Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 68



Ba người Tưởng An Thành rốt cuộc không đạt được ý muốn, Từ Lâm khách khí tống người ra khỏi cửa, quay người lại lôi kéo Ngô Thiên Hạo đi qua một bên nói nhỏ, về phần nội dung hắn nói gì, vậy thì cũng không phải là chuyện người bên ngoài có thể biết đâu nha.

Mà lúc này, đã hơn năm giờ chiều, sắc trời bên ngoài cũng dần dần phủ tối xuống, mọi người thay đổi áp lực nặng nề như trước, hầu như toàn bộ cũng bắt đầu bận rộn, thu dọn gian nhà, chuẩn bị cơm tối, về phần người bị thương nặng, khó có được đối đãi đặc biệt, đều trở lại nghỉ ngơi thật tốt, tránh khỏi giúp làm mang thêm phiền phức.

Tiểu đội Hồng Nhật này mới vừa bắt đầu bận bịu chuẩn bị cơm tối, ba người bên kia bị từ chối cũng theo đuổi tâm tư của mình, từng người một sắc mặt đen tối, như là mới vừa bị hắt nước sơn vậy, tất cả đều âm thầm nhớ kĩ một màn mới vừa phát sinh kia.

Nhìn ra được, mặc kệ mạt thế xảy ra bao lâu, bản tính sâu trong nội tâm của ba người này vẫn không có thay đổi ít nhiều gì, đã từng là đứa con trời mà luân lạc tới loại trình trạng ngày hôm nay, vốn là cũng đủ để đánh mất mặt mũi bọn họ, nhưng không ngờ cùng bàn bạc chuyện kết bạn để đi với đối phương, cuối cùng lại bị đối phương “Hung hăng” từ chối, trong lòng bọn họ thấy oán hận cũng là bình thường.

Ôi, ba người này sẽ có loại ý nghĩ gì, cũng chỉ có thể nói là lòng người khó đoán. Rõ ràng người đã đến giữa đường không tiện quay lại căn cứ mà không giải thích gì là không được, nhưng lời này nói đến tai bọn họ, lại trở thành đối phương không biết thức thời, cư nhiên trực tiếp bọn hắn một phần chết, chân thật tâm là đen, nghe thấy cái gì cũng đều đen.

“Học trưởng, việc này cứ như thế sao?” Len lén liếc mắt nhìn Tưởng An Thành không nói tiếng nào, Trình Bội Lan ngực gấp đến độ không được, cuối cùng vẫn là không nhịn được cắn răng nghiến lợi nói.

Trong ba người, muốn nói không chịu cam lòng, vậy khẳng định ngoài cô ta thì không còn ai khác. Nghĩ thấy rằng mình là cô gái yếu đuối, thật vất vả mới từ thành phố C trốn đến đây, mắt thấy sẽ đến căn cứ L, ai biết tự nhiên gặp phải hai con tang thi cấp năm, lúc đó nếu bọn họ không lẫn trốn đúng lúc, chỉ sợ đã sớm chỉ còn bộ hài cốt máu me dầm dề.

Hiện nay hiếm có lúc gặp được một đội ngũ có thực lực mạnh mẽ như thế, hiển nhiên là mong muốn cùng kết bạn đồng hành với đối phương, nếu như vậy cũng ít nhiều ngăn trở được không ít nguy hiểm, nào biết đâu đối phương lại không biết nể tình như thế, không nhận lấy lời mời của bọn họ.

“Người ta đều đã nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cô còn muốn chạy đi lý luận với bọn họ sao?” Tưởng An Thành mắt chưa từng nâng lên nói, hắn đã sớm chán ghét cô ả Trình Bội Lan này, đơn giản là ngu xuẩn đến hết thuốc chữa, nếu cô ta không còn có chút tác dụng, hắn sợ là đã sớm đuổi đi ra bên ngoài, cũng tiết kiệm một đường liên tục hét chói tai, thanh âm khó nghe muốn chết.

Trác Nhạc Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô Trình Bội Lan này một cái, nhìn cô ả giả vờ dáng vẻ đáng thương, không khỏi rùng mình, lập tức dời đi tầm nhìn. Trước đây vẫn nghĩ nữ sinh rất khả ái, nhưng trong khoảng thời gian này nhìn hai nữ sinh duy nhất trong tiểu đội đấu đá lẫn nhau, thình lình run run, lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, những lời này mãi mãi vẫn luôn đúng.

“An Thành, cậu có nhìn ra ai là người có thực lực mạnh nhất trong đám Từ Dương hay không?” Hồi tưởng lại tình hình chiến đấu lúc trước, Trác Nhạc Kỳ khá hiếu kì đối với đám người Từ Dương, tuy rằng không biết tình huống của căn cứ L cho lắm, nhưng hắn dám đảm bảo thực lực của đoàn người Từ Dương khẳng định không kém đi nơi nào.

Tưởng An Thành nhíu mày suy nghĩ, vẫn chưa trả lời lại nghe Trác Nhạc Kỳ tự hỏi tiếp: “Căn cứ vào tình hình lúc đó, nếu không phải là họ Hạ, thì chính là Từ Dương. Chỉ có điều, dựa theo quan sát của tôi mà nói, tôi thấy thực lực của họ Hạ mạnh hơn một chút, cậu nhìn thấy hắn ta tạo ra một lưới điện trên không, hình ảnh kia, quả thật giống với trong phim.

Đối với kết luận của hắn, Tưởng An Thành lại không cho là đúng, chỉ có điều không trực tiếp phản bác, chỉ là nhàn nhạt nói: “Thời gian Từ Dương đối chiến với hai tang thi cấp năm, sử dụng một chiêu đóng băng thuật, cậu nghĩ một chiêu kia sẽ bại dưới lưới điện mà Hạ Duyên Phong bày ra sao?”

Trác Nhạc Kỳ muốn theo bản năng phản bác lại lời này, nhưng lại phát hiện lời phản bác đều rất vô dụng, chiêu đó trong nháy mắt đem khuôn viên mấy chục thước đều đóng băng hết tất cả, quả thực đều không thể nào dùng ngôn ngữ để diễn tả sự sắc bén đó, mà cùng so sánh chiêu này với lưới diện giăng trên không trung, tựa hồ thật có chút khó có thể phân ra ai cao ai thấp.

Sắc trời càng ngày càng mờ, đám người Từ Lâm cũng đã làm xong cơm tối, vườn khoa học kĩ thuật đột nhiên lại tới thêm một nhóm người, Từ Dương và Tạ Thiên vẫn không đổi sắc mặt nhìn ba chiếc xe đang đến bên cạnh kí túc xá qua cửa sổ từ lầu trên xuống, cho đến khi ba chiếc đến trước kí túc xá, vài người lần lượt đi ra, trên mặt hai người mới có chút thay đổi nhỏ.

“Không nghĩ tới sẽ gặp thêm một nhóm người như vậy, xem ra đêm nay phải thật chú ý nhiều hơn mới được.” Tạ Thiên nói thấp giọng, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn mười người lần lượt xuống xe, vẻ mặt lại càng nghiêm trọng hơn.

Từ Dương trầm mặc nhìn tình hình lầu kí túc xá bên kia, mặc dù không có mở miệng nói nửa câu, nhưng trên mặt cũng là vẻ nghiêm túc khó có, sợ rằng thực lực của nhóm người vừa đến cũng không dễ chọc.

Trên thực tế cũng đúng như vậy, chỉ cần người hơi có chút ánh mắt đều có thể thấy được, một đám người này đều là hợp từ băng đảng, không cùng đẳng cấp với những loại côn đồ lưu manh của mấy địa phương nhỏ, muốn chọc những loại người không sợ trời không sợ đất hay bỏ mạng này, e rằng chỉ có bị chém đứt đầu.

Chẳng bao giờ ngờ tới cư nhiên vào lúc này lại gặp một nhóm người như vậy, Từ Dương không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lòng không khỏi có chút may mắn bọn họ lựa chọn gian phòng không có giường không có phòng tắm, không thể nào là kí túc xá thích hợp để nghỉ ngơi, mà không phải là phía bên kia nhìn cũng biết là tầng trệt kí túc xá, e rằng bọn họ sẽ chọc tới phiền toái lớn.

Hạ Duyên Phong ở trong phòng khách đang dùng notebook để tra tìm tin tức của căn cứ ZF nhạy bén nhận thấy được hai người nghiêm túc bên cửa sổ, theo bản năng hơi nhíu chân mày lại, yên lặng chốc lát, sau đó dừng lại công việc trong tay, đứng dậy đi tới hỏi: “Ai tới?”

Kể từ khi biết được bí mật không gian của Từ Dương, hắn và Từ Dương thường xuyên vào buổi tối sẽ đến không gian để rèn luyện một phen, lâu dài uống nước đàm thủy trong đó, hắn cảm thấy các cơ quan vượt xa hơn trước đây mấy lần, sớm liền nghe được tiếng ồn ào của xe cộ, mơ hồ còn có được tiếng những người đó nói với nhau.

Từ Dương nghe được thanh âm quen thuộc, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Duyên Phong, sau đó liền quay đầu trở lại nhìn về phía cửa sổ, cằm khẽ hất về phía cửa sổ, giọng lạnh nhạt nói: “Trên đường lẫn vào, cậu tới xem một chút, nhanh chóng hiểu rõ được đại khái.”

Hạ Duyên Phong hiển nhiên không từ chối, nghe vậy lập tức đi tới chỗ Từ Dương vừa nhường lại, ánh mắt thâm trầm nhìn ra bên ngoài một lúc lâu, lập tức dùng miệng nói vô cùng trầm thấp hờ hững: “Mong bọn họ có thể tự hiểu lấy thân phận.”

Một câu nói lời ít mà ý nhiều, chỉ có điều Từ Dương và Tạ Thiên đều nhanh chóng hiểu được ý tứ chứa trong đó, hai người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều mang tâm tình tương tự, giống như lời Hạ Duyên Phong nói vậy, mong muốn bọn họ thông minh một chút, đừng quá mức tự phụ cho mình là đúng, phải biết rằng, có đôi khi người tự cho là đúng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Ba người bí hiểm cái gì đó, đám người Từ Lâm không nhìn thấy tình huống này ở bên ngoài cửa sổ, cũng không có để ý những chuyện bọn họ mới vừa nói hiển nhiên không biết cái gì, chẳng qua cảm thấy ba người ấy bất thình lình cái có chút lạ lùng, đã là người lớn như vậy, lại thích chơi trò đoán câu đố.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã chuẩn bị nghỉ ngơi, đội phó Tạ Thiên theo thường lệ phân công gác đêm, nhưng so với thường ngày thì có chút bất đồng, đêm nay hắn đặc biệt phân phó, nhất định phải lưu ý tốt bốn phía, trặm triệu lần không được lơ là nửa phần, thời thời khắc khắc lưu ý động tĩnh ở kí túc xá bên kia.

Mặc dù mọi người có chút mịt mờ đối với phân phó này của hắn, nhưng cũng biết hiện tại ngoài bọn họ ra còn có hai nhóm người khác, hiện lại vào lúc hỗn loạn như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho nên bọn họ luôn dùng toàn tâm để đối mặt với chuyện này.

Vào nửa đêm trước trôi qua rất yên lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên một chút tiếng dế kêu bên ngoài, toàn bộ thôn nhỏ đều yên tĩnh như chết. Điều này khiến cho Từ Lâm và Ngô Thiên Hạo gác đêm thở dài một hơi có chút thất vọng, hình như dữ liệu bên trong không có chuyện gì xảy ra, cho nên có chút không cam lòng. Ý thức được loại tâm tình này, hai người đều cảm thấy mình có chút lạ lùng, hiển nhiên lại mong muốn có chuyện sẽ xảy ra.

Từ Dương và Hạ Duyên Phong đứng lên thay ca nhìn thấu mánh khóe trong vẻ mặt của bọn họ, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ đến đều là do bọn họ đã có thói quen chạy ngược chạy xuôi trong mạt thế, lại sinh ra một ý nghĩ quái dị này.

Nhìn Từ Lâm bởi vì có chút nguyên nhân, trông coi mấy canh giờ trước đều có một dáng vẻ vô cùng phấn chấn, Từ Dương hơi có chút dở khóc dở cười đánh lên tay hắn một cái, dùng bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ nói: “Mau trở lại ngủ một giấc, đỡ lại phải mong những thứ lung tung này.”

Từ Lâm có chút buồn bực lên tiếng, Ngô Thiên Hạo bên cạnh thực sự thấy phiền, trực tiếp lôi hắn đi. Ôi, sinh hoạt gần đây quá mức phập phồng thoải mái, hơi bình tĩnh một chút, người yêu hắn cũng có chút không quen, thật sự là thật khó hiểu.

Hai người Từ Ngô đi rồi, còn lại đôi tình nhân Từ Dương và Hạ Duyên Phong, đương nhiên, đây cũng không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện yêu đương, việc liên quan đên tánh mạng của đội, hai người đều vô cùng có trách nhiệm, cho nên mặc dù khó có được đêm không trăng gió mát, nhưng hai người lại chưa từng nói gì, chỉ vô cùng yên tĩnh lưu ý tình hình xung quanh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngoài cửa sổ vẫn một mảnh đen như mực, cho dù vẫn chưa từng có động tĩnh gì, nhưng hai người vẫn duy trì cảnh giác như trước, cũng chính là thời gian này, một trận tiếng bước chân cẩn thận vang trong gió truyền đến tai bọn họ, hai người yên lặng liếc mắt nhìn đối phương, một kế hoạch hiện lên trong đầu bọn họ.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.