Ban đêm không có ánh trăng soi sáng, khắp nơi đều là một mảnh đen như mực, nhưng điều này cũng không cản trở hành động của một ít người, ngược lại còn tạo thêm điều kiện tốt nhất để hành động. Chỉ thấy dưới bầu trời đen tối, sáu bảy bóng đen như ẩn như hiện yên lặng không một tiếng động mò vào trước kí túc xá, thanh âm khe khẽ nói với nhau nhỏ đến không thể nghe thấy.
Những người này lục lọi một trận, sau đó cửa kí túc xác được đóng chặt đột nhiên được đẩy ra nhẹ nhàng, bóng đen chỉ dừng ở ngoài cửa một chút, tựa hồ đang xác định bên trong có tồn tại nguy hiểm hay không. Một lúc sau, mấy bóng đen mới nhanh chóng bước vào trong.
Như là thăm dò tình hình của bên trong, lúc bóng đen đi tới bên trong phòng, cũng không có tùy ý qua lại, mà là trực tiếp đi đến cầu thang, sau đó lén lút đi dọc lên trên. Động tác liên tiếp dứt khoát, đều không một câu nhắc đến mục tiêu được bày ra hết sức rõ ràng của họ.
Bởi vì trước đó đã nghe được đoàn người chủ yếu trú tại lầu sáu của kí túc xá, cho nên nửa đêm ngủ không được, ngược lại len lén âm thầm cẩn thận nhẹ tay nhẹ chân đi vào kí túc xá của đoàn người, nhưng khắp nơi trong phòng đều đen như mặc, thực sự không có cách nào bảo trì yên tĩnh như trước, vì vậy, tam bất ngũ thì cũng có người không cẩn thận chạm vào tường, thẳng cho đến lúc chọc phải người cầm đầu thấp giọng chửi bới.
“Đã nói mấy lần rồi, chúng mày vẫn luôn chạm đông chạm tây. Trước đây cũng không thấy chúng mày như vậy, lẽ nào đêm nay bọn mày đều đi hồn hả?” Thanh âm như là đang nghiến răng nghiến lợi để lộ ra không vui, nghĩ đến nếu tiếp tục như vậy sẽ sớm khiến những người đó giật mình tỉnh dậy, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấy ra một đèn pin nhỏ, nương theo ánh sáng nhỏ bé soi xuống đường.
“Anh Cẩu, hình như kí túc xá này chỉ có tổng cộng sáu tầng thôi phải không?” Trong bóng tối, không biết ai đột nhiên hỏi ra một câu hỏi không có liên quan.
“Thì đúng là sáu tầng rồi, mày sao?” Người đàn ông xưng là “Anh Cẩu” có chút tối tăm quăng một câu, trong lòng âm thầm chửi bới tên tiểu nhân ở trước mặt đại ca châm ngòi, nếu không có bọn chúng châm ngòi thổi gió bên tai lão đại, hắn cũng không cần nửa đêm mất ngủ, trái lại chạy tới bên này làm cái gì mà đánh lén ban đêm.
“Em, ách, em nhớ rõ hình như chúng ta đã đi tới tầng sáu rồi.” Ngại vì uy áp của anh Cẩu, người nọ hơi có chút rụt rè nói.
“Ồ, vậy sao, anh Cẩu, chúng ta đã đi tới tầng sáu rồi, hiện tại cứ bắt đầu hành động dựa theo kế hoạch ban đầu hả?” Mặc khác một tiếng nói khá lớn tiếp lời.
“Trước tiên chờ một chút nữa, không có việc gì thì đừng nói lung tung nữa, khoảng cách gần như vậy, ai biết những người kia có dị năng nhĩ lực tốt hay không.” Anh Cẩu quyết đoán hạ ra một mệnh lệnh.
Hai tiếng nói vừa dứt, quả thực không ai lên tiếng nữa, trong bóng tối chỉ có hơi thở ồ ồ của mấy người, đều rất yên tĩnh, đám người không khỏi rùng mình mấy cái, luôn cảm thấy phía sau rất lạnh, vài người theo bản năng rụt cổ một cái.
Cứ ngây ngốc như vậy đợi một lúc lâu, rốt cuộc cũng có người không nén được bầu không khí như vậy, nhịn không được khẽ nói: “Anh Cẩu, lâu như vậy không có động tĩnh, đừng nói là những người đó đã ngủ như chết đi?”
Anh Cẩu nghe như vậy liền dùng ánh mắt sắc như dao liếc tới, tuy rằng trong bóng tối nhìn không thấy, lại cũng khiến người người nói chuyện co rúm miệng một cái, thầm nghĩ: Anh Cẩu không hổ là anh Cẩu, một mắt lại sắc bén như dao vậy
Lại tiếp tục đợi một khoảng thời gian nữa, anh Cẩu xác nhận an bài kế hoạch chuyến này của bọn họ một chút, đánh giá tình hình bây giờ, rốt cục phân phó vài tên thủ hạ bắt đầu hành động, mà chính hắn cũng tăng cường cảnh giới, lén lút tìm tòi về phía phòng làm việc đang có không ít người.
Vào lúc đám người thật vật vả lục lòi tìm kiếm phòng làm việc, vốn có tưởng tượng được mấy hình ảnh không từng xuất hiện, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau, sau đó đều cùng quay lại nhìn anh Cẩu đầu lĩnh, khó có được ăn ý nghe chỉ thị kế tiếp.
Nhưng mà, anh Cẩu còn không có nói gì, đột nhiên liền nghe được có tiếng người vô cùng sợ hãi nói: “Chó biến dị, một con chó biến dị rất lớn. Không, không chỉ có một, mà rất nhiều mà rất nhiều…”
Lúc này chợt có xuất hiện chó biến dị, mặc kệ có thấy hay không, đám người đều không tự chủ khẩn trương, hai mắt mở to nhìn qua nhìn lại, đợi lúc thấy được chó biến dị, trong nháy mắt liền vang lên mấy tiếng kêu than sợ hãi, cũng không còn duy trì được yên tĩnh nữa.
Trong phút chốc, các lại vũ khí đều nâng lên cao, có lẽ là quá khẩn trương, có lẽ là do sợ chết, trong hỗn loạn, xung quanh bày ra vũ khí, căn bản không ai có nhắm trúng mục tiêu. Hơn nữa, kì quái chính là, rõ ràng có vũ khí bắn trúng chó biến dị, nhưng lại không thấy nó bị bất cứ vết thương nào.
Anh Cẩu nhìn những người xung quanh tấn công rối bời, mặc dù trong lòng có một cỗ lửa giận cuồn cuộn, lúc này cũng không có thời gian xen vào bọn chúng nữa, mạng của người nào không quan trọng, hắn sợ chính là chết ở nơi này, cho nên vẫn quăng mấy quả cầu lửa nóng rực về phía chó biến dị không ngừng nghỉ.
Nhiều lần, rõ ràng hắn thấy có mấy quả cầu lửa trúng chó biến dị, nhưng chó biến dị vẫn lộ ra cặp mắt hung tợn chạy nhanh về phía bọn họ, một đôi mắt đỏ ngầu trong bóng đêm lại càng vô cùng đáng sợ, giống như là một đám chó sói bị bỏ đói mấy ngày vậy.
Trơ mắt nhìn chó biến dị này không nhìn đến công kích của bọn họ, chỉ nhanh chóng chạy đến hướng này, rốt cục có người nhịn không được mở miệng run run khóc mắng: “Gặp quỷ Những con chó biến dị này không bị thương Đây là cái chuyện gì đây hả”
Sau khi hắn nói xong, xác nhận đều là suy nghĩ trong lòng mọi người, thì ra không chỉ một người bọn họ có loại cảm giác này, mà là tất cả mọi người đều giống vậy, trời hại, bọn họ đều là gặp cái vận cứt chó gì đây Đụng tới một đám chó biến dị cũng không nói, không lẽ còn đụng phải một đám chó mình đồng da sắt sao hả?Có người bị thương trên tay do một loại vũ khí sắc bén không biết tên, lầm là chó biến dị có dị năng hệ phong, khóc rống hô lên: “Anh Cẩu, chúng ta mau lui đi Nếu không lui lại, toàn bộ chúng ta phải chết ở chỗ này”
Vào lúc giữa ranh giới sự sống và cái chết, có người mở đầu, những người còn lại đều không nhịn được phụ họa, một tiếng lại một tiếng “Lui lại” hấp dẫn càng ngày càng nhiều chó biến dị, tình cảnh giống với một đám hầu tôn hầu tử xuất ra một bầy khỉ con, chó biến dị chen chúc mà đến dọa những người này sắp tè ra quần.
Dưới tình huống vô cùng khẩn trương này, một đám người cũng không nhận thấy được dị dạng trong đó, vì sao kí túc xá lại có nhiều chó biến dị như vậy, những chó biến dị này từ đâu mà chạy đến phía bọn họ, tại sao toàn bộ đều giống như là một thân mình đồng da sắt…
“Lui lại lui lại” Không cần bọn họ nhiều lời, anh Cẩu cũng biết được việc quan trọng là phải nhanh chóng rời khỏi chốn quỷ quái này, nếu không lui lại, e rằng bọn họ lập tức bị một đám chó biến dị này cắn đến banh thây, sau đó trực tiếp nuốt vào trong bụng ngay cả xương cũng không nhả.
Cũng vào lúc này, anh Cẩu mới muộn màng phát hiện, thật ra đã sớm có người không chịu nổi loại nguy hiểm trước mắt này, lặng yên không tiếng động cõng mọi người chạy trốn, lưu lại đều là mấy người thân cận với hắn. Lúc nhận thấy được việc này, lửa giận trong lòng anh Cẩu liên tục sôi trào cuồn cuộn, quả nhiên là nuôi phải bạch nhãn lang*. (*Nguyên văn 白眼狼: sói mắt trắng, hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Bất kể là người đang chiến đấu với chó tang thi phát ra tiếng động, hay là đang chạy trốn cái quái gì cũng không để ý các loại tiếng va chạm, dưới bầu trời đêm yên tĩnh lại càng cao ngất, những người đang ngủ say ngoài cửa cũng bị những tiếng huyên náo này làm giật mình tỉnh giấc, đầu tiên là hoảng hốt vọt tới bên ngoài cửa sổ kiểm tra tình hình, trong một lúc còn cho rằng đang bị tang thi vây công.
Không giống với lầu kí túc xá bên kia thất hồn lạc phách, thành viên tiểu đội Hồng Nhật đang ngủ bên này bởi vì có Từ Dương bày ra một tầng phòng ngự, ngoại trừ Từ Dương và Hạ Duyên Phong gác đêm, cũng không có người nào nhận ra được sự việc ly kì cổ quái mới vừa xảy ra.
Mà lúc này, hai người và một chó tạo thành chuyện lạ lùng kia đang ghé vào bên cửa sổ, cười lạnh quan sát kinh động ở lầu túc xá bên kia. Từ Dương nhìn một lúc, có chút tẻ nhạt vô vị thu hồi mắt, lòng lại nhịn không được kế hoạch đó thật quá hay.
“Không biết ngày mai những người đó còn nhớ tới chuyện tối nay không, có thể sẽ không cảm thấy bọn họ đều gặp ác mộng ở đây đi?” Đuôi lông mày Từ Dương khẽ nhướng, quay đầu nhìn Hạ Duyên Phong, thờ ơ hỏi.
“Em thấy bọn họ sẽ không chỉ cảm thấy là ác mộng đâu, nói không chừng sau đó còn có thể thường xuyên tha cho cái loại ác mộng này.” Hạ Duyên Phong quay đầu nhìn cậu, mỉm cười trả lời vấn đề, khó có được thấy cậu làm một việc như vậy, nhịn không được tiến lên bên cạnh, hôn lên đôi môi mỏng khẽ nhếch kia.
Bất thình lình đến khiến Từ Dương hơi sửng sốt một chút, chỉ có điều nhanh chóng phản ứng kịp, hơi mở miệng cho đối phương xông vào, hai người ôm nhau trao đổi hơi thở, lúc lâu sau mới lưu luyến không rời tách ra, lẳng lặng cảm nhận được an ủi khó có được.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Tạ Hải và Quý Tiểu Chu thay thế gác đêm cho bọn họ đều tỉnh lại đúng lúc, hai người tới bên cửa sổ bắt gặp được hai hình bóng rúc vào nhau, trong nháy mắt ngây người, tuy rằng sớm biết Từ Dương và Hạ Duyên Phong đang yêu nhau, nhưng lại chưa từng thấy bọn họ có những hành động quá mức thân mật như vậy, cho nên lúc này bất thình lình thấy một màn này, hai người đều thấy hơi ngượng ngùng, như là đang phá vỡ chuyện tốt của người khác vậy.
Từ Dương và Hạ Duyên Phong cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, cũng không có gì là mất tự nhiên, chỉ nói nhàn nhạt: “Nếu các cậu đã tới, vậy chúng tôi đi về nghỉ ngơi trước.”
Vẫn là Tạ Hải kịp phản ứng, gật đầu nói: “Được, phiền anh Dương và Hạ Duyên Phong rồi, còn dư lại thì liền giao cho chúng tôi đi.”
Hai người Từ Hạ cũng không nhiều lời, thông báo một tin tức xong liền xoay người trở về phòng. Đương nhiên, hai người trở về phòng cũng không thật sự lập tức nằm xuống nghỉ ngơi, mà là đi tới không gian nghỉ ngơi một phen, lúc này mới hài lòng mà ngủ say.