Mạt Thế Trùng Sinh Chi Không Gian Bảo Bối

Chương 11: Rời đi



Edit: LoveBabyCute

Tiêu Luật Hằng cũng lấy được một ba lô nhỏ, nhưng mọi người đều lo lắng cho sức khỏe của hắn, nên bên trong cũng không có nhiều đồ ăn cho mấy.

Trình Minh hoạt động chân tay một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ:"Lưu ca, có tiếng súng, hình như còn có thêm cả tiếng loa?"

Chu Nghị nghe thấy vậy liền tập trung tinh thần, nhưng cũng không nghe thấy gì, quay đầu vỗ vai Trình Minh:"Tiểu tử ngươi nghe nhầm rồi, nào có tiếng gì đâu cơ chứ!"

"Thật sự có!" vẻ mặt Trình Minh hiện rõ nét không phục:"Ngươi nghe lại đi, thật sự có tiếng loa, hình như là nói... nói..."

Thấy bộ dáng Trình Minh cũng không giống nói dối, mọi người đều nghi ngờ nằm sấp trên cửa sổ nghe, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi, nhưng trừ bỏ thanh âm gào thét của tang thi, thì thật sự cái gì cũng không nghe thấy.

Lưu Thư Minh nhìn Trình Minh, trầm ngâm một lát, thấp giọng hỏi:"Ngươi nghe được cái gì?"

Trình Minh nhăn mày, bộ dáng vô cùng chăm chú, một lát sau trên mặt hiện lên tia vui vẻ, kinh hỉ nói:"Là tiếng của quân đội, giống như lời nói hôm qua chúng ta nghe thấy, những người may mắn sống sót có thể đi theo quân đội đi vào quân khu, Lưu ca chúng ta có nên đi không?"

"Thật?" Chu Nghị nghe nói cũng vui mừng:"Chính phủ đã hành động, chúng ta còn do dự cái gì nữa, nên đi theo a!"

"Có phải thính lực của ngươi so với trước kia tốt hơn rất nhiều phải không?"

Lưu Thư vừa nói xong, tất cả mọi người mới phát hiện bọn họ còn không nghe được tiếng súng mà Trình Minh đã nghe được thanh âm của tiếng loa.

Trình Minh cũng nghi hoặc sờ sờ vào tai:"Ta cũng không biết, hình như thanh âm so với lúc trước rõ ràng hơn rất nhiều, chẳng lẽ...."

Trình Minh nghĩ đến cái gì đó, xong lại khẩn trương nhìn về phía Lưu Thư Minh chờ xác nhận, Lưu Thư Minh gật đầu nói:"Chắc vậy!"

"Thính lực? Nói như vậy là biến dị thính lực rồi, tiểu tử ngươi giỏi lắm." Trên mắt Chu Nghị hiện lên tia cười, hắn thật sự vì Trình Minh mà cao hứng.

"Không lợi hại như vậy đâu." Trình Minh ngại ngùng cười nói, nhưng trên mặt lại không giấu được nét hưng phấn.

"Nếu có quân đội hộ tống, chúng ta cũng nên đi theo a, bất quá chúng ta đều không nghe thấy tiếng súng, khả năng từ chỗ chúng ta đến quân đội có chút xa, phải tìm được xe để đi mới tốt." Nói xong nhìn về phía Lộ Miễn.

"Ta và các ngươi cùng nhau đi."

Về phần Cổ Đường Viên và Tiêu Luật Hằng, chỉ có một lựa chọn là đi cùng không còn lựa chọn khác đi.

Bốn người Tôn Phú thì mọi người nhất trí cho qua, có thể xem là tự làm tự chịu ( ai biểu ác quá làm gì)

Nếu muốn tìm xe, phải xuống tầng một, nhưng nếu đi ra ngoài bằng cửa lớn thì quá nguy hiểm, trên đường cũng có không ít tang thi đi lang thang đâu.

Cái này phải tìm được một mục tiêu, sau lại xác định lộ tuyến an toàn mà đi.

"Lưu ca, ở đối diện có một bãi đỗ xe quy mô nhỏ, nhưng xe tốt lại có rất ít, nhìn chỉ có một chiếc thôi, bất quá chúng ta ngồi xuống vừa đủ."

"Rất tốt, không nghĩ tới thị lực cũng bị biến dị theo."

Lưu Thư Minh gật đầu:"Khoảng cách này đúng là ngắn nhất, nhưng phải đi qua một ngã tư đường, nếu chúng ta từ cửa sổ nhảy xuống, thanh âm chắc chắn sẽ hấp dẫn tang thi, vì vậy tốc độ chúng ta phải thật nhanh, bằng không sẽ bị vây quanh."

"Phương pháp của ngươi, tính an toàn của mọi người rất thấp."

"Tìm một dây thừng chắc chắn, thật dài, mắc qua hai nhà, sau đó một đám đi qua."

Phương pháp này thật sự rất tốt, chỉ cần không gặp tang thi là không có vấn đề, nhưng ngã tư đường nói ngắn cũng không ngắn nói dài cũng không dài, người phụ trách kéo dây sẽ gặp vô cùng nguy hiểm.

Lộ Miễn tựa hồ cũng nhìn ra được suy nghĩ của mọi người, nói:"Ta sẽ làm, các ngươi mà làm cũng không thành công được."

"Lộ huynh đệ....."

"Trước tìm dây thừng đã, nếu không được, thì mới nghĩ biện pháp khác."

Lưu Thư Minh biết Lộ Miễn đang cố ý giúp dỡ bọn hắn, bằng không hắn một mình một người có thể ra ngoài, sau đó đi tìm quân đội một cách an toàn, bất quá hắn lại không nói gì, loại ân tình này ghi tạc trong lòng thì tốt rồi.

Dây thừng tìm được rất tốt, tầng hai này có rất nhiều, Cổ Đường Viên xem trên tường có bày ra cung tiễn, cũng mượn mấy cái dùng.

Đám người Cổ Đường Viên lên tầng ba, cửa sổ bị phá vỡ, một đầu dây thừng bị buộc vào cột lớn gần đó, còn một đầu thì đang ở trong tay Lộ Miễn ở tầng hai.

Lộ Miễn làm một cái thủ thế, tỏ vẻ đã chuẩn bị tốt, Lưu Thư Minh chỉ có thể theo tốc độ của hắn mà phóng dây thừng ra.

Cổ Đường Viên thấy Lộ Miễn từ lầu hai nhảy xuống, chỉ dừng lại một lát, liền hướng đối diện chạy qua, tang thi lang thang nghe được tiếng động, liền lắc lắc đi tới.

Cổ Đường Viên kéo cung tên, nhìn thấy động tác nhanh nhẹn phá tan đầu tang thi của hắn, tốc độ một giây cũng không chậm.

Cổ Đường Viên nhắm vào đường đi phía trước của Lộ Miễn, thả tay, mũi tên không chút do dự bắn ra ngoài, liền xuyên qua hốc mắt của tang thi.

Tang thi gầm nhẹ một tiếng, tuy uy lực không giết được tang thi, nhưng có thể làm cho động tác của tang thi tạm dừng lại, chỉ một chút thời gian đó thôi, cũng đủ làm Lộ Miễn chạy lướt qua, tiếp tục đi về phía trước.

Hoàn hảo không có sai sót, Cổ Đường Viên không dám thả lỏng, tiếp tục nhắm bắn, một khắc cũng không ngừng lại.

Bên cạnh Lưu Thư Minh thấy thế, cũng thử dùng phong hệ dị năng ngăn cản tang thi, nhưng độ tinh xảo của phong hệ không đủ, chỉ dám cách xa nơi Lộ Miễn mà phóng.

Có hai người hỗ trợ, Lộ Miễn thoải mái không ít, một đường tốc độ càng thêm nhanh, ở trên cây cột đối diện, dưới chân dùng sức, thân thủ trụ vào tường, phần eo dùng sức, xoay người nhảy vào cửa sổ, cánh tay bảo vệ khuôn mặt, thủy tinh liền vỡ vụn bay ra.

"Thành công." Chu Nghị nhịn không được mà hưng phấn hô lên một tiếng.

Cửa hàng đối diện đã đóng cửa, bên trong không có người nên không hấp dẫn dược tang thi, cơ bản là không cần lo lắng nguy hiểm xảy ra. 

Lộ Miễn theo lầu hai treo lên lầu ba, tựa hồ đã làm rất nhiều lần, thao tác thực dễ dang.

Cột chắc dây thừng, cho bên đối diện một cái phất tay, ý bảo có thể qua.

Vì đảm bảo tính an toàn, Chu Nghị tay chân nhanh nhẹn, nhìn thấy vị trí thấp nhất cũng cách tang thi một đoạn, liền phóng qua.

Chu Nghị đến đối diện, Trình Minh tiếp tục, bởi vì tố chất thân thể rất bình thường, đi được một nửa tay chân run lên, ít nhiều cảm thấy sợ sệt với tang thi, nhưng miễn cưỡng cũng qua được.

Sau đó là Cổ Đường Viên, tuy trên lưng mang một bao đựng tên, cũng thuận lợi phóng qua, Tiểu Luật Hằng đi cùng Hứa Cường, sau đó là Cố Tân, Lưu Thư Minh ở phía sau cản lại.

Bất quá lại có người cố ý muốn phá đám, nhìn thấy Tôn Phú muốn chặt dứt dây thừng, Cổ Đường Viên không khách khí bắn tên vào tay đối phương, chỉ nghe một tiếng la hét lên.

Chu Nghị tức giận tính cắt dứt dây thừng, nhưng Lưu Thư Minh ngăn cản.

"Lưu ca, bọn họ thiếu chút nữa đã hại chết ngươi."

"Không cần phải làm như vậy, xem tạo hóa của bọn họ đi."

Mọi người không kịp nghỉ ngơi liền lập tức chạy đi, vừa rồi làm chậm trễ không ít thời gian, má quân đội sẽ không vì bọn hắn mà ở yên một chỗ chờ đợi.

"Lên xe!" Lưu Thư Minh phóng một cái phong nhận qua, chỉ thấy một con tang thi đi đầu bị chém thành hai nửa, nhanh chóng leo lên xe.

Chu Nghị thấy Lưu Thư Minh đã lên xe, cũng nhanh chóng đạp chân ga, xe liền lao ra ngoài, đánh bay hai con tang thi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.