Không biết có phải hay không do tai họa bạo phát, cả ngày hôm nay đều là một ngày âm u không thấy một chút ánh sáng mặt trời. Vào tháng 10 năm trước, đa số đều đáp một từ “Không khí cuối thu”, mỗi khi gặp hoàng hôn, hoặc là tà dương tuyệt đẹp, hoặc là hào quang đầy trời, hôm nay nhưng lại sớm mà tối xuống.
Nếu là bình thường, khi nào sắc trời tối lại cũng sẽ không có gì để khiến cho người khác lo lắng, nhưng đến giờ phút này, lại rốt cục không thể so sánh nổi. Bản thân cùng tang thi khắp nơi trên đất đi đến mạt thế, bầu trời tối đen mang ý nghĩa phải đối mặt với mức độ nguy hiểm trực tiếp tăng lên, chắc chắn không có mấy người lại vào thời điểm này mà đi loạn xung quanh.
Bốn người Từ Dương cũng không dám lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn, đợi xem qua bản đồ xác thực vùng lân cận thật sự có một quán trọ nhọ, bốn người không lãng phí thời gian nữa, một đường bôn ba đi đến mục đích bọn họ dừng chân vào đêm nay.
Thật vật vả mới đến được quán trọ nhỏ trước lúc trời tối, nhưng không ngờ xe còn chưa dừng lại, tang thi ở xung quanh quán trọ đã bị tiếng xe hấp dẫn, lập tức hướng về phía bọn họ rồi vây quanh. Một con tang thi diện mạo dữ tợn tựa như đói bụng thật lâu như quỷ chết đói, hưng phấn gào lên.
Ánh mắt Từ Dương trầm tĩnh mà nhìn chăm chú vào phương hướng có bảy, tám con tang thi đang lao đến bọn họ, rất nhanh an bài xong nhiệm vụ cho mỗi người. Đợi xe dừng lại, bốn người liền dứt khoác mở rộng cửa bước xuống xe, nắm lấy vũ khí suốt một ngày hôm nay vẫn dùng, sát khí mãnh liệt bao quanh bọn họ, lần thứ hai bốn người không sợ hãi xông vài trận đánh.
Kiếp trước đau khổ giãy dụa trong hai năm, Từ Dương thức tỉnh dị năng rất yếu, mỗi lần đụng tới tang thì đều vì lực công kích yếu kém mà bị mọi người khinh thường cô lập. Để không vì dị năng của mình mà rơi vào khốn cảnh, chỉ cần được rãnh rỗi, cậu liền cầm miêu đao đi theo một vị võ thuật giáo mà không ngừng kiên trì luyên tập.
Mặc dù đao thuật của hắn so ra vẫn kém với học viên chuyên nghiệp đã học nhiều năm, nhưng những nỗ lực của hắn cuối cùng cũng có hiệu quả nhất định, ít nhất khi dị năng người khác đã mất đều trở nên bó tay, cậu lại có thể dựa vào cây đao trong tay mà duy trì tốt vào một khoảng thời gian. Nhưng mà cậu không có kiên trì đến khi mạt thế kết thúc, đó cũng là sự thật không thể chối bỏ.
Trọng sinh trở về, cậu dựa vào đao thuật được học từ kiếp trước, đối phó tang thi cao cấp có lẽ có hơi không ổn, nhưng đối phó với tang thi cấp thấp lại dễ như trở bàn tay. Vì vậy, lúc chờ đám người Hạ Duyên Phong tiêu diệt một con tang thi, cậu đã dứt khoác tiêu diệt sạch sẽ ba con tang thi trong đó, lại một lần nữa giơ tay chém xuống, sau cùng trong chớp mắt đầu con tang thi liền bay khỏi thân thể.
“Anh Dương, chúng ta đem những…tang thi này đi đốt sao? Mùi này thực sự quá khó chịu.” Ngô Thiên Hạo ghét mà liếc nhìn mấy thân thể tang thi ngã trên đất, thi thể hư thối tản ra một cổ buồn nôn tang tưởi, do đó khiến cậu càng chán ghét đứng lên.
Từ Dương đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, suy nghĩ một chút vẫn là lắc đầu nói: “Tôi xem hay là chờ đến ngày mai rồi mới đốt, hiện tại đốt cũng không biết bao giờ mới đốt xong. Huống chi bây giờ chúng ta cũng không biết vùng phụ cận có tang thi hay không, nếu như ánh lửa dẫn tới tang thi, chỉ sợ đêm nay chúng ta cũng không có cách nào để nghỉ ngơi rồi.”
Ngô Thiên Hạo ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng rất muốn thừa dịp đốt tang thi để thuận tiện rèn luyên dị năng của hắn, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là nên đảm bảo giấc ngủ đêm nay của bọn họ, miễn cho sáng mai tinh thần không tốt, vì thế mà ảnh hưởng đến sức chiến đấu của đội.
“Anh, quán trọ nhỏ hình như có không ít người sống sót đó, hiện tại bọn họ hình như cũng đã trốn ở trong phòng mà lén chú ý hành động của chúng ta.” Từ Lâm cảm nhận được vài tầm nhìn không rõ hàm xúc rơi vào trên người bọn họ, thoáng vội vã nhìn xuống, cư nhiên thấy một đoàn người người sống sót đang ở trong phòng mà chú ý nhất cử nhất động của bọn họ, cho nên liền lập tức chạy đến bên người Từ Dương lặng lẽ thông báo.
Từ Dương khẽ ngẩng đầu lên, không biến sắc quét mắt vài lần, ánh mắt nhạy bén cho cậu thấy rõ mấy người trong đó kinh hãi, nhưng trên mặt hắn lại không có bất kì thay đổi nào, trước sau như một mà lạnh nhạt nói: “Mặc kệ bọn họ, chỉ cần không gây trở ngại cho chúng ta là tốt rồi.”
“Không nghĩ tới bọn họ tình nguyện trốn ở trong phòng cũng không muốn cùng hợp sức tiêu diệt mấy con tang thi, thật không biết bọn họ suy nghĩ như thế nào.” Vẻ mặt Ngô Thiên Hạo phức tạp nhìn mấy thi thể tang thi trên mặt đất, sau đó nhàn nhạt nhìn quán trọ nhỏ một chút, hơi có chút đồng tình lắc đầu, ngậm miệng không nói nữa.
Từ Dương dặn dò Hạ Duyên Phong đem xe chạy đến dừng lại trước nhà trọ, ngại vì trên lầu vẫn có người chú ý hành động của bọn họ, hiển nhiên không có cách nào có thể đem xe thu vào không gian, những cũng không thể đỗ quá xa, có thể thấy chỗ thích hợp nhất vẫn là ở chỗ này. Chỉ có điều đợt lát nữa vẫn phải đặt bảo vệ cho xe mới được, chỉ cần có người dám can đảm tùy tiện đụng chạm xe bọn họ, bảo đảm sẽ bị điện giật bấn người. Nghĩ đến đây, Từ Dương nhịn không được cười như không cười mà cong khóe môi.
“Anh Dương, xe đỗ ở chỗ này có thể an toàn hay không?” Hạ Duyên Phong nhìn xe, có chút lo âu nhìn Hummer đã bầu bạn cùng bọn họ, xe tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đánh chủ ý lên nó.
Từ Lâm và Ngô Thiên Hạo vừa nghe, hai người đều thấy Hạ Duyên Phong lo lắng rất đúng, cho nên mắt nhìn chằm vào Từ Dương, im lặng đợi câu trả lời của cậu, hình như vẫn đề gì khó khi đến tay cậu cũng đều đươc giải quyết dễ dàng.
“Không có việc gì, anh đã cài vào xe một ít thứ, muốn cướp xe cũng phải nhìn xem người nọ có bản lãnh hay không đã.” Từ Dương lạnh lùng cười, đưa lưng về phía quán trọ nhỏ, mượn túi áo che đậy, lét lút từ trong không gian lấy ra một điều khiển từ xa, rất nhanh bấm mấy cái nút, sau đó đem điều khiển thu vào không gian.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, trong lúc bất chợt Ngô Thiên Hạo cảm thấy nhiệt độ không khí chợt giảm xuống vài độ, luôn cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh lẽo. Hắn không biết, tại góc độ hắn nhìn không thấy, nụ cười lạnh bên môi Từ Dương thật sự khiến cho người khác không rét mà run.
“Anh vừa cài vào xe thứ gì thế?” Từ Lâm có chút to gan sớm bị cái điều khiển từ xa nhỏ khiến lòng hiếu kì mở ra, mắt lấp lánh ánh sáng mà nhìn chằm chằm Từ Dương, có hơi chút kích động nói: “Anh, mau nói cho em biết đi mà, nếu như bọn em không cẩn thận đúng phải, sẽ liền gặp nạn đó nha.”
“Nếu như các cậu không muôn đột nhiên biến thành than đen, vậy liền cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng đụng đến xe.” Từ Dương híp mắt một cái, coi ngươi đen kịt hiện lên một tia sáng nguy hiểm. Mặc dù nói có chút khoa trương, nhưng cũng không kém chút nào.
“Anh Dương, đừng nói anh cài điện vào xe nha?” Ngô Thiên Hạo có chút khó tin tưởng mà trợn tròn mắt, ngực lại không nhịn được liên tục kinh hô: Wow, cái này cũng thật sự rất tàn bạo nha Thậm chí ngay cả cái này cũng có được, thật không biết chiếc xe kia trị giá đến bao nhiêu tiền, kẻ có tiền thật sự là có khác.
“Anh, Thiên Hạo nói đều là thật sao?” Từ Lâm chớp hai mắt, cậu thực sự rất tò mò, rất có thể mặc kệ như thế nào đều phải tra hỏi kĩ việc này.
“Lời hắn nói quả thực đều đúng, cho nên lúc anh chưa có giải trừ, các em đều phải cẩn thận nhiều hơn nữa.” Từ Dương chậm rãi cong khóe môi, nhìn dáng vẻ ngây ngô ngốc lăng của bọn họ, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của các cậu, cẩn thận có thể khiến người khác nghi ngờ ra điều gì đất.”
Đang lúc nói chuyện, đoàn người đã đi đến trước cửa quán trọ. Nhìn cửa sắt đóng chặt, Ngô Thiên Hạo đi vài bước đến cửa, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa một cái, sau đó lui về phía sau đứng, lẳng lặng chờ những người bên trong đó đáp lại.
Có lẽ là hình ảnh tiêu diệt tang thi khiến cho người sống trong quán trọ nhỏ kia kinh ngạc bất ngờ, bốn người đợi đến một đoạn thời gian, bên kia cửa sắt mới cho người lên tiếng hỏi: “Các cậu là ai? Từ đâu tới? Tại sao trong tay đều có…đao giới vũ khí?”
“Học sinh và họ hàng đi làm, mới từ thành phố C rời đi, trên đường thấy được vũ khí.” Ngô Thiên Hạo không vui nhíu nhíu mày, nói đơn giản mà trả lời vấn đề người bên trong.
Thứ nhất là bọn họ đem tang thi bên ngoài tiêu diệt hết, tạm thời khiến cho tất cả mọi người không bị tang thi quấy rầy, nghĩ đến quán trọ một chút, cư nhiên đem bọn hành trở thành quân bất lương, thật sự làm cho họ câm nín. Mặc dù có chút hiểu rõ tại sao họ lo lắng, nhưng trong lòng kì thực có chút không thoải mái.
Bốn người tiếp tục chờ một chút nữa, cửa sắt mới chậm rãi mở ra một nửa, chờ bọn hắn từ khe cửa chen vào trong phòng, cửa sắt rất nhanh được người đóng lại. Bốn người Từ Dương tập trung nhìn vào, cách đó không xa có vài vị “Áo mũ chính tể” người giàu có, chỉ đáng tiếc bọn họ đều cùng một bộ dạng mệt mỏi tiều tụy.
“Tất cả mọi người chớ khẩn trương, chúng tôi chỉ là muốn tá túc ở đây một đêm mà thôi” Ngô Thiên Hạo nhìn ba người Từ Dương đều không có ý tứ lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là tiến lên nói chuyện với mấy người sống sót này một phen.
“Xin lỗi, trước chúng tôi chỉ là nhìn thấy các người cầm đao giới, cho nên mới…” Một người đàn ông trung niên thoạt nhìn có chút tác phong lãnh đạo đi lên phía trước, muốn nói lại thôi mà nhìn vài người Từ Dương một chút, từ nét thận trọng trên mặt vị đó cũng có thể thấy được dường như ông ta vẫn có chút e dè trước đoàn người Từ Dương.
“…Yên tâm, tôi hiểu ý tứ của ông, chúng tôi không có ác ý.” Khóe miệng Ngô Thiên Hạo giật một cái, không dấu vết quan sát dáng vẻ cùng cử chỉ của mấy người phía sau hắn, thấy một người trong ánh mắt đen tối không nhìn rõ vẻ mặt, lặng lẽ tự cho mình một lời nhắc nhở.
“Cậu đã từ thành phố C rời khỏi, có thể nói cho chúng tôi một chút tình huống ở đó được không?” Người hỏi chính là một người đàn ông chừng ba mươi, ăn mặc âu phục đậm màu xa xỉ, trên sóng mũi là một cặp kính mắt viền vàng, tròng kính phát ra một tia sáng có chút chói mắt, thoạt nhìn là dáng vẻ của một người tri thức.
Ngô Thiên Hạo không đổi sắc mặt đánh giá nam tri thức, mắt liếc nhìn vết bẩn dính vào một bộ âu phục đậm xa xỉ, trong lòng không nhịn được mà vui sướng phun bọt một phen. Đoán chừng người này đang trên đường đi công tác đụng phải tai nạn lớn, sau đó chật vật chạy trốn tới quán trọ này, cho nền một thân âu phục của hắn mới trở nên vô cùng thê thảm như vậy.
Tuy rằng trong lòng thực sự nghĩ như vậy, nhưng nét mặt hắn lại không lộ ra một chút gì, ngược lại giống như một sinh viên mẫu mực rất lễ phép, sắc mặt đoan chính, nghiêm túc đem tình huống bọn họ nhìn thấy khi đang trên đường trốn đến chỗ này nói cho mấy người sống sót biết.