Mạt Thế Trọng Sinh: Mang Theo Thú Cưng Cùng Lăn Lộn

Chương 14: Ngoại truyện 1_ Chuyện của Đô Đô những ngày đó.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

         Từ khi biết nhận thức về thế giới bên ngoài Đô Đô đã hiểu 1 điều rằng nó sẽ không được gặp lại mẹ nữa, những kí ức về mẹ còn lại là khi được chiếc lưỡi ấm nóng liếm láp cơ thể bé nhỏ chưa mọc lông, là dòng sữa ngọt ngào và cảm giác êm ái khi đc chiếc đuôi của mẹ dịu dàng cuốn lại, cùng với ánh mắt đầy lưu luyến khi mẹ cùng với chủ của bà quay lưng rời đi. 
        Nó không nhớ là nó được mang đến đây từ khi nào, có lẽ là khi được gần 1 tháng tuổi, người ta thận trọng bế nó từ trong tay chủ của mẹ đặt nó vào 1 chiếc lồng mới rộng rãi, với đệm mềm, nước uống và thức ăn, xung quanh là những chú chó khác, có cả mèo, những chú chó lớn tuổi hơn nó cả những cô mèo luôn rôm rả chuyện trò với nhau đôi khi sẽ bắt chuyện với nó qua những thanh sắt trên lồng. Cứ như vậy mỗi 2 ngày 1 lần khi người kia mở tất cả các lồng ra để dọn dẹp vệ sinh và thay những tấm đệm mềm mới chúng nó sẽ được thả xuống sàn, chơi đùa trong cửa hàng nhỏ.
         Đô Đô từ khi đến đã luôn là đứa trẻ được vây quanh, vì nó xinh đẹp  nhỏ bé và yên lặng, những cô mèo Skogkatt trưởng thành(1) thường để nó nằm lên bộ lông của mình và lim dim ngủ, những đứa trẻ bằng tuổi Đô Đô như cô bé mèo Anh lông dài(2), cô nàng mèo tai cụp(3) đùa giỡn với nhau bên cạnh chậu hoa, nhảy lên làm rối tung những cuộn len của người nọ, nhưng y cũng không tức giận.
        Dù không được ra khỏi cửa hàng nhưng Đô Đô biết ngoài cửa có treo 1 chiếc chuông nhỏ, mỗi khi chuông reo lên những tiếng vang dễ nghe sẽ có người bước vào, có đôi khi là 1 người hoặc cũng có khi là 1 gia đình, những con người đó sẽ đi khắp cửa hàng nhìn ngắm bọn nó, lũ trẻ sẽ bắt đầu tranh cãi và khóc nháo với bố mẹ vì bị 1 chú chó Poodle(4) hoặc Chihuahua (5) bé xíu mắt long lanh thu hút, thật ra thì con người làm sao biết được bọn nó từ ban đầu đã nhắm vào lũ trẻ đặc biệt là anh bạn Chihuahua ranh mãnh kia. Nhưng Đô Đô cũng biết đa phần người lớn dẫn lũ trẻ đến rồi sẽ rời đi mà không mang theo bất cứ ai trong chúng nó cả, vì họ cho rằng  đám trẻ sẽ mau chóng có 1 món đồ chơi mới và lãng quên thú cưng thôi, và rất nhiều người trong số họ cũng chán ghét việc phải dọn phân và chải lông cho chúng nó mỗi ngày.
       Ngày hôm nay trôi qua lại là 1 ngày bình thường, Đô Đô tính đến nay  đã ở đây được 6 tháng, trong thời gian này đã có 1 cô mèo Skogkatt được đón đi đương nhiên là bởi 1 người trưởng thành có trách nhiệm. Đô Đô không được chú ý lắm trong cửa hàng, vì nó quá kiêu ngạo không biết lấy lòng những người đến xem thú cưng, mọi người không phải đều thích những con vật quấn người ư? Nhưng nó vốn không quan tâm lắm, nó cảm thấy ở đây vẫn rất tốt, được ăn uống, được chăm sóc bộ lông, bây giờ thêm cả những buổi đi dạo quảng trường vào buổi chiều khi cửa hàng đóng cửa, cuộc sống vẫn rất ổn.
        Hôm nay là 1 ngày vắng lặng, dù gì thì cửa hàng thú cưng sẽ không bao giờ là 1 chốn đông đúc. Gần đây người nọ không khỏe nên cửa hàng có thêm 1 cô nhân viên làm thêm, vô cùng yêu thích động vật, mỗi ngày sau khi cho ăn, dọn dẹp và chải lông đều sẽ ngồi ở đó nói chuyện với chúng nó không biết chán, thỉnh thoảng sẽ có cô nàng hoặc anh chàng nào đó nhiều chuyện đáp lại, sao bọn nó không nghĩ xem cô ấy làm sao mà hiểu được?
       " Đing đang~" Chuông lại vang lên, có tiếng bước chân tiến vào trong cửa hàng, 2 người lớn đi cùng 1 đứa trẻ. 2 người lớn nhanh chóng được chào đón, họ đến bàn và ngồi xuống cô nhân viên nhanh chóng mang nước và 1 quyển album trang trí hoa văn đáng yêu ra cho họ xem, bên trong là ảnh của các thành viên trong cửa hàng, đứa trẻ thì bắt đầu đi lòng vòng.
         Đô Đô không quan tâm đến mấy việc thường nhật này, nó nằm im trên đệm, bẵng đi 1 chốc cảm nhận bước chân vẫn đều đều vòng quanh dãy lồng dừng lại, Đô Đô hé mắt nhìn đứa trẻ ngồi xổm trước mặt mình.
          Bé trai xinh đẹp, đôi mắt to tròn an tĩnh, gương mặt bầu bĩnh yên lặng ngồi đó, không nói gì chỉ nhìn nó. Những đứa trẻ không phải đều rất hiếu động sao? Những đứa trẻ đã đến đây nếu không phải chạy loanh quanh chọc phá thú cưng thì cũng là ồn ào, tại sao đứa bé này lại ngoan ngoãn như vậy? Đô Đô tự hỏi, nó bị thằng bé thu hút dần dần tiến đến sát cửa lồng, 1 người 1 chó cứ như vậy nhìn nhau mấy phút, cho đến khi thằng bé khẽ vươn bàn tay nhỏ qua lỗ hổng trên lồng chạm vào khuôn mặt của nó, rồi lại mân mê cái tai mềm mại, khuôn mặt đáng yêu nở nụ cười hồn nhiên. Người phụ nữ ngồi đằng kia cuối cùng cũng chú ý đến rồi, cô dịu dàng đi đến bế đứa trẻ lên, hôn lên má nó.
        -" Con trai, con thích bé cún này sao? Chúng ta mang nó về nhé?"
        -" Thật sao? Tiểu Diệp có thể mang  nó về sao?"_ Ánh mắt bình lặng của đứa trẻ ánh lên vui mừng, người phụ nữ gật đầu, thằng bé liền tụt xuống chờ nhân viên mở lồng ra đã lập tức ôm lấy Đô Đô mềm mịn vào người.
        Chuông trên cửa lại vang lên, lần cuối cùng. Đô Đô ngoan ngoãn nằm trong lòng Chữ Diệp chính thức rời khỏi cửa hàng đã là nhà của nó suốt 6 tháng dài, đến 1 căn nhà mới.
       Xe chạy ngoài đường Đô Đô bám trên thành cửa nhìn thế giới xa lạ bên ngoài, nó chưa từng đi xa thế này, đến tận khi xe đã đổ lại Chữ Diệp bế nó ra chân nhỏ bước từng bước vững vàng lên cầu thang, đến trước cửa nhà liền đặt nó xuống thảm rướn người vặn tay nắm cửa, rồi lại cúi xuống ôm nó lên đi vào trong.
       Phòng khách chan hòa ánh nắng, ở giữa phòng đặt 1 bộ sofa dài màu nhạt, cả căn phòng đều được trải thảm mềm, đồ chơi vương vãi dưới chân ghế. Chữ Diệp bế Đô Đô đến dưới sofa đặt nó vào giữa đống đồ chơi, giọng điệu trẻ con đầy mùi sữa nghiêm túc nói.
      -" Từ giờ tao sẽ gọi mày là Đô Đô, Đô Đô sẽ là em trai, phải ngoan ngoãn nghe lời anh trai nghe không?"
      Đô Đô không trả lời, ừ thì nó trả lời con người bé nhỏ này cũng không hiểu được, thằng bé không nhận được phản ứng gì cũng không giở tính trẻ con nóng nảy, lại lần nữa ôm nó lên đi 1 vòng quanh nhà giới thiệu từng chỗ.
      -" Đây là phòng ngủ của anh trai sau này Đô Đô cũng sẽ ở đây!"_ Chữ Diệp mở cửa phòng ngủ của mình ra, thả Đô Đô nho nhỏ lên giường đệm in đầy hoa văn supperman đỏ đỏ xanh xanh, đệm giường quá mềm Chữ Diệp thích thú chống cầm nhìn Đô Đô loạng choạng 4 chân bước trên nệm.
      -" Ây con ở đây à, nào không thể để chó lên giường, sẽ bẩn đó!"_ bố mẹ Chữ Diệp cằm theo đồ đạc bây giờ mới trở lại, Chữ Diệp vươn tay ôm lấy Đô Đô, phụng phịu.
      -" Mới không bẩn, em trai xinh đẹp còn rất sạch sẽ!"
     -" Được, được cho ba xin lỗi nhưng chó con có chỗ ngủ riêng không thể ở cùng con được!"_ Người đàn ông bật cười xoa đầu Chữ Diệp, vừa giảng giải vừa dắt cậu ra ngoài, ở góc giữa phòng khách và ban công 1 cái ổ chó nho nhỏ đã được dọn xong, đệm trải cũng là cái riêng mang đi từ cửa hàng đã ám mùi của Đô Đô, nó tuột xuống chui vào trong ổ_" Đấy con thấy không, chó con thích ngủ ở đây hơn, ở chung với con chó con sẽ không ngủ được, con không thương nó sao?"
      -" Có! tiểu Diệp thương em trai mà!"
     -" Tốt, tốt, bây giờ Tiểu Diệp đi chuẩn bị bữa trưa cho em trai được chứ?"
     Chữ Diệp gật đầu, ngoan ngoãn cầm bát ăn đi vào bếp, hỏi mẹ Diệp chỗ để thức ăn cho chó, 1 tay bưng nước 1 tay bưng bát đặt trước mặt Đô Đô.
     -" Đô Đô mau ăn đi, mau lớn rồi chúng ta sẽ về thăm ông nội nha!"
      Đô Đô cuối mặt chặm rãi ăn, ngoài ban công sắc trời dần chuyển về chiều, từng rặng mây đỏ leo qua cửa sổ nhuộm 1 góc phòng thành màu đỏ rực, người phụ nữ trong bếp, vang lên âm thanh lách cách của dao nĩa cùng mùi thơm thức ăn, người đàn ông nằm trên ghế sofa, bật tivi ở mức vừa phải, Chữ Diệp nằm bò ra sàn cạnh bên nó bập bẹ nói rất nhiều chuyện nó không biết, cũng có chữ không nghe rõ nhưng lạ là trong lòng nó bây giờ lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng bình yên, bình yên này rất khác với những ngày trôi qua khi còn ở cửa hàng thú cưng. Lần đầu tiên nó nhen nhóm chút lòng tin bé nhỏ tin tưởng đứa trẻ này thật sự xem nó như người thân, sẽ không như mẹ nó bất ngờ rời đi để lại nó 1 mình...
      


   P/s:  Ngoại truyện ngắn kể về những ngày đầu gặp gỡ của Chữ Diệp và Đô Đô chỉ dừng ở đây thôi, những chuyện diễn ra về sau thì mình đã đề cặp ở những chương đầu, còn về những gì Đô Đô đã trải qua trong mạt thế mình cũng không tính viết vì nó sẽ là 1 kết cục buồn.
   Chú thích, hình ảnh:
  (1) giống này còn gọi là mèo rừng Nauy hình thể to và lông cực dày và đương nhiên là đắt :3



(2)



(3)



(4)



(5)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.