Thời gian căn cứ Giang Thành chưa tiếp nhận người bên ngoài, sinh hoạt của người sống sót trong căn cứ liền gặp trắc trở, thêm vật tư trong cái cửa hàng lớn nhỏ đều bị quân đội và người sống sót cả gan thu gom hết, cả nhà phải cầm theo những vật hữu dụng đi trao đổi lương thực với người sống sót, phát triển đến sau này, tự nhiên tạo thành một khu giao dịch.
Giờ đây, tuy rằng căn cứ Giang Thành tiếp nhận bên ngoài không bao lâu, quy mô khu giao dịch cũng đã dần đi về hướng hoàn thiện, có thể trao đổi rất nhiều loại, chẳng qua không biết có được để mắt hay không. Hơn nữa, khu giao dịch do quân đội căn cứ quản lí, về phương diện an toàn cũng được bảo đảm.
Trước kia khu giao dịch là một quảng trường lớn, chiếm diện tích rất rộng. Trước đây mỗi buổi sáng có người tập thể dục, ban đêm thì tản bộ, mà bây giờ đã có hơn phân nửa diện tích đều bị các lều trại chiếm hết, một nửa diện tích còn thừa lại vừa đúng là khu giao dịch.
Từ trong đại sảnh đi ra, hai người Từ Hạ cũng không có đi nơi khác, mà đi thẳng đến khu giao dịch. Đến lúc bọn họ tận mắt nhìn thấy khu giao dịch của căn cứ Giang Thành, đều không hẹn mà nhíu mày.
Khu giao dịch đúng thật là do quân đội quản lí, nhưng phạm vi bọn họ quản lí rất hẹp. Ở trong khu giao dịch, anh có thể ngang ngược, có thể ầm ĩ, có thể chửi mắng, chỉ cần không cướp đoạt trước mặt mọi người và gây tai nạn chết người trong khu giao dịch, tất cả bọn họ đều có thể làm như không thấy.
Về phần những người ăn mặc hở hang, đâu đâu cũng quăng ánh mắt, người chuyên môn buôn bán nam nữ trẻ tuổi, bọn họ cũng đều làm như không thấy. Ai bảo hiện tại đã không còn là xã hội chế độ luật pháp trước kia, mọi người đều là tự hiểu lòng nhau, bọn họ không muốn quản, cũng lười xen vào, huống chi cấp trên đều đã âm thầm chấp nhận loại hành vi này, vậy lại càng không phải xen vào nữa. (*Nguyên văn 一个愿打 一个愿挨: Một người nguyện đánh một người nguyện đâu. Mai tra trên baidu thì được giải thích đây là phép nói ẩn dụ về việc cả hai bên đều tự chấp thuận. Cảm ơn bạn 小月儿 nhé.
Kết quả lại, hai người Từ Hạ vừa bước vào khu giao dịch, hai người liền nhận được không ít ánh mắt trực tiếp. Không có biện pháp, ai bảo hai người bọn họ vừa nhìn vào là biết người có điều kiện. Thật vất vả mới gặp được hai người không giống bình thường, để cuộc sống sau này, không nỗ lực một chút thực sự là rất uổng phí.
Một thanh niên khá cao, khuôn mặt anh tuấn sâu xa tựa như được điêu khắc tỉ mỉ, thanh niên hơi thấp hơn một chút, tuy rằng quanh người đều bảo phủ khí lạnh, nhưng gương mặt tuấn tú lãnh đạm, cũng đều khiến người khác nhìn lom lom.
Ở tận thế mà vẫn còn có thể duy trì dáng vẻ đẹp trai khôi ngô như vậy, kiêng cường ngạo nghễ, người sáng suốt đều nhìn ra được thực lực của bọn họ không hề bình thường. Càng không nói đến trên thân hai người đều bao phủ bởi một loại sát khí như có như không, không cần suy nghĩ nhiều cũng đều biết bọn họ đã chém giết không ít tang thi.
Vì vậy, biết đây rõ ràng là cơ hội mong manh không thể với tới được, nhưng vẫn như cũ có rất nhiều người không bỏ ý định mà tiến lên phía trước, kì vọng chính mình sẽ là ngoại lệ, có thể may mắn leo lên hai người này, không cầu ăn ngon ngủ yên, nhưng cầu bọn họ có thể được hưởng một chút cơm thừa là được.
Bất thình lình Từ Dương dừng bước chân, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn cô gái đi tới trước mặt cậu, vừa định thả ra uy áp khiến ả này biết thức thời mà cút ngay, bên cạnh liền vang lên một thanh âm lạnh như băng: “Nếu không muốn chết thì liền cút ngay, hay là cô muốn nếm chút tư vị đầu nở hoa*?” (* Ý của Duyên Phong là cảm giác của đầu bị bung ra như hoa nở đó các bạn ạ…
Nghe một âm thanh băng lãnh không có một chút tình cảm như thế, cô gái trẻ tuổi không tự chủ mà sợ run cả người, dùng mắt len lén nhìn thoáng qua thanh niên nói ra câu này, nhưng không ngờ lại đúng lúc bắt gặp đôi mắt lạnh như băng, nhất thời sợ đến mồ hồi lạnh giàn giụa.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chòng chọc, còn có người nào có lá gan chặn đường nữa, cô gái hoang mang rối loạn mà nép sang một bên, nhịn không được nghi hoặc trong lòng, nhìn chẳng qua chỉ là một đại nam sinh còn chưa tốt nghiệp, sao lại có ánh mắt dọa người đến như thế chứ?
Hai người Từ Hạ đứng chung một chỗ, đa số đều cho rằng một bộ dáng sinh viên của Hạ Duyên Phong nhất định dễ nói chuyện hơn so với Từ Dương mặt không đổi sắc, nhưng ai lại có thể nghĩ tới, vị thanh niên trầm mặc ít lời này hiển nhiên lại có khí phách đến nhường này, khiến cho người khác nhịn không được hoài nghi rốt cuộc hắn đã bao nhiêu tuổi, chỉ có một câu nói vô cùng đơn giản đã dọa sợ người.
Lướt nhìn qua đám người vì Hạ Duyên Phong lên tiếng mà lén lén lút lút trông sang, Từ Dương hơi lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhíu mày, lòng thầm nghĩ một chút: Thật sự là phiền phức. Sau đó liền bắt đầu phóng ra uy áp, uy áp thả ra đến cấp một đỉnh, cũng đủ khiến những người bình thường này kinh hãi liền không tiếp tục thả ra nữa.
Người thường không có bất kì dị năng, đối mặt với uy áp dị năng giả phóng ra, thì đều không có cách nào phản kháng như nhau. Vốn dĩ trong lòng những người sống sót này đang có tính toán, vừa cảm nhận được uy áp trên người Từ Dương phóng ra, tâm tư gì gì đó cũng đều biến mất.
Đang lúc mọi người khiếp sợ hạ mắt xuống, hai người Từ Hạ vẫn sắc mặt như bình thường mà cất bước đi. Cho đến khi hai người bọn họ đi xa, người sống sót bị cỗ uy áp chấn nhiếp mới dè dặt thở ra một hơi, trong đầu vẫn sợ như trước, thật sự là dọa chết người
Nhân viên công tác phụ trách duy trì trật tự nhìn thật sâu hai người đã đi xa, vẻ mặt có chút nghiêm túc. Hắn cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó xoay người rời khỏi khu giao dịch.
Cho đến giữa một quãng trường tận cuối đường, hai bên đường nhỏ đều bày các vật phẩm trao đổi, không chỉ có vật phẩm xa xỉ, còn có các loại vật phẩm nhỏ. Đương nhiên, trong đó còn không thiếu vàng ngọc châu báu, đồ cổ, đủ loại rực rỡ, khiến người xem hoa cả mắt.
Nếu là lúc trước, chắc chắn Từ Dương sẽ không liếc mắt nhìn đến kim ngọc châu báu, đồ cổ sưu tầm, nhưng bây giờ lại không giống vậy. Châu báu đồ cổ đã từng tốn mấy trăm mấy nghìn vạn mới mua được, nhưng đến lúc này đây, chỉ cần một chút lương thực cũng mua được.
Giờ đây, lúc ánh mắt của cậu dừng lại trên kim ngọc châu báu, đồ cổ sưu tầm hơi nhiều một chút, mặc dù muốn mua chút thứ tốt đặt trong không gian, nhưng cũng không phải là thấy cái gì cũng liền mua, còn phải tìm đồ vừa mắt mới được.
Có người phát hiện tựa hồ cậu muốn mua, vội vàng giới thiệu cho cậu những đồ cổ mình sưu tầm được, thỉnh thoảng trên mặt lộ ra dáng vẻ vô cùng tiếc nuối. Nhớ lúc ban đầu, có người dùng đến mấy trăm mấy chục vạn để mua, bọn họ đều luyến tiếc bán đi, nhưng hôm nay chỉ cần mấy cái bánh bao cũng chẳng ai thèm mua.
Thói đời này, muốn sống sót, quá khó khăn
Từ Dương vô cùng nghiêm túc nhìn đồ cổ do người này sưu tầm một chút, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn người này, nhỏ giọng nói: “Nếu anh tin tưởng tôi, ba giờ chiều đến cổng ngoại thành chờ, đến lúc đó tôi lấy thêm lương thực để đổi.”
Người này gật đầu không ngừng, hắn đã ở chỗ này bày hai ngày, đừng nói mua, nhìn cũng chưa người nào nhìn, hôm nay vất vả lắm mới gặp được người muốn mua, sao có thể không tốn sức mà nắm chặt. Tuy rằng hắn không dám ra ngoài giết những quái vật kia, nhưng cũng có bản lĩnh nhìn người, hai người trước mắt này, tuy rằng quanh thân đầy sát khí, nhưng đôi mắt ngay thẳng, tin tưởng sát khí trên người bọn họ đều là do giết tang thi mà có được.
Thảo luận xong việc này, Từ Dương và Hạ Duyên Phong tiếp tục đi dạo một chút. Tuy rằng hai người bọn họ đều là hai tay trống không, không ít người xem có thể hiểu, nhìn thấy được ánh mắt của bọn họ đặt lên những thứ đó khá lâu, chủ nhân những vật này liền nhìn bọn họ chằm chằm, trong lòng hi vọng bọn họ có thể nhìn trúng được đồ đạc của mình.
Tuy rằng Từ Dương nhìn qua mấy lần các loại đồ kim châu bảo ngọc và đồ cổ, nhưng cuối cùng thấy vừa mắt cũng chẳng có bao nhiêu món. Nhìn trúng món nào đều trực tiếp nói giống khi nãy, hiện trên tay cậu không có lương thực, muốn đổi cũng không đổi được, nếu như không đồng ý, cậu cũng không bắt buộc, có liền mua, không có sẽ không mua, cũng không phải là không muốn mua cũng không thể.
Đúng lúc đi tới cuối đường, ba người đâm đầu đi tới. Cũng không biết là vận tốt hay xấu, thật là đúng dịp, người bên trong chính là Hạng Minh tối hôm qua mới vừa gặp mặt, người bên trái Hạng Minh có chút quen mắt, có vẻ như đã từng nhìn thấy ở chỗ nào đó.
Từ Dương nhìn người nọ suy nghĩ một chút, trong đầu dần dần hiểu rõ, tia nguy hiểm trong mắt khẽ hiện, chỉ là cậu che giấu rất khá, căn bản trong nháy mắt không ai nhận thấy được.
“Đội trưởng Từ cũng đến ‘Đào bảo’?” Hạng Minh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘Đào bảo’, ánh mắt liếc nhìn thanh niên bên phải hắn, người nọ cảm nhận được tầm mắt của hắn, theo bản năng ôm chặc ba lô trong tay.
Từ Dương đau đầu mà nhìn cử động nhỏ của hai người bọn họ, nếu đã biết ý đồ của cậu, có cần phải phòng chặt như vậy sao? Cậu nếu cần súng ống, cậu cũng sẽ không đoạt đồ trước mặt bọn họ đâu Thật không biết bọn họ đang nghĩ cái gì
“Xin lỗi, chúng tôi không có nhiều thời gian, không thể cùng các anh nói chuyện. Nếu không ngại, lần tới lúc rảnh rỗi sẽ tâm sự một chút.” Từ Dương một mặt thái độ giải quyết việc chung, nhưng thật ra tiết kiệm không ít thời gian.
“Chúng tôi đây cũng liền không quấy rầy các anh, các anh cứ chậm rãi tìm, nơi này có rất nhiều đồ tốt, trao đổi giá tốt.” Hạng Minh ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cậu, lúc nói đến câu “Có rất nhiều đồ tốt”, trong ánh mắt mang theo rất nhiều tia sáng khác thường.
Từ Dương nhìn những ánh mắt bị ham muốn hưởng thụ vật chất xâm nhập, đôi mắt thâm thúy hiện lên một vẻ trào phúng. Khương Khải và Hạng Minh rất hợp nhau, thật là vật họp theo loài, đều là bị vật chất mê hoặc con mắt.
Nghĩ vậy, liền không khỏi cảm thấy thương xót mình của kiếp trước, đến lúc lâm thời mới nhìn rõ ràng khuôn mặt thật của hai người này, hai năm cậu thua thiệt vật lộn sống sót ở mạt thế, tâm nhãn của cậu đều bị che khuất.
Hạ Duyên Phong đứng ở một bên nhìn thấy trên người Từ Dương xuất hiện một chút bi thương không hiểu rõ, trong mắt hiện lên một suy nghĩ sâu xa. Hắn rất muốn biết, rốt cuộc Từ Dương đã trải qua cái gì, tại sao lại trong lúc vô ý mà toát ra vẻ mặt như vậy.
Thế nhưng, hắn biết bây giờ không phải lúc thích hợp, hắn còn muốn chờ một chút. Đợi khi Từ Dương thích hắn như hắn đã thích cậu, lúc đó hắn mới lên tiếng hỏi việc này, có lẽ toàn bộ sẽ có một đáp án.
Lúc Từ Dương quay đầu nhìn về phía Hạ Duyên Phong, đúng lúc bắt gặp đôi mắt phảng phất có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi của hắn, trong một lúc ngẩn người, sau đó như không có chuyện gì xảy ra quay đầu trở lại, nội tâm che giấu hoảng loạn, nhàn nhạt nói: “Đi thôi”
Hạ Duyên Phong nhìn gò má cậu gật đầu, lòng càng thêm xác định muốn cho Từ Dương tin tưởng hắn, đến lúc đó hắn sẽ cùng cậu chia sẻ hết tất cả mọi thứ, mặc kệ thống khổ hay sung sướng, bọn họ đều phải cùng nhau sóng vai đối mặt.