Hoàng hôn buông xuống, các đội ngũ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều lần lượt trở về. Những người may mắn sống sót không có can đảm ra khỏi căn cứ, chỉ có thể ở trong mà xây dựng cổng tường, quét sạch đường phố để ngồi chờ ba bữa ăn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào những đội ngũ gặt hái tốt đẹp trở về, trong mắt hiện ra tia phức tạp có tâm sự, có tham lam, đố kị, phẫn hận…
Này đều là những loại người ôm tâm địa vô cùng xấu xa, giờ phút này, không có chỗ nào mà không hiện rõ ra. Nhưng bọn họ cũng chỉ dám lộ ra những ánh mắt như thế mà thôi, không ai có can đảm đi khiêu khích giới hạn của những dị năng giả này.
Sinh vào thời đại hỗn loạn chuyển động như vậy, mạnh hiếp yếu vốn chính là chân lí mãi không đổi, nếu không muốn thành thịt trong miệng người khác, thì chỉ có thể khiến cho mình trở nên càng mạnh càng lợi hại, kể từ đó, không chừng thật có thể đạt được nhiều hơn.
Người sống sót hiểu được đạo lí này không nhiều, chỉ người sống sót can đảm vì thế mà nỗ lực lại càng ít hơn, cho nên, bọn họ đã định trước chỉ có thể trở thành người yếu, khúm núm như chó vẩy đuôi về phía những kẻ mạnh mẽ, tự cho là có thể thu được chút đồng tình và thương hại của họ, do đó cũng có thể dành cho một ít hi vọng sống sót.
Thật đáng tiếc, mạt thế sẽ không có cái gọi là đồng tình và thương hại. Không ai sẽ vì người khác mà tổn hại lợi ích của mình, cho dù là những người thân cùng chung máu mủ cũng sẽ có thể phản bội, huống chi những người xa lạ chẳng có chút quan hệ này.
Đội ngũ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ dưới đông đảo ánh mắt đen tối không rõ chậm rãi lái xe vào thành phố, đến đại sảnh để nộp nhiệm vụ, sau đó nhận thù lao nhiệm vụ, đối với những ánh mắt phức tạp này đều làm như không thấy, một lần nữa khởi động xe đi thẳng…
Lúc tiểu đội Hồng Nhật trở về theo quân đội, cũng đều nhận thấy được không ít ánh mắt không rõ tâm tình. Sắc mặt bình tĩnh quét mắt đến những người sống sót như một đám xác sống vô hồn, đoàn người trầm mặc không nói gì, trong mắt vẫn là vẻ trầm lặng như cũ.
Nếu bọn họ cũng nhát gan như những người sống sót này, không dám ra ngoài chiến đấu sống chết cùng tang thi, khẳng định kết quả cuối cùng bọn họ không giống những người sống sót này, có thể lại càng thê thảm hơn so với bọn hắn. Nhưng như vậy thì như thế nào, cả một thế giời đều sống ở một thời đại hỗn loạn, không có người nào sống tốt hơn người nào, chỉ khác ở chỗ nỗ lực nhiều hay ít và nhận được từ đó nhiều hay ít.
Ba chiếc xe chậm rãi đi tới khu vực chứa đồ của căn cứ, đợi khi hai chiếc xe tải quân dụng dừng lại, Tạ Thiên cũng chậm rãi dừng xe. Mọi người không có lập tức xuống xe, mà là đợi những người kia xuống trước, thấy trong đó có một vị quân nhân cao tráng đi nhanh tới phía bọn họ, mấy người mới lần lượt xuống xe.
Quân nhân đã rất nhanh đến trước mặt Từ Dương, chào một cái như kiểu chào của quân đội, sau đó nghiêm túc thận trọng nói rằng: “Đội trưởng Từ, chỗ chứa vật liệu chỉ có thể cho một người đi vào, xin hỏi đội trưởng Từ muốn an bài người nào đi cùng?”
“Tôi đi là được rồi.” Đối với yêu cầu này, Từ Dương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đời trước chờ đợi ở căn cứ một thời gian dài như vậy, hiển nhiên rất rõ chế độ điều lệ của căn cứ thành phố L, mặc dù bây giờ chế độ có chút khác với hai năm sau, nhưng cơ bản cũng đều giống nhau thôi, rất bình thường.
“Mời đội trưởng Từ đi theo tôi, phiền những người còn lại ngồi tại chỗ.” Quân nhân gật đầu, sau đó lấy ra một miếng vải đen từ trong túi, nhìn tình hình này, dùng đầu ngón chân cũng hiểu được ý tứ trong đó.
Từ Dương thấy miếng vải kia, vùng xung quanh mắt cũng chưa từng nhăn một cái, dáng vẻ thong dong bình tĩnh khiến cho người sĩ quan cầm miếng vải đen có chút luống cuống. Cậu xoay người dặn dò vài câu, lập tức xoay người lại đối diện sĩ quan, hạ mắt xuống, im lặng ý bảo rằng có thể.
Kì thật Từ Dương rất muốn nói, cho dù mắt cậu bị bịt kín bằng vải đen, dùng vật liệu tơ tằm Thượng Hải để làm, cậu vẫn có thể dễ dàng dò xét được chỗ của khu vực chứa vật liệu, trừ phi đối phương có thể đem khu chứa kia vào một không gian di động, có lẽ có thể cắt đứt tất cả khí tức, nói cách khác, nếu muốn giấu diếm sự tồn tại của chỗ đó, vậy thật có chút khó khăn.
Đương nhiên, cho dù có thực sự dò xét được chỗ này, cậu cũng sẽ không hành động đem những vậy tư này thu vào không gian. Tuy rằng cậu không phải là người lương thiện gì, nhưng cũng không phải kẻ nham hiểm độc ác. Đồ không thuộc về cậu, cậu sẽ không lãng phí thời gian “Lấy”, cho dù những vật tư này có thể cung cấp cho quân đội sử dụng hơn mấy năm.
Mắt bị miếng vải đen che kín, trước mắt đều là một mảng đen như mực, đối với tình huống lần này, lòng Từ Dương vẫn yên tĩnh như nước, không biết đi bao lâu, rốt cuộc nghe được một âm thanh vang lớn: “Đội trưởng Từ có thể tháo miếng che mặt xuống.”
Từ Dương nghe xong, từ từ tháo xuống miếng vải đen, đã lâu không gặp tia sáng khiến Từ Dương có chút không thích nghi được khẽ cau mày lại, cho đến khi thích ứng mới mở hai mắt ra. Yên lặng quan sát bốn phía một cái, lặng lẽ ghi nhớ bố cục chung quanh. Tuy rằng sẽ không đánh chủ ý lên vật liệu căn cứ, nhưng về việc luôn lưu ý hoàn cảnh chung quanh, cậu thì không lúc nào không ghi nhớ trong lòng.
“Làm phiền đội trưởng Từ điền thêm một số thông tin.”
Nói chuyện vẫn là sĩ quan dẫn Từ Dương, nhưng thấy hắn bất động thanh sắc quan sát Từ Dương đều vẫn giữ vẻ lạnh lùng từ đầu tới đuôi, ngực không khỏi âm thầm cảm thán, người này, không những thực lực khiến bọn họ không theo kịp, ngay cả tố chất tâm lí cũng đều mạnh mẽ như vậy, khó trách một tiểu đội nhỏ như vậy lại có thể thành công tiêu diệt nhiều động vật biến dị như thế.
Từ Dương đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy viết điền thông tin lên, sau đó liền lui ra đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn người đang đợi cậu viết xong thông tin, tên dị năng giả kia phụ trách dùng không gian để di chuyển động vật biến dị đi tới trước mặt cậu, làm trò ngay trước mặt của mọi người, đưa ra mấy cái cơ thể động vật biến dị từ trong không gian, đặt xuống chỗ trống trải trên mặt đất.
Tiểu đội Hồng Nhật tiêu diệt được tổng cộng có bảy con, hai con là một con chó biến dị cao bằng cơ thể trâu trưởng thành, ba con là heo biến dị cao gấp đôi heo trưởng thành, mặt khác còn có hai con bò biến dị, một cơ thể rất lớn, trọng lượng ít nhất là hơn hai nghìn cân.
Đợi hai sĩ quan phụ trách quản lí vật liệu xác nhận được những số lượng này không có sai, vị sĩ quan chỉ huy phân phó tên dị năng không gian giao ba con cho Từ Dương, sau đó gọi tới một gã quân nhân, cho hắn cùng tên dị năng không gian kia dẫn Từ Dương trở lại, thuận tiện đem vật liệu đưa trở về.
Từ Dương không có từ chối ý tốt của sĩ quan kia, nếu như cậu nói cậu có không gian, không cần bọn họ hộ tống vật tư trở lại, chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt, cho nên dứt khoát im lặng không nhiều lời.
Theo cậu biết, trong quân đội không có nhiều dị năng không gian, hình như chỉ có năm người, hơn nữa không gian của mấy người đó cũng không quá lớn, lớn nhất chừng một nghìn mét vuông, nhỏ nhất chỉ có chừng năm mươi mét vuông, từ đó có thể thấy được, hẳn là quân đội rất thiếu dị năng giả hệ không gian.
Lúc này, bọn họ vẫn là không nên chủ động nói không gian bọn họ có cho những người này biết mới tốt, bất kể là “Dị năng không gian” của cậu, hay là ngọc thạch không gian của những người khác, toàn bộ đều đủ để khiến cho người khác kinh sợ, ai biết tại sao không gian của bọn họ ít nhất đều là hơn một nghìn mét vuông đây, không gian lớn như vậy không có thể tùy ý mà gặp được.
Kế tiếp, Từ Dương lại bị che mắt, không biết bị dẫn đi bao nhiêu khúc ngoặt, quẹo qua quẹo lại khiến cậu nhịn không được bật cười, cuối cùng đợi được một câu “Có thể tháo miếng vải xuống” của đối phương. Những người này cũng không biết là muốn cố ý hay là vì cái gì, chỉ có một con đường lại dẫn cậu quẹo tới quẹo lui, chẳng lẽ cho rằng điều này có thể khiến cậu có cảm giác lẫn lộn sao?
“Anh họ, không có gì chứ?” Từ Lâm xa xa liền thấy được thân ảnh của Từ Dương, lập tức đi nhanh đến đón, lo lắng cẩn thận nhìn Từ Dương từ trên xuống dưới.
“Không có việc gì.” Từ Dương bình tĩnh lắc đầu, quay đầu nhìn gã quân nhân đi ra với cậu, hỏi: “Xin hỏi một chút ở đây có chỗ nào có thể làm thịt động vật không?”
Quân nhân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Đội trưởng Từ có thể đến khu căn tin A xem sao, bên kia có rất nhiều dị năng giả mang theo động vật biến dị để làm thịt, hơn nữa, chỗ đó còn có vài vị sư phụ có thể làm thịt động vật. Nếu đội trưởng Từ không muốn tự mình động thủ, có thể nhờ những vị sư phụ này giúp một chuyến, chỉ cần cho bọn hắn một ít lương thực là được.”
Quả nhiên không khác đời trước cho lắm, Từ Dương làm bộ do dự một chút, sau đó, mới ngượng ngùng nói: “Vậy làm phiền hai vị có thể giúp đỡ mang động vật biến dị đến bên khu đó.”
Trong tiểu đội không ai có thể làm thịt được động vật biến dị lớn như thế, huống chi, bọn họ cũng không cần phải tự mình động thủ, trước đã bàn bạc xong, nhiều động vật biến dị như vậy, bọn họ sẽ không thể ăn hết trong một thời gian ngắn, những thứ này đều là vật tư rất nhiều người thấy, cũng không tiện thu toàn bộ vào không gian được, không bằng đến lúc đó xem có người nào muốn mua hay không, nếu như muốn mua, trực tiếp đem tinh hạch đến giao dịch.
Một tiểu đội chín người có thể thành công tiêu diệt được ba con động vật biến dị to lớn như vậy, có thể thấy, việc này tạo ra một chấn động thành cái dạng gì. Tuy rằng trong căn cứ không hiếm đội ngũ có thể tiêu diệt vài con động vật biến dị, nhưng số lượng người trong đội ngũ không hơn mười thì cũng là trăm người, đối lập xa như vậy hiển nhiên đủ để khiến mọi người thổn thức không ngơi.
Lúc này, mấy người Từ Dương mới vừa đem động vật biến dị dời ra ngoài, nhân viên công tác trong căn tin đều “Không cẩn thận” mà để lộ tin tức ra ngoài, chỉ chốc lát, căn tin đều đã bị các dị năng giả bao quanh thành từng lớp, một mắt lóe lên tia mạo hiểm nhìn chằm chằm vào những động vật biến dị to như ngọn núi nhỏ kia.
Tuy rằng người sống sót ở khu A đều không phải dị năng giả hay người sống sót có thực lực không tệ, nhưng cũng không phải là những người mạnh mẽ có thể cùng liều mạng với động vật biến dị, hơn nữa hiện tại các loại vật tư đều vô cùng thiếu sót, mười ngày nửa tháng không có thịt ăn, đó lại là việc rất bình thường.
Hiện tại thấy nhiều thịt như vậy, trong lúc nhất thời đều “Ừng ực ừng ực” nuốt nước bọt, những người đó đều mang vẻ thèm ăn, cực kì giống với sói đói đã lâu chưa nếm qua vị thịt. Nếu không có Hạ Duyên Phong mạnh mẽ phóng ra uy thế của cường giả, e rằng một số người đã liều lĩnh đi đến cướp thịt.