Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 66: Mượn sức





Lương Đống mang theo Cố Ngọc cùng Trịnh Gia đi lên trên núi, sau khi qua mấy phòng lều trên phố bên này, một con đường uốn lượn lên núi đã xuất hiện ngay tầm mắt.

Cố Ngọc nhìn lướt qua, tuy nói là đường núi, nhưng liếc mắt một cái có thể xem hết thảy, hai bên đường không có cây cối che chắn tầm mắt, bậc thang thông lên núi có thể thấy được rõ ràng.

Đại khái trên lưng chừng sườn núi có một tòa nhà ở, nơi đó chính là chỗ bọn họ muốn đến.

"Còn không xa nữa đâu, đi thêm một lát liền đến.” Lương Đống quay đầu đối với Cố Ngọc áy náy nở nụ cười, “Ngày thường nơi này có người thủ vệ, người bình thường cũng không lên núi này được.”

Lương Đống vừa nói trong tay đưa ra giấy thông hành cho thủ vệ trạm kiểm soát, thuận lợi mà dẫn hai người bọn họ đi qua.

“Các người sợ là không biết, thực vật cũng sẽ biến dị, cho nên cây cối nơi này đều bị chặt đi, chỉ chừa chút cây con không có khả năng biến dị, thế đạo này a, thật là rối loạn!” Lương Đống vừa đi một bên vừa cảm thán.

Cố Ngọc cùng Trịnh Gia liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cầm tay nhau càng thêm chặt.

Thực vật biến dị bọn họ đương nhiên đã gặp qua, hơn nữa còn là dây thường xuân tam giai biến dị cực kỳ lợi hại, bất quá hai người bọn họ ở bên nhau luôn có thể gặp dữ hóa lành, hóa hiểm thành an.

“…… Em kêu mấy đứa trẻ tới tìm chúng ta sau, là muốn nghe được chút chuyện gì sao?” Trịnh Gia ở trong đầu cùng Cố Ngọc nói chuyện, tuy rằng lúc đầu hắn không hiểu rõ được ý tứ của cô, nhưng Cố Ngọc tuyệt không bắn tên không mục đích, mỗi một việc cô làm đều có lý do trong đó.

Cố Ngọc gật đầu, đồng thời ở trong đầu trả lời vấn đề Trịnh Gia, “Tôi chỉ cảm thấy nơi này có gì đó cổ quái, có lẽ sẽ thám thính đến một chút bí mật, bằng không người nơi này cũng sẽ không chủ động nói cho chúng ta biết.”

“Vừa rồi chỗ đó……” Trịnh Gia muốn nói lại thôi, khu phố phòng lều bên kia sông vừa rồi phát sinh đủ loại chuyện khiến trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn lại vô lực thay đổi cái gì, vận mệnh những người này toàn bộ đều bị người quản lý căn cứ nắm giữ trong tay, cho dù hắn có tâm giúp nhưng cũng vô lực, căn bản không thay đổi được đại cục.

“Trịnh Gia, thế đạo này đã thay đổi, chúng ta không phải thần, càng không có cách nào thay đổi cuộc sống của mọi người, cho nên muốn sống tốt hơn, còn phải dựa vào chính mình độc lập kiên cường đứng lên.” Cố Ngọc không phải không đồng tình với người nhỏ yếu, nhưng càng muốn những người này có quyết tâm thay đổi chính mình, tựa như dựa theo lời Lương Đống nói trước đó, người thường chỉ cần có năng lực sẽ nguyện ý rao bán sức lao động cũng có thể đổi được một ngụm cơm ăn, điều kiện tiên quyết phải xem những người này đưa ra lựa chọn như thế nào.

“Tôi hiểu rồi.” Trịnh Gia cười khổ một tiếng, loại tâm tính này của hắn có chút lòng dạ đàn bà, nếu như hắn không đạt được dị năng, hoặc là lúc trước Cố Ngọc không hảo tâm cứu hắn, có lẽ ngày tháng hiện tại sớm đã khác nhau như trời với đất, người ở trong những phòng lều kia rất có thể là chính hắn.

Lúc ấy hắn còn có lập trường gì đi đồng tình với người khác?

Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vì sô cẩu*, hắn cũng chỉ có thể nỗ lực sống sót.

*(Trời đất ác lắm, coi mọi vật chỉ như chó rơm. Thích giết thì phải chết, thích cho sống thì đuợc sống.)

Con đường lên núi có thủ vệ nghiêm ngặt, mười bước một trảm canh gác năm bước gặp nhóm thủ vệ, cái này làm cho Cố Ngọc càng thêm tò mò, trong núi này thật sự là đang cất giấu bí mật gì sao?

Tòa nhà lưng chừng núi kia không thể xem như biệt thự, nhìn qua cũng chỉ là nhà lầu nông thôn ba tầng, chỉ là bên ngoài xây mô phỏng theo kiến trúc Châu Âu, nhưng mô phỏng không tốt lắm, cho nên nhìn lại chẳng ra cái gì cả, nhưng chung quanh nhà ở dựng một vòng rào chắn, hình thành một sân vòng tròn.

“Mạnh lão, tôi dẫn bọn họ tới rồi.” Lương Đống quen cửa quen nẻo đẩy cửa đi vào, thời tiết lạnh như vậy, vị Mạnh hiệu trưởng kia lại chỉ mặc một kiện kiểu áo sam Trung Quốc màu bạc ngồi ở trong viện có mái che nắng thong dong nấu trà, nhìn thấy hai người Cố Ngọc cũng chỉ mỉm cười gật gật đầu, “Ngồi đi.”

Bộ dáng bình dị gần gũi thật giống như đại thúc ôn hòa cách vách.

Cố Ngọc cùng Trịnh Gia bất động thanh sắc ngồi xuống, băng ghế này là cọc cây hình tròn, vẫn duy trì hoa văn của thiên nhiên, góc cọc ghế tựa hồ còn mang theo rễ cây, cắm sâu vào bùn đất.

Vị Mạnh hiệu trưởng này cũng chính là Mạnh lão trong miệng Lương Đống, ông tựa hồ rất tinh thông trà đạo, chọn trà, pha trà, chia trà, động tác liền mạch lưu loát, cuối cùng mới rót một chung trà bằng men sứ xanh đẩy đến trước mặt Cố Ngọc cùng Trịnh Gia.

Nước trà màu vàng thanh triệt thấy đáy, ngửi thoáng qua còn có một cổ thanh hương nhàn nhạt, Cố Ngọc bưng lên uống một ngụm, không cảm giác ra hương vị đặc biệt gì, lại gác chung trà xuống, “Tôi không biết phẩm trà.”

Trịnh Gia uống một ngụm trà cũng gác chung trà xuống, trầm mặc không lên tiếng.

Mạnh lão cười liếc mắt nhìn hai người một cái, lại đem chung trà rót đưa cho Lương Đống, hắn thế nhưng lại thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, còn thập phần cảm khái nói: “Trà Mạnh lão này chính là dùng tuyết trên đỉnh núi nấu thành nước để pha, ngày thường tôi cũng không có cơ hội được uống, vẫn là nhờ phúc hai vị.” Dứt lời mặt đầy hứng thú nâng chén uống cạn.

Cố Ngọc không tỏ ý kiến, cô thậm chí còn cảm thấy Mạnh lão có chút giả vờ huyền bí, muốn nói cái gì thì cứ đi thẳng vào vấn đề mà nói không phải tốt rồi sao, còn phải bày vẽ như vậy?

Mạnh lão khiêm tốn vẫy vẫy tay, vẻ mặt chợt thưởng thức nhìn về phía Cố Ngọc cùng Trịnh Gia, “Vẫn là anh hùng xuất thiếu niên a, thích pha trà chỉ là chút thú vui nho nhỏ của lão già tôi, hậu bối các người xác thật không hiểu rõ được…… Bất quá nước trà cũng là dùng để uống, có thể giải khát là được, cũng đừng để bụng mùi vị làm gì.”

“Các người gặp qua Triệu Hồng rồi sao?” Diện mạo Mạnh lão thuộc về kiểu người quyền cao chức trọng, nhưng cặp mắt nhỏ kia mang theo vài phần khôn khéo đáng kính nhưng lại khó gần gũi, tuy rằng hắn cực lực muốn biểu hiện hòa ái ra ngoài, nhưng rốt cuộc vẫn lộ ra vài phần tính kế trong đó.

“Còn chưa gặp.” Cố Ngọc lắc đầu, lại liếc mắt nhìn Trịnh Gia một cái, “Chúng tôi cũng không tính toán ở chỗ này lâu dài, chỉ là muốn mượn đường từ căn cứ đi qua, không biết Mạnh lão có thể giúp chúng tôi không?”

Người làm ăn chính là người làm ăn, nói rõ mọi chuyện cô mới tiếp được, Cố Ngọc biết trong thế gian này không có bữa cơm nào miễn phí.

“Cố tiểu thư, tôi nghe nói các người ở ngoài cửa căn cứ làm cho Dương tiểu tử mất hết mặt mũi, phải biết rằng cậu ta chính là rể hiền Triệu Hồng, người này muốn thể diện nhất, tính tình lại là có thù tất báo, chỉ sợ việc này sẽ không dễ dàng thực hiện được.” Mạnh lão cao thâm khó đoán bưng chung trà lên nhấp một ngụm.

Ông nghĩ thầm muốn mượn sức lực người trẻ tuổi, đặc biệt là dị năng giả cường đại, nếu có thể ra sức vì ông, thời điểm đối kháng Triệu Hồng là có thêm nhiều hơn một phần lực để dựa vào.

*(Buồn các bạn rinh truyện mình đi dã man, đồng ý là mình tùy ý để các bạn rinh đi, nhưng ghi cái nguồn + tên editor khó lắm à. Chèn ôi, rinh đi mà còn xóa luôn tên editor. Giới thiệu chỉ coppy cộc lốc 1 đoạn trong chương 1.) (◞‸◟;)o(╥﹏╥)o

Cũng không biết Cố Ngọc bọn họ có đáng giá để ông ra tay trực tiếp cùng Triệu Hồng đối chiến.

Sắc mặt Cố Ngọc vẫn như cũ bình tĩnh, nhưng khi Trịnh Gia nghe được sắc mặt lại căng thẳng, Cố Ngọc hơi nhéo nhéo tay hắn trấn an, lúc này mới nhìn về phía Mạnh lão, “Tôi không muốn bị cuốn vào phân tranh căn cứ các người, nhưng nếu có người bức bách, thì tôi không ngại động thủ……” Dừng một chút, cô lại nói: “Nếu Mạnh lão có thể giúp chúng tôi, Cố Ngọc tôi sẽ nhớ phần tình này của ngài, sông núi ắt tương phùng, sau này bên ngoài nếu có gặp nhau thì xem như bằng hữu!”

“Cô gái này thật là, có một thân nghĩa khí rất được đó!” Mạnh lão ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười.

Cố Ngọc nếu không thể vì hắn ra sức xác thật có chút đáng tiếc, nhưng cô cùng nhóm Triệu Hồng kết thù đối với ông cũng là có lợi.

Mạnh lão châm chước một lát mới gật đầu nói: “Việc này tôi sẽ tận lực giúp cô chu toàn, nếu là……” Trong mắt ông quang mang chợt lóe, ngay sau đó vẫy vẫy tay, “Thôi, nghĩ đến Triệu Hồng cũng sẽ không cùng tiểu bối các người so đo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.