Trong trí nhớ của Dương Nhất Minh, Cố Ngọc rất có khí chất mỹ nhân cổ điển, tóc dài đến eo, ôn nhu như nước, tổng thể cho người ta một loại cảm giác chim nhỏ nép vào người, hơn nữa nhà cô rất có tiền, vẫn luôn là đối tượng mà các nam sinh trong trường theo đuổi.
Lúc trước Cố Ngọc có thể đáp ứng cùng Dương Nhất Minh kết giao, còn khiến hắn kinh hỉ một trận thật lớn, tưởng ông trời rủ lòng thương, nhìn thấy những phấn đấu của hắn nên cho hắn một cơ hội trở mình, sau này lại chứng minh chỉ do hắn suy nghĩ nhiều.
Cố Ngọc đối ai đều không nóng không lạnh, cũng không có bởi vì hắn là bạn trai cô mà nhìn với con mắt khác, cử chỉ thân mật của hai người cũng thập phần hữu hạn, hắn đến cả môi Cố Ngọc cũng chưa có hôn qua, trong lòng hắn từng âm thầm cảm thấy đây là minh chứng Cố Ngọc khinh thường hắn.
Nhưng hiện giờ......
Phong thuỷ sớm đã thay phiên chuyển biến.
Dương Nhất Minh khóe môi giơ lên một tia tươi cười đắc ý.
"Đi thôi, chúng ta lên xe." Cố Ngọc xoay người, cho dù là khóe mắt cũng đều không có nhìn về phía Dương Nhất Minh chút nào liền lập tức cùng hắn lướt đi qua.
"... ... Ách, ách." Hàn Thải Liên ngẩn người, quay đầu nhìn một nhà Minh Y ý bảo, "Đi thôi, đi theo cùng chúng ta ở một chỗ đi."
Yêu cầu như vậy tin tưởng không có ai sẽ cự tuyệt, ở trong mạt thế, có cường giả che chở càng có thể làm người an tâm.
Minh ba Minh mẹ liên tục gật đầu, đỡ Minh Y đi theo, lại cẩn thận liếc mắt nhìn Dương Nhất Minh một cái, bọn họ tuy rằng không biết này nam nhân là ai, tựa hồ còn rất có bộ dáng là người có thế lực trong căn cứ, cứ như vậy đắc tội với hắn có phải thật không tốt?
Cố Cẩn nhưng lại dào dạt đắc ý, lúc đi qua Dương Nhất Minh còn vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Hiện giờ chị của tôi ấy hả, cậu trèo cao không nổi, về sau nói chuyện cẩn thận chút!" Bộ dáng kiêu ngạo kia, khiến người chung quanh vì hắn mà toát ra một phen mồ hôi lạnh.
Ngay cả Phương Tử Di không tỏ ý kiến mà nhún vai, đây mới là phong cách nhất quán của đội ngũ bọn họ, phong cách rất chất đó!
Trịnh Gia đi cuối cùng, hắn yên lặng liếc mắt nhìn Dương Nhất Minh một cái, nhớ kỹ bộ dáng của hắn(DNM), người này chính là người Cố Ngọc từng thích qua sao?
Phẩm vị chẳng ra sao, so được với hắn sao?
"Dương ca...... Anh không có việc gì đi?" Bên cạnh có người thật cẩn thận hỏi Dương Nhất Minh một tiếng, thật sự là thấy sắc mặt của hắn quá mức khó coi, từ trắng chuyển xanh, từ xanh chuyển đỏ, tựa hồ đã đến mức muốn bạo nộ.
Đáng giận!
"Cố Ngọc cô đứng lại đó cho tôi!" Dương Nhất Minh đột nhiên xoay người vừa rống, bị Cố Ngọc bỏ qua thì thôi, dựa vào cái gì một nhóm người này lại dám ở trước mặt hắn lộ ra bộ dáng khinh thường kia, là bọn họ không rõ tình huống bây giờ đi, không biết Dương Nhất Minh hắn ở Song Sơn căn cứ* là tồn tại như thế nào à?
(*Tg không để là Song Sơn căn cứ đâu mà để là hai núi căn cứ ( ╹▽╹ ) )
Dương Nhất Minh chuẩn bị cho Cố Ngọc một cái giáo huấn.
Keng!!!
Kim quang chợt lóe, ở không trung phát ra một tiếng nặng nề đánh tới.
Cố Ngọc bước chân chợt ngừng, quay đầu vừa thấy.
Cách đó không xa một khối kim loại bị đập nát rơi xuống trên mặt đất, nhưng kim loại này cực kiên cố, viên đạn bắn tới thế nhưng cũng không thể bắn xuyên qua, mà là khảm ở bên trong, trở thành một tạo hình lõm vào.
"Di...... Xem ra em rất cần viên đạn đặc thù đó, Cố tỷ?" Bất luận kẻ nào đều không nhìn thấy Phương Tử Di từ khi nào rút súng ra, thậm chí ngay cả động tác thu súng của cô đều không có ai phát hiện, cho nên cô ta khi nào nổ súng vậy?
Phương Tử Di vẻ mặt oán giận, cô hiện tại còn cần rút súng sao, đối với việc điều khiển vật thể cô đã không cần tự mình bắn súng nữa rồi, thậm chí một viên đạn ở trong tay cô đều có thể trở thành vũ khí nhanh chóng nhất.
Trịnh Gia liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, trong tay hội tụ sức gió bị hắn chậm rãi áp xuống, ở dưới chân hình thành một vòng gió xoáy đè nén, chỉ khoảng nửa khắc lại tiêu tan vô hình.
"Dương Nhất Minh đồ hèn hạ này, mày cũng dám đánh lén, không muốn sống nữa sao?" Cố Cẩn táo bạo xoay người muốn đem mặt Dương Nhất Minh đấm cho vài phát, lại bị Cố Ngọc phất tay ngăn lại, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn về phía Dương Nhất Minh, đuôi lông mày hơi nhướng lên, "Nguyên lai là đạt được kim hệ dị năng, đây là thứ cậu dựa vào sao?"
"Dương ca bọn tôi chính là nhị giai dị năng giả trong căn cứ, các người nên biết điều một chút, thức thời mau tới đây nhận lỗi, tiện thể đem tất cả vật tư các người đều nộp lên trên, có như vậy Dương ca bọn tôi mới có khả năng suy xét lại mà buông tha cho các người!" Dương Nhất Minh phóng ra chiêu thức, tuy rằng bị Phương Tử Di dùng viên đạn bắn rớt, nhưng tình huống không rõ ràng lắm mọi người cũng không biết ai mạnh ai yếu, ỷ vào chuyện đại ca bọn họ có tiếng nói ở khu vực này liền bắt đầu ra lệnh.
"Cô thì sao đây Cố Ngọc, liền ỷ vào việc có dị năng giả chống lưng cho cô, cũng không nhìn xem chính mình là cái mặt hàng gì......" Dương Nhất Minh cũng bắt đầu nói lời độc mồm miệng, hắn chính là không quen nhìn sắc mặt Cố Ngọc lúc nào cũng như chẳng hề để tâm, dựa vào cái gì cô vẫn luôn cao cao tại thượng, hiện tại đã là mạt thế, thực lực mới là vương giả.
Tuy rằng hắn chỉ là nhị giai kim hệ dị năng cho dù là do dùng tinh hạch gấp đôi mới đạt được, nhưng phóng mắt khắp mạt thế, thời điểm tất cả đều là nhất giai dị năng giả, sự tồn tại nhị giai dị năng giả như hắn cũng được xem như lông phượng sừng lân rồi, Cố Ngọc dựa vào cái gì khinh thường hắn?!
Bá!!!
Thân ảnh màu đen đột nhiên chợt động, tựa như lưu quang xẹt qua khiến người bắt không kịp.
Dương Nhất Minh chỉ cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, phảng phất như có thú gì bay lả tả rơi ra, thân thể hắn cứng đờ không dám nhúc nhích, chờ đến khi lần nữa nhìn thấy dáng người Cố Ngọc, hắn chỉ nhìn thấy cô đang cắm thanh kiếm vào vỏ sau lưng.
Này phụ nữ tay chân mềm yếu bây giờ khi nào còn có thể dùng kiếm như vậy?
"Dương ca, tóc anh......" Người bên cạnh kinh hô gọi lực chú ý Dương Nhất Minh trở về, ánh mắt hắn từ trên người Cố Ngọc quay lại dưới chân mình, một nhúm tóc đen chói mắt rớt trên mặt đất, không chỉ có hắn, ngay cả những người hắn mang theo đến đây trên đỉnh đầu đều lõm hết một vòng, rất giống như cái Địa Trung Hải.*(bị hói í)
Dương Nhất Minh run rẩy đem bàn tay sờ đến đỉnh đầu một cái, chỉ sờ được da đầu trụi lủi, một mảnh mát lạnh.
Cho nên Cố Ngọc vừa rồi là dùng kiếm cắt đi tóc trên đầu bọn họ?
Nhanh như vậy......
Khi mắt hắn còn chưa chớp, tóc liền rớt?
Nếu thanh kiếm kia muốn cắt qua cổ hắn, chỉ sợ cũng chỉ là chuyện trong phút chốc......
Dương Nhất Minh tức khắc cảm thấy từ lòng bàn chân dâng lên một cổ lạnh lẽo, nguyên lai Cố Ngọc cũng là dị năng giả, bằng không khả năng cô sao có tốc độ nhanh như vậy, ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng, hơn nữa cô rất có thể đã đạt nhị giai, năng lực ở phía trên hắn?
"Dị năng giả hệ tốc độ sao?" Minh Y vẫn luôn ở một bên nhìn, Cố Ngọc tốc độ thực nhanh, ngay cả cô cũng chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh trong chớp mắt, giơ tay chém xuống soái khí bức người, nhưng cô(CN) thật sự chỉ là một dị năng giả hệ tốc độ sao?
Minh ba cùng Minh mẹ liếc mắt nhìn nhau một cái, không ngoài ý muốn từ trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc, cô gái nhỏ này mặt non nớt khả ái như vậy nhưng khi ra tay lại rất sạch sẽ lưu loát, quả nhiên đây là người lợi hại nhất trong đội ngũ này!
Có lẽ đi theo bọn họ một chỗ, dị năng Minh Y có thể tận khả năng che giấu đi.
"Có qua mà không có lại thì thật thất lễ, tôi không nghĩ tìm phiền toái, nhưng nếu là có phiền toái tìm tới, tôi cũng không sợ!" Cố Ngọc nhàn nhạt quét mắt nhìn Dương Nhất Minh, cái loại tư thái miệt thị này tựa như đang nhìn một con con kiến.
Dương Nhất Minh tức giận đến cả người run rẩy, đôi tay nắm chặt gắt gao bên người, nhưng hắn cũng biết Cố Ngọc không thể chọc, ít nhất không thể ở bên ngoài cùng bọn họ khiêu chiến, những người này đều là dị năng giả, nếu thật khiêu chiến mà nói không chừng sẽ lưỡng bại cầu thương.
"Chúng ta đi!" Dương Nhất Minh cắn chặt răng, xoay người hướng về căn cứ mà đi, một đôi mắt âm trầm phảng phất đều muốn nhỏ ra nước, Cố Ngọc khiến hắn xấu mặt lớn như vậy, nếu hắn không báo thù này, sau này ở Song Sơn căn cứ chỉ sợ phải trở thành trò cười.
Bất quá hiện tại không vội báo thù, Cố Ngọc bọn họ không phải muốn vào căn cứ sao?