Khoảng cách giữa hai ngôi biệt thự không phải rất xa, hơn nữa cũng không muốn trêu chọc đến một ít phiền phức không cần thiết, vào buổi tối, tiểu đội tùy tiện nấu một nồi cháo nóng, cùng bánh bao làm trước khi lên đường, ăn như hổ đói. Đương nhiên, tuy rằng món chính là bánh bao và cháo, thịt vò, chân giò hun khói này nọ cũng không thể thiếu được.
Mới vừa dùng xong cơm tối không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân nhỏ, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó liền quay đầu trở lại nhìn nhau vài lần. Chỉ là vài giây, các loại thức ăn trên bàn đều dọn dẹp sạch sẽ, nhìn không ra một chút vết tích nào.
Bên ngoài biệt thự nhỏ có một hàng rào sắt cao hơn hai thước, lúc Ngô Thiên Hạo và Tạ Hải sửa xe trở lại, thuận lợi liền gài cửa sắt lại, từ bên ngoài không có cách nào mở ra.
Sở dĩ, nghe được tiếng động bên ngoài cửa truyền tới, anh em Quý gia theo bản năng nhìn về phía Từ Dương, thấy cậu gật đầu, sau đó tự động đi lên chuẩn bị mở cửa ra. Tuy rằng dị năng của anh em bọn họ đều đạt đến cấp một, nhưng cuối cùng vẫn còn con nít, để hai đứa bé cùng một đám người lớn tâm cơ thâm trầm giao tiếp, mấy người Từ Dương cũng có chút không yên lòng.
Vì vậy, người thanh niên độc thân duy nhất trong tiểu đội là Tạ Hải tự giác đứng dậy đi theo, hắn đã có chút từng trải, có chút thực lực của người trưởng thành, mọi người cũng đều yên tâm không ít.
Cũng không lâu lắm, anh em Quý gia trở về, đi theo chính là nhóm người Hồ Trường Tường, từng người một đều mặt mày xanh xao, nhìn dáng dấp ngược lại còn tiều tụy hơn ban ngày rất nhiều. Trong đó mấy người vừa vào cửa liền chạy loạn xung quanh, một chút cũng đều không có cố kị đây chẳng phải là địa bàn của bọn họ.
Hồ Trường Tường liếc nhìn mặt bàn sạch sẽ, có chút không vui nhíu mày, cũng không biết có phải là do không thấy được hình ảnh mà mình mong muốn hay không. Tóm lại, dáng dấp của hắn biểu hiện ra ý tứ chỉ sợ là lúc này tâm tình rất không thoải mái, trừ cái đó ra không còn cái khác.
Từ Dương đối với dáng vẻ khó chịu của hắn làm như không thấy, trái lại như bừng tỉnh đại ngộ trừng mắt nhìn, sau đó hiểu rõ mà nói rằng: “Các cậu là muốn thương lượng chuyện gác đêm sao? Chúng tôi cũng đúng lúc đang muốn cùng các cậu nói chuyện này, nếu đã đến đây rồi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu sắp xếp đi.”
Một câu nói bất thình lình, trực tiếp khiến Hồ Trường Tường lời chưa ra khỏi miệng đã ngậm trở lại, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc cũng biến thành có chút nhục nhã, may mà trong thời gian này đã trải qua không ít, trong lòng biết năng lực của bọn hắn không thể chống lại mấy người này. Đúng như mấy ngày trước nói, bọn họ có tiếp nhiệm vụ hay không thì chính là chuyện của bọn họ, bọn họ có nguyện ý hộ tống bọn hắn về hay không, cũng đều là chuyện của bọn họ.
Dù sao, thật sự an toàn đi tới trấn nhỏ chỉ có mấy người tiểu đội bọn họ, nếu như bọn họ trở lại nói, bọn họ cơ bản không có thấy mấy người bọn hắn, vừa không có ai có thể chứng minh lời nói của bọn họ là thật hay giả. Mà nhìn đến thực lực của bọn họ, hắn tin tưởng mặc kệ có hoàn thành nhiệm vụ hay chưa, các cấp cao trong căn cứ cũng sẽ xem bọn họ là tân khách, mà không phải là tù nhân không làm được nhiệm vụ.
“Tiểu đội của các anh nhiều người như vậy, thì không thể do toàn bộ các anh gác đêm sao? Trong khoảng thời gian này chúng tôi mỗi ngày đều kinh hồn bạt vía, ngủ không ngon ăn không no, đã sớm mệt mỏi hết sức lực. Hơn nữa, ngày mai còn phải lên đường, nếu như đêm nay ngủ không ngon, chẳng phải ngày mai sẽ đem lại phiền phức cho tiểu đội sao?”
Người nói chính là cô gái Lưu Giai Âm mà Từ Dương biết, lúc mới nói được phân nửa hết sức vững vàng hào khí, đợi khi cảm nhận được cả người đầy lãnh khí của đám người Từ Dương, lại cảm thấy ánh mắt khinh bỉ của đồng bạn, mới bất tri bất giác mà phát hiện vừa rồi đã nói sai cái gì, vì vậy liền cuống quít bổ sung câu nói kia.
“Nói trái lại cũng có lí, chúng tôi đã nói qua, chúng tôi không dám cam đoan có thể an toàn hộ tống các cô cậu an toàn trở về, cũng không dám đảm bảo không lo tính mạng của mình. Đối với chúng tôi mà nói, các cô cậu gác đêm và có ngủ thật tốt hay không, giữa hai chuyện cũng chẳng có liên quan lớn với nhau.” Giọng nói Từ Dương lành lạnh bác bỏ lí do của cô ta, sắc mặt hờ hững trước sau như một.
“Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, không muốn gác đem, xem các trên người các cô có thứ gì tốt có thể đem ra, nếu bọn họ để mắt, nói không chừng các cô sẽ không cần gác đêm nữa.” Hồ Trường Tường lạnh lùng liếc mắt nhìn Lưu Giai Âm đứng bên cạnh, lòng thầm nghĩ một ả ngu ngốc, thật không biết tại sao hắn lại đi coi trọng cô gái này.
Nghe được những lời này của hắn, mấy người cùng đi đến với hắn cũng hơi ngẩn người, lấy lại tinh thần liền vội vàng nhìn trên người mình có vật gì đáng tiền hay không. Thực sự bọn họ cũng không còn cách nào khác nữa, đến thời đại loạn lạc như này, đồ vật quý báu này nọ cũng còn kém với cái mạng. Nếu như bọn họ có thể dùng thứ gì đó để đổi một cái mạng, bọn họ hiển nhiên cũng sẽ không để ý đến những…vật ngoài thân.
Đáng tiếc bọn họ lục toàn thân cao thấp mấy lần, cuối cùng cũng chỉ tìm được một ít dây chuyền và vân vân, vừa nhìn ánh mắt của mấy người Từ Dương, cũng không gặp được bất cứ hâm mộ thèm muốn gì, cho dù ai cũng đều hiểu được căn bản bọn họ không hề đem mấy thứ này để vào trong mắt.
Cũng đúng, hiện tại đã đến lúc nào, lương thực mới là thứ quý báu, về phần những vật phẩm xa xỉ luôn được người yêu thích trước đây, bụng cũng ăn không đủ no, cho dù có sáng lóa cũng liền không để vào mắt.
Dù vậy, mấy người này vẫn còn ôm một chút kì vọng sờ không được nhìn không thấy, hơi có chút lưu luyến không rời mà tháo xuống các đồ trang sức quý giá. Lúc ban đầu, bọn họ thế nhưng tìm nhiều tiền để mua mấy thứ này, mà nay lại chỉ vì mong muốn một đêm ngủ thật ngon, vả lại còn không biết người khác chẳng nhìn trong mắt, thế sự thật là khó liệu.
Sắc mặt Từ Dương bình tĩnh quét mắt nhìn đồ vật trong tay bọn họ, khi cho là cậu sẽ cự tuyệt, lại nhàn nhạt gật đầu. Thành thật mà nói, cậu vốn không có ý định để cho bọn họ gác đêm, để cho một đám người không hiểu chuyện gác đêm, ai có thể yên tâm. Đáng tiếc đối phương thực sự lại tự cho là đúng, đến lúc này lại đem mình làm hồi sự, không thu chút “Phí bảo hộ”, thật sự không đúng với lẽ thường.
Mấy người kia thấy cậu gật đầu, tuy rằng vẫn có chút tiếc nuối như trước, nhưng cũng biết nếu do dự nữa, sợ rằng việc này lại phát sinh thêm chuyện. Vì vậy, mặc kệ hết, tất cả đều lần lượt bỏ đồ tốt lên bàn. Mấy giây ngắn ngủi, trên mặt bàn liền trưng bày không ít đồ trang sức quý báu.
“Nếu tất cả mọi người không có dị nghị gì đối với chuyện lần này, đồ cũng đã nộp, vậy các cô cậu đều sớm nghỉ ngơi đi. Việc gác đêm, tiểu đội chúng tôi sẽ an bài thật kĩ, trừ phi thật sự cần, bằng không chúng tôi sẽ không đặc biệt đánh thức, mọi người an tâm ngủ đi.”
Nhìn Từ Dương hời hợt đặt dấu chấm vào bức tranh như vậy, bất kể là tiểu đội Hồng Nhật hay là nhóm người Hồ Trường Tường, đa số mọi người đều lặng yên suy nghĩ trong lòng: Tục ngữ đều nói cấp một roi…cho một đường, chỉ sợ cùng việc này cũng không sai biệt lắm đi
Có thể đúng như Lưu Giai Âm nói, bọn hắn thật sự đã rất lâu không có nghỉ ngơi thật tốt, nếu Từ Dương đã nói đến đây, bọn hắn cũng không lưu lại nữa, đi thẳng đến biệt thự gần nhất để ở tạm một đêm.
Tuy rằng bọn họ thực sự rất muốn lưu lại trong biệt thự này, nhưng nhìn mấy người tiểu đội Hồng Nhật kia, nghĩ cũng không có khả năng sẽ cho bọn họ ngủ ở đây, càng miễn bàn sẽ đưa một gian phòng cho bọn họ, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận như vậy một chút, thật có bất mãn, chờ bọn hắn an toàn trở về căn cứ cũng không muộn.
Thẳng đến tiễn bọn người đó ra khỏi cửa, mấy người trong đại sảnh mới khoa trương thở dài một hơi. Tuy rằng thực lực mấy người kia không được tốt lắm, nhưng tốt xấu đều là người đã sống qua một thời gian dài, hơn nữa đầu lĩnh của bọn họ là Hồ Trường Tường cũng có chút khả năng, không phòng bị thì rất lo lắng.
“Nếu như ngày mai không có ngoài ý muốn, tôi và Duyên Phong sẽ lưu lại trên trấn xem còn có vật tư hay không, các cậu cùng bọn họ quay về căn cứ trước đi.” Ánh mắt Từ Dương tới lui một vòng, nghiêm túc nói: “Vừa rồi tôi cảm nhận được một chấn động cực kì nhỏ, tôi nghĩ, trong bọn họ có lẽ có một dị năng không gian, việc này các cậu phải lưu ý một chút.”
“Trong bọn họ cũng có người dị năng không gian sao?” Ngô Thiên Hạo có chút không tin, dù sao nhìn những người đó không giống như có tồn trữ không gian. Chỉ có điều suy nghĩ sâu một chút, hắn liền hiểu rõ mấu chốt trong đó. Nhìn Hồ Trường Tường khá có tâm cơ hơn những người khác, đối mặt với đội ngũ cường hãn hơn so với nhân số của mình gấp mấy lần, không hung bạo, lộ ra lai lịch của mình thật là một lựa chọn sáng suốt.
“Tôi nghĩ trong bọn họ phải có dị năng giả hệ thủy, hình như tôi cũng cảm nhận được một tia chấn động chập chờn.” Từ Lâm khẽ cau mày, hiển nhiên vừa mới xác định việc này.
“Không biết các anh có cảm nhận được hay không, trong bọn họ tựa hồ còn có một loại khác cùng chấn động bất đồng với tiểu đội chúng ta.” Hạ Duyên Phong cũng mới vừa nhận ra điều kì quái, cái loại dị năng chấn động này khiến hắn nhíu mày.
“Được rồi, các anh có phát hiện hay không, trước thời điểm cùng chiến đấu với tang thi, hướng bọn họ có một tia kim quang chợt hiện, lúc đầu tôi còn tưởng đó là vũ khí trong tay bọn họ, nhưng sau lại thấy vũ khí trong tay bọn họ đều là gậy sắt và vân vân, không có kim quang mới đúng chứ.” Nghe nhiều lời như vậy, Ngô Thiên Hạo cũng vội vàng nói ra phát hiện mới của mình.
Từ Dương nghe vậy trầm ngâm chốc lát, sau đó hơi nhíu mày, mặt không thay đổi báo sự việc vừa xác định được cho mọi người: “Hồ Trường Tường, dị năng hệ kim, cấp một đỉnh.”
Bầu không khí trong phòng khách có chút nặng nề, ngoại trừ anh em Quý gia còn nhỏ vẫn có chút mơ hồ như trước, tâm tình mấy người còn lại đều trở nên phức tạp, một lúc lâu sau cũng không thấy người nào đánh vỡ thời khắc an tĩnh này.
Khoảng ba phút trôi qua, cuối cùng Ngô Thiên Hạo nhịn không được thở phì phò mắng: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ họ Hồ muốn đánh cái gì mà mưu ma gian ác “Phẫn trư ăn lão hổ” sao, nhìn bộ dáng kia của hắn ta đúng là chẳng phải loại tốt gì.”
Không ai trả lời vấn đề của hắn, nhưng trên mặt của mỗi người đều mang thần tình đồng dạng, hồi tưởng trước kia Hồ Trường Tường vẫn làm vẻ ta đây, không khỏi than thở: Có thể đây là chân tướng của hắn.
Hoàn
Mai: Đáng lẽ là tối hôm qua Mai sẽ post lên rồi mầ do ăn chơi quá đà nên về rất khuya không post được ba chương này… Cuối cùng cũng đi được hơn nửa chặng đường rồi, nên cho Mai và Thu được nghỉ phép 3 ngày nhé ^^ Vào ngày 27.6 Mai sẽ đăng truyện mới, mong mọi người nhớ ủng hộ.