Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 72: Che đậy



Trong phòng bếp im ắng, chỉ có tiếng dầu nóng chi chi phát ra khi Trịnh Gia làm bánh trứng.

Cố Cẩn trong lòng có chút nôn nóng, đơn giản đi tới bên cạnh Trịnh Gia cùng hắn đi thẳng vào vấn đề, “Cậu nói đi, tối hôm qua chị của tôi có phải ngủ chung với cậu đúng không? Hai người có phải……”

Phần còn lại Cố Cẩn không nói tiếp được nữa, vẻ mặt Trịnh Gia lại không hiểu nhìn hắn, Cố Cẩn đơn giản lấy hai tay vỗ vào nhau vài cái.

Chỉ là vài tiếng mà thôi, sắc mặt Trịnh Gia “Tạch” một cái liền đỏ bừng, Cố Cẩn càng thêm khẳng định suy đoán của mình, duỗi tay liền nắm áo Trịnh Gia, “Được đó lão Trịnh, kia chính là chị của tôi, chị của tôi!”

Trịnh Gia không có trốn, phía sau hắn chính là chảo dầu, hắn không thể tránh, lại nói nếu hắn tránh ra, bánh trứng cháy khét mất thì làm sao bây giờ?

Cũng may Cố Cẩn cũng chỉ vặn hỏi hắn vài câu cộng thêm đánh hắn vài cái, thân thể hắn cường tráng chống lại được, cũng không đau.

Cố Cẩn không có biện pháp thật sự đem Trịnh Gia đánh một trận, tức khắc hắn tức muốn hộc máu ở trong phòng bếp đi qua đi lại, thuận tay cầm lấy cái nồi to gõ đến leng keng ầm ĩ.

Hắn biết đây là chuyện hai bên tình nguyện, sức chiến đấu Cố Ngọc cao như vậy, nếu cô không muốn Trịnh Gia cũng không có biện pháp cưỡng bách cô.

Nhưng mà trong lòng hắn vẫn rất khó chịu a, đó là chị hắn, hai người là song bào thai, là cùng lúc bò ra từ trong bụng mẹ, không nghĩ tới một trong hai đã trước tiên khai thân rồi, hắn còn chưa có làm được đâu!*(Lòng vòng nãy giờ trọng điểm là đây à!)( ‾́ ◡ ‾́ )

“Sáng tinh mơ làm gì um sùm như vậy?!” Đầu tóc Phương Tử Di rối thành đoàn, ánh mắt u oán bay tới cửa phòng bếp, thấy Cố Cẩn căn bản không nghe thấy cô nói liền duỗi tay về phía trước, tức khắc cái nồi từ trong tay Cố Cẩn bay mất, bị cô nắm ở trong tay.

“Cậu lại gõ, cẩn thận tôi gõ luôn cậu!” Phương Tử Di còn giơ cái nồi đối với Cố Cẩn cảnh cáo vẫy vẫy, sáng tinh mơ lại đi nhiễu người ta đang mơ đẹp, thật là thiếu đánh.

“Tôi đi ra ngoài chạy bộ!” Cố Cẩn trừng mắt liếc nhìn Phương Tử Di một cái, dùng bả vai thúc vào vai cô sau đó hướng ra phía ngoài chạy đi.

Phương Tử Di xoa xoa bả vai phát đau, vẻ mặt nghi hoặc, “Cố Cẩn ăn phải pháo nổ à, sáng tinh mơ ở đâu ra hỏa khí lớn như vậy?”

Ngày thường cô cùng Cố Cẩn nói giỡn cũng không thấy hắn phát giận chút nào, hai người cũng là đánh tới đánh lui, nhưng tình huống sáng nay có chút không đúng a.

Trịnh Gia hàm hồ lên tiếng, cũng không biết nên nói như thế nào, sợ là muốn để Cố Cẩn hạ hỏa phải mất một đoạn thời gian đi, bất quá hắn không hối hận.

“Các người hôm nay thế nhưng lại thức dậy thật sớm.” Cố Ngọc thu thập thỏa đáng đi xuống lầu một, một nhà Minh Y đều ngồi trong phòng khách, Minh mẹ còn đang thu thập dọn dẹp phòng khách, cô nhìn về phía phòng bếp, Phương Tử Di cùng Trịnh Gia đều ở bên trong.

“Cố tỷ, chị cũng dậy rồi.” Phương Tử Di đối với Cố Ngọc đưa mắt ra hiệu, thấy cô lại gần liền thò mặt đến, nháy mắt nói: “Tối hôm qua thế nào?”

Cố Ngọc không cùng cô ngủ chung, Phương Tử Di liền đoán được cô đi chỗ nào, bạn trai bạn gái ấy à, sớm nên ở cùng nhau, cô không ý kiến gì, hơn nữa còn tán thành hai tay hai chân.

Bất quá buổi sáng hôm nay Cố Cẩn nháo như vậy, nguyên do sẽ không phải bởi vì Cố Ngọc cùng Trịnh Gia……

Phương Tử Di nghĩ thông suốt nguyên cớ trong đó, lại xoa xoa tóc rối của mình hướng ra cửa chạy đi, còn vừa chạy vừa xoay người nói: “Chừa cho em cùng Cố Cẩn chút đồ ăn, chúng ta chạy xong rồi trở về ăn!”

“Bản thân thế nhưng thật chăm chỉ.” Cố Ngọc không tỏ ý kiến nhún nhún vai, ánh mắt bất quá tùy ý đảo qua chỗ Hàn Thải Liên, hắn lập tức liền đứng thẳng, có chút chột dạ mà phun ra một câu: “Tôi…… tôi cũng đi chạy bộ!” Dứt lời xoay người liền đuổi theo.

Bọn họ bất quá cũng mới tới căn cứ hai ngày, bỏ sót đi huấn luyện chạy bộ trước đó, nhưng biệt thự có phòng tập thể hình vận động, Cố Ngọc mỗi ngày đều cố định đi luyện một giờ, không thể chạy bộ liền luyện thể năng, luyện lực cánh tay, hạng mục có thể huấn luyện rất nhiều, lại nói nơi này cũng có máy chạy bộ.

Minh Y nhìn thoáng qua bóng dáng Hàn Thải Liên đuổi theo ra ngoài, lại chuyển mắt về phòng bếp, phát hiện Cố Ngọc đã đi vào, chỉ có thể cảm thán lắc lắc đầu.

Cố Ngọc đối với những người này không chỉ là mục tiêu để tồn tại hướng tới, mà đồng thời còn là một tồn tại đầy uy tín cùng thực lực.

Có lẽ cô đã xem nhẹ lực lượng đoàn kết của đội ngũ này rồi.

Ăn xong bữa sáng Cố Ngọc liền cùng Trịnh Gia đi ra ngoài dạo, căn cứ rất lớn, bọn họ tính toán xem xét đại khái bố cục căn cứ, trước khi mạo hiểm việc gì đó, nên tìm hiểu rõ đối phương, ít nhất như vậy mới có thể phòng bị kĩ lưỡng hơn.

“Buổi sáng Cố Cẩn cậu ấy……” Trịnh Gia nắm tay Cố Ngọc đi trên đường phố có chút do dự mở miệng, mạt thế đến có rất ít người ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp giống bọn họ, hoặc là là dị năng giả hoặc là người có địa vị quyền thế cao trong căn cứ, người như vậy cũng không phải là người bình thường có thể chọc đến được, cho nên nhìn thấy hai người bọn họ chậm rãi đi tới, mọi người đều thức thời tránh một bên nhường đường, cũng không dám đi gần bọn họ.

“Đừng để ý đến cậu ấy, qua là tốt rồi.” Cố Ngọc tưởng tượng liền biết là chuyện gì, tính tình Cố Cẩn có chút biệt nữu*(như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà), bất quá hắn cũng có thể tự mình nghĩ thông suốt, cô là chị hắn cũng không phải bảo mẫu của hắn, càng không thể canh chừng hắn cả đời, có lẽ có một ngày nào đó chị em bọn họ cũng sẽ tách ra?

Cố Ngọc đối đãi với Cố Cẩn tựa như nhìn một con chim non dần trưởng thành, một ngày nào đó chim non cũng sẽ lớn lên ra khỏi tổ, đương nhiênvngày đó hắn phải có năng lực tự chiếu cố bản thân.

“…… Được rồi.” Trịnh Gia cũng nghĩ không ra cách nào để giải quyết, nhưng trong lòng hắn có một cái tín niệm, đời này đều phải nắm chặt tay Cố Ngọc không buông ra.

Hai người đi rồi một hồi, người trên đường phố người thoáng chốc nhiều hơn, xuyên qua mấy con phố, phía dưới chân núi đầu bên kia có rất nhiều khu đất trồng rau còn có chỗ nuôi dưỡng gia cầm, nhìn toàn bộ căn cứ thật có một bộ dạng vui sướng, vinh hoa.

Trịnh Gia đột nhiên dừng bước, Cố Ngọc đi theo cũng dừng lại bước chân, sau đó nghe hắn nói nhỏ: “Có người đi theo phía sau chúng ta, hẳn là từ lúc ra khỏi biệt thự liền vẫn luôn đi theo……”

Cũng trách hắn không có phát giác ra sớm, bởi vì không có nguy hiểm tới gần hắn liền thả lỏng cảnh giác.

“Không đáng ngại, để cho bọn họ đi theo.” Có lẽ là người Mạnh lão, cũng có lẽ là người do Dương Nhất Minh phái tới, hai bên thế lực đều đứng trong cuộc đua, bọn họ liền bất hạnh mà trở thành dây thừng ở giữa, Cố Ngọc cũng có chút phiền chán, có thể sớm rời đi tất nhiên là rất tốt, nhưng bí mật trong căn cứ lại khiến cô muốn đi tìm tòi nghiên cứu.

“Vậy buổi tối hôm nay nếu chúng ta đi ra ngoài, cũng sẽ có người bám đuôi?” Trịnh Gia gắt gao nhíu mày.

Cố Ngọc tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên khóe môi xẹt qua một tia tươi cười giảo hoạt, “Trịnh Gia, chốc lát nữa chúng ta làm một thí nghiệm.”

……

Mạnh lão đích xác phái người giám thị Cố Ngọc bọn họ, bởi vì ông không rõ lắm những người này đối với ông mà nói rốt cuộc có thể trở thành trợ lực hay không, hay là lực cản, không thể không phòng.

Về phương diện khác, có ý chỉ Triệu Hồng, rốt cuộc Dương Nhất Minh cũng không dám đem Cố Ngọc bọn họ đắc tội, mặt ngoài tuy rằng cung kính, nhưng trong lòng lại ngầm cho người đi theo, để ý nhất cử nhất động bọn họ.

Bất quá vừa rồi Cố Ngọc cùng Trịnh Gia động tác nhanh chóng chui vào một cái ngõ nhỏ, người của thế lực hai bên cũng đuổi theo đi vào, nhưng tiến vào ngõ nhỏ lại phát hiện mất dấu.

“Di, sao lại thế này, vừa mới tiến vào như thế nào đã không thấy tăm hơi?” Người bên Mạnh lão gãi gãi đầu, lại chạy về phía trước đuổi theo.

Người Dương Nhất Minh phái tới chậm một bước, nhưng cũng bị Cố Ngọc bọn họ bỏ lại, tức khắc ảo não dậm chân một cái, đơn giản dẹp đường hồi phủ.

Chờ lúc ngõ nhỏ không còn ai, trong góc mới chậm rãi hiện ra hai bóng dáng, kỳ thật Cố Ngọc cùng Trịnh Gia vẫn luôn ở nơi đó, chỉ là Trịnh Gia được Cố Ngọc chỉ dẫn khai phá một kỹ năng mới, dùng tinh thần lực che đậy thân thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.