Mạt Thế Trọng Sinh: Mang Theo Thú Cưng Cùng Lăn Lộn

Chương 6: Chuẩn bị ( hoàn tất)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chữ Diệp ôm chân ngồi bên cạnh bờ hồ,mái tóc ngắn vừa phủ tai vẫn còn lách tách nhỏ nước, hộp gỗ mở ra đặt bên chân. Cậu vừa mới ngâm lần thứ 3 xong hiện giờ cơ thể cực kì khoan khoái, dường như cũng đẹp trai ra 1 tí. Lần này ngược lại đau đớn cũng không nhiều và kéo dài như mấy lần trước nữa tạp chất thoát ra cũng ít hơn kết quả là thể chất lại tăng cao rất nhiều ví dụ đơn giản như bây giờ cậu có thể 1 tay ôm Đô Đô lên sau đó mang nó đi vòng vòng rồi.
Dứt khoát mở hộp ra, Chữ Diệp 1 hơi ném cả 2 thanh kiếm vào trong nước, kiếm dù nhẹ thật nhưng cũng đúc bằng kim loại nên nhanh chóng chìm xuống đáy. Gần như ngay lập tức nước hồ tại chỗ đó giống như bị nấu sôi bắt đầu sủi lên bọc khí, từng luồn từng luồn khí xanh biết cũng điên cuồng cuộn xuống đáy nước hình thành 1 lớp màng bao bọc 2 thanh kiếm. Chữ Diệp chăm chú nhìn kĩ những vết rạn và những chỗ thủng do chôn vùi quá lâu trên thân kiếm sau khi được màng xanh bao bọc cứ như đang được chữa trị từng chút từng chút mọc ra lại dù tốc độ chậm vô cùng. Chữ Diệp kiên nhẫn ngồi bên cạnh chờ đề phòng có tình huống bất ngờ xảy ra mắt quan sát hồ nước vẫn cứ tiếp tục sôi, bên trong không gian không có mặt trời đương nhiên cũng không có buổi tối ánh sáng nơi đây luôn luôn duy trì ở 1 mức nhất định rất dễ chịu lại làm người ta cũng không thể nào phân biệt được thời gian, chờ rồi lại chờ không biết đã bao lâu Chữ Diệp bèn mang Đô Đô vào để nó nằm ườn ra cỏ còn cậu thì đè lên mình nó nghịch điện thoại giết thời gian. Bản thân Chữ Diệp sống rất khép kín, người thân lại không còn ai nên các mối quan hệ của cậu gần như là trống rỗng, trong danh bạ điện thoại cũng chỉ có vẻn vẹn 2 mấy cái tên vừa kéo là hết, những người này đa số là bạn học và giáo viên cũ nay đều đã không liên lạc từ lâu chỉ có mấy anh em trong kí túc xá là coi như thường nhắn tin qua lại với nhau.
"Ting " âm báo tin nhắn mới vang lên hiển thị trên màn hình người gửi là đàn anh cùng phòng Hữu Thiệu. Chữ Diệp bấm vào khung chat.
《Chữ Diệp, việc nhà đã giải quyết xong chưa? 》
《 Khi nào cậu mới trở lại trường?》
《Cảm ơn đàn anh đã quan tâm em còn chưa có ý định trở lại》
Chữ Diệp nhanh chóng hồi âm đơn giản hiện tại cậu trở lại trường cũng chẳng để làm gì, vốn đã dự định sau khi mạt thế bắt đầu mới quyết định trở lại 1 lần, 1 là muốn giúp mấy người anh em này giữ được tính mạng lại an toàn được quân đội hộ tống đi, cậu thử đối chiếu với thời gian trong nhật kí của người lính đời trước thì thấy có vẻ như công tác cứu hộ không được thực hiện đồng thời bằng chứng là người trong trường của cậu ngày thứ 2 sau đại bùng phát đã được cứu ra rồi tuy không biết có sống sót được sau đợt đại bùng phát lần 2 hay không, việc cậu sống lại không chừng có thể thay đổi 1 số sự việc dù chưa rõ là thay đổi theo chiều hướng tốt hay xấu. Ngoài ra cậu trở lại còn muốn nhân tiện xem xem ả đàn bà kia không có cậu giúp đỡ và chăm sóc thì sẽ có kết cục thế nào.
--------------------'-----
Thời gian trôi qua bọt nước sôi trào trên mặt hồ ngày càng ít đến khi trở lại hoàn toàn phẳng lặng, Chữ Diệp quỳ sát bờ quan sát vài giây sau đó quyết đoán đưa tay xuống nước nắm chặt 2 phần chuôi kiếm 1 phát nhấc lên. Lưỡi kiếm dưới ánh sáng của không gian phát ra ánh bạc chói sáng, vô số lỗ hỏng li ti đã biến mất hoàn toàn cả thân kiếm giống như vừa được rèn lại qua lửa vừa sắc vừa mỏng, từng đường hoa văn hỏa diễm thanh mãnh lại tinh xảo chạy dọc thân kiếm cũng phát ra ánh đỏ yêu mị vừa nhìn là biết hàng tốt. Lưỡi kiếm trơn bóng bị Chữ Diệp sờ soạng 1 hồi trong tâm suýt xoa không thôi, cái hồ này cũng quá thần kì rồi không biết ông ngoại cậu đào được từ mộ của vị vĩ nhân nào nữa đúng là tinh hoa bảo vật của trời đất.
Vui vẻ cất cả 2 thanh kiếm trở lại hộp, Chữ Diệp mang chúng quay về phòng khách để Đô Đô ở lại trong không gian hấp thụ 1 chút không khí trong hồ hy vọng có lợi cho việc biến dị sau này của nó, hôm nay cậu muốn đi ra ngoại thành mua gia cầm thả nuôi trong không gian mà chủ yếu là nuôi gà để lấy trứng, tuy nói là sau mạt thế động vật vẫn ăn được nhưng không hiểu tại sao trứng gà biến dị lại không có vị như lúc trước nữa lòng trắng cũng trở nên đục và tanh khi chế biến chỉ có thể dùng lòng đỏ, 1 số loài khác cũng gặp phải tình huống như vậy ví dụ như thịt bò màu sắc biến đậm đen có mùi lạ vị lại nhạt cực kì còn cứng nữa đây có thể là do virut trong quá trình biến dị làm thay đổi . Chữ Diệp đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân và Đô Đô, bò thì cậu không thích ăn chỉ có thể nuôi gà thôi. Từ nhà cậu đến nông trường ngoại ô phải chạy xe hơn 2 tiếng ấy là chưa tính thời gian kẹt xe thường xuyên dọc đường đi, trên lối vào quốc lộ là vô số xe nối đuôi xe dài thành hàng gần cây số, Chữ Diệp nhàm chán vươn người ra cửa sổ, nhìn xa xa cũng chỉ thấy toàn xe là xe đủ dáng đủ cỡ màu sắc hỗn tạp lúc nhúc chen lấn, tiếng kèn xe tiếng chửi rủa không ngừng vang lên còn nhớ lúc mạt thế mới bắt đầu cũng từng có cảnh tượng như vậy ai cũng muốn mình mau mau chạy thoát trước cuối cùng tông vào nhau chẳng ai chạy được.
Dòng xe chậm chạp nhích từng chút 1 trên đường, ánh nắng trên đầu dường như càng lúc càng chói chang, Chữ Diệp đánh xe rời khỏi làn quẹo vào bãi đỗ xe 1 khu phố phức hợp giải trí-thương mại gần đó, cậu cũng chẳng vội lắm việc gì phải ở đó chịu tội cùng bọn họ chứ.
Đúng ngày nghỉ phố thương mại náo nhiệt hơn bao giờ hết, là vì nơi đây cái gì cũng có lại thoáng đãng, nằm trong lòng cây xanh, dân thành thị không phải đều thích về với thiên nhiên lại còn cần phải tiện nghi hay sao? Mấy nhà kinh doanh chính là nắm bắt lấy suy nghĩ này mà xây phố thương mại- tiêu chí hướng về thiên nhiên. Ở trong xe Chữ Diệp lợi dụng bãi đổ vắng người nhanh chóng thả Đô Đô ra từ không gian lấy dây dắt chó đã chuẩn bị sẵn trong xe buộc vào cho nó. Cậu cũng không định ở trong này lâu chờ khoảng 1 2 tiếng nữa đường vắng xe liền rời đi luôn vừa lúc liền mang Đô Đô đi dạo 1 hồi. Khu phố thương mại vì muốn giữ đúng môi trường tự nhiên hạn chế chặt cây nên xây dựng khá lộn xộn nhiều ngõ ngách các hàng quán chủ yếu là nằm ngay bên đường đặc biệt là thứ gì ở đây cũng có. Chữ Diệp không có chủ ý mua gì nên chỉ dắt Đô Đô chọn mấy ngõ thưa người để đi dạo, trong ngõ không có nhiều cửa hàng chỉ có đơn độc 1 hàng cây Vàng anh chưa trổ hoa và cỏ dại cao tới tận ngang hông.
-" Kịch đường rồi? Sao lại..."_ Chữ Diệp ngạc nhiên nhìn tường chắn kiên cố phía trước , thật ra đây không phải lần đầu cậu đến khu này, lúc cậu học tiểu học cũng từng cùng cha mẹ đến đây chơi vào mấy ngày nghỉ xuân trẻ con bản tính vốn ham chơi mà được dịp liền tụ tập cùng mấy đứa trẻ nhà khác bày trò chạy đi thám hiểm những con đường nhỏ vòng vèo. Chữ Diệp rất ấn tượng với con đường này chẳng qua là vì lúc đó cậu đã đi lạc đến đây do bị hoa của mấy cây Vàng Anh thu hút, sau đó được 1 người đàn ông là chủ tiệm đồ da cuối đường tìm thấy đưa về, cuối đường đây rồi vậy còn tiệm đồ da đâu? Chẳng lẽ là dời đi rồi?
Quan sát kĩ càng lần nữa xác nhận không có bỏ sót cửa hàng nào trong ngõ Chữ Diệp dắt Đô Đô trở về đi đến trụ sở quản lí, cậu muốn tìm cửa hàng kia lúc đó cậu nhớ rất rõ ràng trong lúc đợi mẹ đến đón đã được xem họ chế tác cửa hàng kia kĩ thuật phải nói là rất tuyệt cậu ghé chuyến này thuận đường liền muốn tìm 1 cái bao da phù hợp cho 2 thanh kì kiếm của mình. Ra khỏi ngõ đi vài bước là đã tới chỗ đặt trụ sở chỉ là căn nhà nhỏ 2 tầng bình thường ,bên trong cấm chó mèo nên Chữ Diệp để Đô Đô chờ ngoài cửa có bảo vệ trông giữ bên cạnh còn cậu đến bàn quản lí cạnh cầu thang lên tầng.
- "Xin hỏi!"_ Nữ nhân viên đang tập trung đánh chữ lạch cạch trên máy tính nghe tiếng gọi liền xoay qua lập tức sửa lại tác phong nghiêm chỉnh, giọng đều đều trả lời.
-" Anh cần giúp đỡ gì sao? "
-" Chào cô, Tôi muốn hỏi thông tin về cửa hàng chế tác đồ da bên trong ngõ số 6, đã dời đi đâu rồi vậy? Tôi muốn tìm 1 nhân viên ở đó "
-" Cửa hàng chế tác đồ da ngõ số 6... xin chờ 1 chút!"_ Nữ nhân viên lạch cạch gõ thông tin trên máy tính, danh sách cửa hàng, nhân viên, vị trí, vv được lọc ra liên tục._" ừm theo như thông tin đăng kí thì nó đã được chuyển qua ngõ số 13 từ 4 năm trước, anh có thể đến xem thử nhưng tôi không chắc là nhân viên anh tìm vẫn còn ở đó!"
-" Được, cảm ơn cô !"
Lấy được thông tin mình cần Chữ Diệp lịch sự cười đáp lễ bước nhanh ra ngoài. Đô Đô ngậm đầu dây trong miệng đứng nghiêm chỉnh ngoài cửa bộ dạng lạnh nhạt dường như nó hoàn toàn không nghe hiểu người đi đường đang tán thưởng nó.
-" Đi thôi Đô Đô!"_ Ngõ số 13 cũng không xa chỗ bọn họ lắm, đi bộ rất nhanh đã tới. Ngõ rất nông bên trong chỉ có 2 cửa hàng xen kẽ nằm đối diện nhau lần lượt là 1 tiệm may và 1 cửa hàng làm đồ da không tên dọc đường có trồng vài cây dẻ đỏ tán rộng bầu không khí vừa cổ xưa vừa yên tĩnh. Chữ Diệp mang Đô Đô vào cửa, bên trong cửa hàng thấp đèn rất sáng, có 2 thanh niên đang cầm cây đục lỗ chuyên chú xiên từng hàng đều đặn lên các mảnh da đã cắt tỉa, các tấm da đã xử lí hình dạng hoặc chưa xử lí trải dài trên bàn hoặc đóng trên tường, công cụ chế tác được xếp đặt gọn gàng 1 phía, bàn phía bên trong 1 ông cụ tuổi khoảng chừng 70, da dẻ nhăn nheo nhưng mắt vẫn còn sáng tay vẫn còn rất nhanh nhẹn thoăn thoắt đưa từng mũi kim lên xuống, người này là chủ tiệm cũng chính là người đã tìm thấy cậu lúc nhỏ.
2 cậu nhân viên nhìn thấy Chữ Diệp, người có gương mặt dà dặn hơn có lẽ khoảng chừng 26 27 tuổi liền dừng công việc trên tay bước ra tiếp đón cậu.
-" Xin chào. Quý khách đến để sửa chửa đồ cũ hay là đặt sản phẩm mới?"
-" Xin chào, anh cứ tiếp tục làm việc đi tôi muốn gặp trực tiếp ông chủ!"
-" À vâng, ông chủ đang ở bên trong!"
-" Tôi biết rồi phiền 2 người chú ý nó giúp tôi"_ Chữ Diệp để Đô Đô đi tới bên chân người đàn ông_" Nó rất ngoan, sẽ không phá phách!"
-" Wa, chó to ghê! Đẹp quá! Anh ơi em sờ được không?"_ Thiếu niên nhỏ tuổi nhất vừa nãy vẫn chăm chú làm việc bên cạnh giờ đã hăng hái đến ngồi trước mặt Đô Đô nhưng cũng không động bậy chỉ có ánh mắt mong chờ hưng phấn không ngừng hướng về Chữ Diệp.
-" Được, nó thích được vuốt lông lắm!"_ Chữ Diệp bật cười,người này trẻ con quá nhìn mặt chắc vẫn đang học cấp 2 nhưng cách cư xử lại rất lễ phép đúng mực.
Cậu đi đến chỗ ông cụ, vừa lúc ông hoàn thành xong 1 chiếc túi da nhỏ, nghe thấy Chữ Diệp muốn đặt may 1 cái bao kiếm thì có hơi bất ngờ, ông không nghĩ là thời này sẽ có người đặt thứ đó bởi lẽ thông thường các món vũ khí cổ được mua bán lại sẽ chuẩn bị đồ chứa bảo quản làm bằng gỗ hoặc thủy tinh, còn bao kiếm lại là thứ để mang khi ra ngoài.
-" Chàng trai trẻ, cậu biết là pháp luật không cho phép mang theo vũ khí nguy hiểm có thể gây thương tích ra ngoài đường chứ?"_ Ông cụ trải giấy ra, dựa theo mô tả của Chữ Diệp bắt đầu phát họa bằng bút chì.
-" Cháu biết mà, thế nhưng... kiếm ở trong bao... không dính máu làm sao lại nguy hiểm được?"_ Chữ Diệp hàm súc trả lời nhìn vẻ mặt tươi sáng của cậu giống như đây đơn thuần chỉ là 1 câu nói đùa ngây thơ.
-" Cũng đúng nhỉ?"_ Ông cụ mỉm cười, không biết là hiểu hay không hiểu ý tứ của cậu tay tiếp tục vạch từng đường nét lên giấy, đến khi hoàn thiện thì đưa cho người đàn ông để y dựa theo bản vẽ bắt đầu mài da_" Ngày mai quay trở lại lấy hàng."
-" Vâng, ông không cần thanh toán trước sau, không sợ cháu sẽ bỏ chạy mất à?"
-" Cái cửa hàng này thì lợi nhuận là bao, cậu chạy thì cứ chạy đi!"_ Ông cụ không thèm để ý nói, lại chậm rãi vuốt ve mặt da đen bóng.
-" Cháu sẽ trở lại mà, được rồi tạm biệt mọi người tôi đi trước!"_ Chữ Diệp đứng dậy ra cửa, Đô Đô thấy cậu chuyển động thì tránh khỏi bàn tay vuốt ve đến say mê của cậu bé học việc đi đến bên cạnh cậu.
-" Hẹn gặp lại quý khách!"
-----------------------'-------

Xe trên quốc lộ cuối cùng cũng đã thông đường rộng thênh thang giờ vắng vẻ vô cùng Chữ Diệp không chần chừ tăng tốc độ lên. Đích đến là nông trường chăn nuôi ngoại thành nơi cung cấp các sản phẩm từ chăn nuôi gia súc gia cầm cho các doanh nghiệp chế biến thực phẩm và siêu thị. Chữ Diệp đã có hẹn trước với họ nên sau khi đến thì cậu trực tiếp chọn gà rồi thanh toán rồi lại nhờ người chở về thành phố giao nhận tại kho của cậu vào ngày mai tới lúc đó chờ người đi hết lại thả vào không gian thì coi như đã xong.
-" Hôm nay là 31-5, trời sẽ mưa sao?"_ Chữ Diệp tựa vào cửa xe nhìn bầu trời trong xanh không gợn mây, rađio trong xe đang phát bản tin dự báo thời tiết trong ngày. Dù báo sẽ có mưa nhưng nhiệt độ buổi chiều vẫn còn rất cao không hề có chút dấu hiệu nào của mưa bão, trên bản tin cũng chỉ nói có thể có mưa rào buổi đêm . Chẳng lẻ cậu sống lại tạo ra hiệu ứng cánh bướm đấy mọi thứ rời khỏi quỹ đạo đời trước rồi chăng? Không có mưa virut sẽ không bị đánh thức được cứ vậy mà chết , mạt thế rồi sẽ không diễn ra chăng? Không thể nào! Chữ Diệp tự giễu, cậu đâu có làm gì không kêu gọi mọi người cũng không có ý định thông báo cho ai hết, càng không có ý định bao đồng đi cứu vớt tất cả, mỗi thứ vẫn sẽ như cũ chỉ có kẻ trở về từ cõi chết là cậu mới thay đổi thôi.
" Gâu!"
Đô Đô vỗ lên cửa xe, nó muốn rời khỏi đây xung quanh toàn lông gà lông vịt cả mùi nó cũng không thích nữa.
-" Được được đi ngay đây!"_ Chữ Diệp mở cửa hàng ghế sau ra Đô Đô nhảy lên còn học rất nhanh tự dùng chân trước kéo cửa đóng vào. Chữ Diệp vòng xe ra quốc lộ trở lại phố giải trí thương mại, đêm nay cậu sẽ ở lại đó ngày mai lấy đồ xong sẽ về nhà luôn không cần lại tốn thời gian đi 1 đợt nữa, mấy ngày còn lại sẽ dùng hết cho việc cải tạo lại thể chất trong không gian và lo cho việc biến dị của Đô Đô.
Đến nơi là vừa đúng 6h tối, mặt trời hôm nay lặn sớm từng khung cửa sổ đã sáng đèn, những bảng hiệu lấp lánh đủ màu chớp tắt, những ca khúc nhẹ nhàng vang lên giữa nơi cây cối trùng điệp vô cùng rực rỡ , nhà hàng quán cafe ven đường cũng bắt đầu dọn ra phục vụ cho những thực khách sống về đêm, người người bắt đầu đổ ra từ các ngõ nói cười vui vẻ cảnh tượng náo nhiệt giống như nơi này vẫn là trung tâm thành phố phồn hoa kia. Chữ Diệp cũng không cưỡng lại được cùng với Đô Đô chơi đến vui vẻ, cơ hội như vậy cũng không có được nhiều nữa cứ tận hưởng thoải mái đi thôi. 1 người 1 chó chen trong đám người xếp hàng mua đồ ăn vặt Đô Đô rất hiểu chuyện cắn góc áo khoát của cậu tránh lăn lộn một hồi rồi lại lạc mất, Chữ Diệp ngồi xuống một góc bàn bày ngoài trời của quán cafe, từ tốn xé bánh kẹp trái cây vừa ngắm cảnh đêm vừa từng miếng đút cho Đô Đô, mấy cô gái xung quanh ít nhiều cũng đều ngó qua nhìn đôi chủ và chó xinh đẹp này một chút, có cô gái đáng yêu bạo dạn đến ngồi cạnh Chữ Diệp muốn bắt chuyện với cậu.
-" Con chó thật là xinh, anh rất yêu thương nó nhỉ?"_ thật ra tôi muốn nói là anh cũng rất đẹp!
-" Cảm ơn, nó lớn lên cùng tôi."_ Chữ Diệp mỉm cười dịu dàng với cô gái, bình thản vuốt cái tai lông của Đô Đô
-" Thật tuyệt, tôi cũng muốn nuôi chó không biết anh có thể... A"_ Cô gái vội che đầu từng hạt mưa nặng trĩu bất ngờ rơi xuống_" Sau lại có mưa chứ, thật là!"
-" Về thôi Đô Đô, tạm biệt"_ Chữ Diệp bình thản đứng dậy vượt qua màn mưa đi vào khách sạn đối diện để lại cô gái cuống quít chạy vào cửa hàng trú mưa cùng mấy người khác, cậu ngước mắt nhìn màng mưa bất chợt lại như trút nước ngoài cửa. Đường phố vừa đông đúc giờ trở nên trơ trọi chỉ còn lại ánh đèn cùng vài bóng người vội vã lướt qua né tránh cơn mưa đêm nặng hạt. Chữ Diệp ngồi xuống vuốt ve lưng Đô Đô.
-" Những thứ vốn nên diễn ra rồi cũng sẽ diễn ra thôi chẳng ai thay đổi được cho dù đã biết trước, phải không Đô Đô?".

Chú thích :
Cây Vàng Anh



Dụng cụ đục lỗ



Cây dẻ đỏ








Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.