình, chẳng lẽ Lý Hiểu Đông thích Giản Nặc..