Trong sơn động tẩm đầy rượu cao lương, ngọn lửa một khi bắt tới liền nhanh chóng lan tràn.
Cố Cẩn cùng Phương Tử Di từ trong những bao kén bằng dây đằng tìm được Hàn Thải Liên, bất quá hắn cũng mất đi nửa cái mạng, toàn bộ thân hình từ mập mạp trực tiếp trở thành một người gầy ốm suy yếu, được Cố Cẩn cõng ở sau lưng liều mạng chạy ra bên ngoài.
Nhưng thế lửa lan tràn quá nhanh, mắt thấy sắp đuổi theo kịp bước chân bọn họ.
“Mọi người đi trước!” Trịnh Gia đột nhiên xoay người, đôi tay chứa đầy sức gió đẩy mạnh về phía sau, nguyên bản ngọn lửa sắp đuổi theo gặp phải lực cản bay cuộn trở về, rồi lại lấy tư thế càng thêm ngoan cường bùng lên dữ dội.
Bước chân Cố Ngọc chợt ngừng quay đầu nhìn lại, Trịnh Gia sóng lưng thẳng tắp, quần áo vốn dĩ còn sạch sẽ nay nhiều thêm một vết ám trầm, cô biết chỗ đó là miệng vết thương vì cứu cô mà bị dây thường xuân quất đánh.
“Chị!” Cố Cẩn mặt đầy nôn nóng, toàn bộ thạch động phiêu đãng mùi rượu, phía sau là cảm xúc nóng rực do ngọn lửa tới gần, tim hắn đập như đánh trống không ngừng, đó là khẩn trương do nguy hiểm đang tới gần.
“Cậu cùng Tử Di đi trước.” Cố Ngọc đẩy hai người bọn họ một phen, xoay người chạy về phía Trịnh Gia, “Tôi sẽ đem anh ấy bình an mang ra ngoài!”
Cố Cẩn cùng Phương Tử Di đồng thời sửng sốt.
Rồi sau đó Cố Cẩn hung hăng cắn chặt răng, “Đi!” Dứt lời ghì chặt Hàn Thải Liên trên lưng lấy tốc độ nhanh nhất hướng ngoài động phóng đi.
Lúc này hắn cũng chỉ có thể tin tưởng Cố Ngọc cùng Trịnh Gia, tin tưởng bọn họ sẽ sống sót ra ngoài.
Thẳng đến khi hai người chạy ra khỏi biển lửa, một hơi nhảy ngoài sân rộng, Phương Tử Di còn có chút kinh hồn chưa định thần lại, ngơ ngác nhìn thế lửa lan tràn ra ngoài, nháy mắt liền bao bọc lấy căn nhà kia.
Cố Ngọc bọn họ có thể ra ngoài được sao?
“Thế nào lại phát hoả? Mau dập tắt lửa a!” Thôn trưởng mang theo một đám thôn dân canh giữ ở ngoài viện, xa xa liền bị khói đen cùng nhiệt khí phát từ trong núi quay cuồng làm cho kinh sợ, giờ phút này lửa đã cháy đến bên ngoài, nếu không ngăn được chỉ sợ sẽ đem toàn bộ thôn đều thiêu trụi.
Các thôn dân cũng đứng lên, lấy bồn lấy thùng, còn có trực tiếp múc nước giếng phun, nhưng đối với lửa lớn cháy hừng hực, chút nước như vậy không nghi ngờ gì như muối bỏ biển.
“Làm sao bây giờ……” Cố Cẩn đã xem đến mắt choáng váng, hắn sớm đem Hàn Thải Liên đặt ở một bên, trước mắt hắn không có tâm tư xem tình huống Hàn Thải Liên, tóm lại còn một hơi thì sẽ không chết được, nhưng Cố Ngọc cùng Trịnh Gia đâu, bọn họ còn có thể ra được sao?
“Chỉ sợ chỉ có trời giáng mưa to mới có thể dập tắt trận hỏa hoạn này.” Thôn trưởng lau mồ hôi, miệng khô lưỡi khô lui ra, vừa rồi lúc cứu hoả ông đều xông vào phía trước, hiện tại mặt bị khói xông đen thui, mồ hôi chảy như tắm, chỉ có thể thấy rõ đôi mắt ông.
“Cố tỷ, Trịnh Gia……” Phương Tử Di hốc mắt đỏ lên, lại chịu đựng không rơi lệ xuống.
Cô không tin Cố Ngọc cùng Trịnh Gia sẽ chết, bọn họ là người lần lượt sáng tạo kỳ tích, cùng nhau trải qua vô số sinh tử, còn không phải chỉ là một trận hoả hoạn sao, cô không tin bọn họ sẽ ngã xuống!
……
Trong biển lửa bụi mù tràn ngập, từng đợt sóng nhiệt mãnh liệt cuốn đến, Cố Ngọc gắt gao từ phía sau ôm lấy Trịnh Gia, lúc này trong lòng cô cũng chỉ có một nguyện vọng.
Muốn chết, cô cũng muốn cùng Trịnh Gia chết ở một chỗ!
Đừng hỏi cô vì sao lại điên cuồng như vậy, cô không tiếc mệnh sao?
Không, cô so với bất luận kẻ nào đều quý trùng sinh mệnh hơn, nhưng sau khi cảm thụ được ấm áp cùng cảm động từ người này mang đến cho cô, cô không biết nếu mất đi hắn sẽ là cảm giác như thế nào.
Có lẽ sẽ thất vọng, tuyệt vọng, thậm chí muốn đem thế giới này huỷ diệt đi hết thảy!
Cố Ngọc không biết, nguyên lai cảm tình cô đối với Trịnh Gia bẩt tri bất giác đã thay đổi, trở nên thâm sâu như vậy.
Cô thích hắn, cô yêu hắn, thậm chí không cho phép bất luận kẻ nào hoặc bất cứ thứ gì đoạt đi sinh mệnh hắn.
“…… Vì sao không đi?” Trịnh Gia không xoay người, nhưng toàn thân hắn run rẩy không ngừng, lại liều mạng cách trở ngăn trận lửa đốt đến trên người hai người.
Hắn đánh đổi cả tánh mạng muốn cho cô cơ hội sống sót, vì sao Cố Ngọc còn quay trở lại?
Hắn nên đem cô đẩy ra thật mạnh, nhưng vì sao trong lòng lại có cảm động cùng kinh hỉ, suy nghĩ của hắn vô cùng mâu thuẫn, chỉ nghĩ điều quan trọng nhất lúc này muốn ôm cô vào lòng.
“Anh không đi, tôi cũng không đi!” Cố Ngọc vòng tới trước mặt Trịnh Gia, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, cô nhón mũi chân hôn lên môi hắn.
Có lẽ cô đã sớm muốn làm như vậy, từ lúc lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Thiếu niên môi hồng răng trắng, tuấn tú ôn nhã, hắn tựa như thanh trúc trong rừng, lại giống sơn tuyền róc rách chảy qua, hắn có một khoả xích tử chi tâm*(tâm của trẻ sơ sinh) thuần khiết đến nhường nào, hắn là người tốt đẹp nhất trên thế gian này!
Môi Trịnh Gia ấm áp mềm mại, Cố Ngọc lại nếm được một tia hương vị chua xót.
Mở mắt nhìn lại, nguyên lai thế nhưng hắn lại rơi lệ.
“Đồ ngốc, khóc cái gì?” Cố Ngọc lau đi nước mắt trên khuôn mặt Trịnh Gia, khoé môi hắn khẽ nhếch, “Tôi cao hứng……”
Cố Ngọc lần đầu tiên hôn hắn, tuy rằng hắn vẫn luôn muốn làm chuyện này, nhưng nhìn dung nhan cô luôn uy nghiêm, lãnh nghạnh, hắn cảm thấy làm loại chuyện này với cô phảng phất là một loại khinh nhờn.
Trong cảm nhận của hắn, cô chính là nữ thần. Là sự tồn tại không cách nào đụng chạm đến.
“Tôi cảm thấy chúng ta sẽ không chết, anh tin tưởng không?” Phía sau là cuồn cuộn sóng nhiệt, phảng phất từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, đem hai người bọn họ bao vây ở bên trong, nhưng ánh mắt Cố Ngọc lại vô cùng kiên định, cô gắt gao nắm lấy tay Trịnh Gia, cảm thấy trong thân thể có một cổ lực lượng vô hình cùng lực lượng Trịnh Gia giao nhau thậm chí còn dung hợp.
“Anh thử dùng tinh thần lực tới ngăn cách ngọn lửa này lại xem.” Cố Ngọc nhéo nhéo tay Trịnh Gia, không có người nào nhắc nhở cô biết, nhưng đáy lòng cô lại có một thanh âm ở nói với cô rằng, cô có thể làm như vậy.
“Ân?” Trịnh Gia ngây ngẩn cả người, nếu không phải Cố Ngọc nhắc nhở, hắn còn không nghĩ tới tinh thần lực còn có thể vận dụng như vậy.
Nhưng khi vận dụng tinh thần lực lên cao so với vận dụng dị năng khác không dễ hơn chút nào, hắn chỉ mới điều động một chút cũng đã phí rất nhiều tinh lực, nếu muốn dùng để ngăn cách ngọn lửa……
“Anh cứ thử xem!” Thanh âm Cố Ngọc phảng phất như mang theo ma lực, khiến Trịnh Gia vô cùng tin tưởng, quanh thân hắn dần dần nổi lên một tầng quang mang màu bạc, màu sắc tầng quang mang này so với dĩ vãng càng thêm nồng đậm, quang mang dần dần kéo rộng ra, đem hai người bọn họ bao vây ở giữa, ngăn cách một trận sóng triều cực nóng ập đến.
Trịnh Gia kinh hỉ nhìn về phía Cố Ngọc, nhịn không được đem cô ôm vào trong lòng ngực, “Là em đúng không?”
Tâm tình hắn kích động khó bình tĩnh lại được, hắn biết một mình hắn là không thể làm được như vậy, là Cố Ngọc cho hắn lực lượng.
Nhưng mà, vì sao a?
Cố Ngọc chẳng lẽ không phải dị năng giả tốc độ hệ sao, chẳng lẽ cô cũng giống mình là song hệ dị năng giả?
“Tôi cũng không biết, kỳ thật tôi cũng không hiểu rõ lắm……” Cố Ngọc lắc lắc đầu, nhưng giờ phút này dựa ở trong ngực Trịnh Gia cô cũng lộ ra một tia vui sướng tươi cười.
Ban đầu đối với cái biện quang dị năng này cô tràn ngập bài xích, đến cùng nó lại không ngừng mang đến cho cô kinh hỉ cùng ngoài ý muốn, cô đã nếm được đủ loại ngon ngọt trong đó.
Hiện giờ cô đã biết được tác dụng khác của dị năng của mình, thế nhưng còn có thể cộng sinh lực lượng cho dị năng giả khác, gia tăng lực lượng dị năng cho bọn họ, khiến cho dị năng của họ đạt tới trình độ cao nhất.
Có lẽ về tác dụng dị năng của cô sẽ không dừng lại tại đây, rốt cuộc đây là dị năng mà cô ở trong mạt thế 10 năm chưa từng nghe thấy, cũng có thể là một loại dị năng đặc biệt chưa từng được biết đi.