Muốn ăn cơm tối phải đến căn tin lĩnh đồ ăn, hiện tại quân khu đồ ăn dự trữ vẫn còn nhiều, cho nên thức ăn không tính là quá hà khắc là bao.
Ở căn tin Cổ Đường Viên gặp lại Lộ Miễn, sau khi bị đôi mắt sắc bén của Trình Minh nhìn đến, liền ngồi xuống vị trí của mình, lúc này mới thấy tất cả mọi người đều tập trung ở đây, ngay cả Lưu Thư Minh và Chu Nghị cũng có.
"Thật sao, Lưu ca thật lợi hại!" Nghe thấy cha của Lưu Thư Minh trong quân khu giữ chức vị quan trọng, Trình Minh liền không nhịn được kinh hô.
"Nói nhỏ chút, làm gì mà nhao nhao hết cả lên, là cha ta lợi hại chứ có phải ta đâu."
Lưu Thư Minh nhìn về phía Lộ Miễn và Cổ Đường Viên, do dự nói:"Cha ta ở đây có chút ít quyền lực, ở trong quân khu có thể sắp xếp cho vài thứ tốt, các ngươi nhất định phải đi sao?"
Cổ Đường Viên vẫn thái độ cương quyết, Lộ Miễn cũng tỏ vẻ sẽ không định cư lâu dài ở đây, đi sớm hay đi trễ đều như nhau cả thôi.
Lưu Thư Minh không nói gì nữa.
Cổ Đường Viên ăn cơm xong liền ngẩng đầu lên, vừa khéo lại thấy ngay Trương Quân đi ra khỏi căn tin, trên mặt liền mang theo ý cười như có như không!
"Ta đi trước, các ngươi ăn từ từ!"
Cổ Đường Viên lặng lẽ đi theo phía sau Trương Quân, thấy hắn cùng một người đi vào ký túc xá, đầu ngón tay liền động, một mầm cây yên lặng mà nẩy mầm, chui xuống lòng đất, trong lúc mọi người không để ý liền kéo dài đến dưới lầu của ký túc xá.
Tránh đi các mặt tường vô cùng vững chắc, từ các góc nhỏ bị tàn phá mà chui ra, theo sát cước bộ của Trương Quân.
Trương Quân là biến dị giả của loài ưng, vật lấy hi vì quý(*), hơn nữa thực lực cũng rất cường đại, cho nên rất nổi tiếng, được an bày trong ký túc xá tương đối tốt, mà phòng là hai người một gian, ở cùng hắn là một người có dị năng giả vô cùng hiếm có-lôi hệ. ( *: thỉnh cao nhân chỉ giáo cho.)
Đã biết nơi ở của Trương Quân, Cổ Đường Viên cũng không lập tức rời đi, cô cần xác định buổi tốt Trương Quân không có việc gì phải đi ra ngoài, và bạn cùng phòng với gã không có trở về mới được nếu không rất khó giải quyết.
Mùa hè mùa đêm dài, đồng hồ vừa điểm chín giờ liền tối đen như mực, mặc dù quân khu có cung cấp điện nhưng cũng chỉ đến chín giờ.
Tuy thời tiết vô cùng oi bức, nhưng nhiều ngày mệt nhọc cùng bất an đột nhiên trở lại cảm giác an toàn, mọi người rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ, ngay cả bị con muỗi đốt cũng là điều vô cùng nhỏ bé không đáng quan tâm.
Cổ Đường Viên liếc nhìn con muỗi ở ngoài mùng, rõ ràng cho với trước khi lớn hơn một vòng, nhưng chú ý tới điểm đó có bao nhiêu người cơ chứ.
Xác nhận người trong phòng tất cả đều đi ngủ hết, Cổ Đường Viên một tay chống lên khung giường, một tay đặt lên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra từ phía bên ngoài cửa sổ, trong bàn tay là một mầm cây đang được thúc đẩy sinh trưởng, cô bắt lấy một cành cây, từ đó mà nhảy xuống lầu.
Bên ngoài mặt trăng không lớn lắm, toàn bộ binh lính của quân khu đều canh gác ở những nơi có ánh trăng chiếu xuống, lính canh gác như trước thủ vưỡng cương vị, lại không có ai chú ý tới trong bóng đêm đang có người chạy rất nhẹ nhàng.
Cổ Đường Viên nhanh nhẹn tránh những nơi có người, lâu lâu trong chỗ tối phát ra những tiếng rên rỉ gầm nhẹ, khỏi cần suy nghĩ cũng biết là gì, nhưng ở chỗ này mà làm thật đúng là tốt, có thể che giấu thân mình.
Cổ Đường Viên chạy đến ký túc xá của Trương Quân ở, dùng biện pháp giống như lúc leo xuống mà đến lầu hai, nghiêng người sát vào mặt tường, nhờ ánh trăng như có như không mà quan sát tình hình bên trong phòng.
Mở ra một khe nhỏ bên cửa sổ, liền nghe thấy âm thanh rên rỉ cùng vài tiếng thở dốc nặng nề, trêu đùa trên thân thể mềm mại, ở trong một buổi tối yên tĩnh nghe rất rõ ràng.
Cơ mặt Cổ Đường Viên liền nhăn lại, nhìn về phía trước giường đối diện, không có người, chắc đã sớm rời đi rồi.
Bất quá như vậy càng tố, không có gì cản trở.
Ánh mắt chuyển về phía hai người đang mây mưa kia, Trương Quân đưa lưng về phía cửa sổ, vùi đầu ở trước ngực của nữ nhân, dưới thân lại mang tiết tấu nhịp nhàng ra vào.
Từ trong không gian lấy ra một mũi tên, dây mây lặng lẽ hoạt động, giơ mũi tên nhắm trúng sau gáy của Trương Quân, bên cạnh là một dây mây khác đang sẵn sàng đợi lệnh.
Tuy rằng đồng thời khống chế hai dây mây một lúc có chút miễn cưỡng, nhưng cô không thể bỏ sót một chứng cớ nào.
Cổ Đường Viên đang đợi, chờ thời cơ mà cho gã một phát chí mạng!
Trương Quân đột nhiên giữ thật chặt nữ nhân, động tác ra ngoài ngày càng mãnh liệt, ở một khắc cuối cùng, sau khi Trương Quan thỏa mãn mà dừng lại tất cả động tác, phía sau gáy một mũi tên đoạt mệnh được phóng ra, căn bản là không cho gã có cơ hội phản ứng, liền xuyên qua người gã.
Trương Quân mở to hai mắt, miệng chỉ có thể phát ta âm thanh "Soàn soạt", mắt tràn đầy không thể tin, như không cam lòng nhận cái chết này, trong mắt xẹt qua tia âm ngoan, bàn tay thoáng chốt biến thành ưng trảo, dùng tia khí lực cuối cùng mà xua lại phía sau, lại chỉ có thể chặt dứt sợi dây mây.
Trong mắt gã lộ vẻ không cam lòng, nhưng không ngăn cản được cái chết đang đến gần.
Thấy Trương Quân rốt cục đã ngã xuống, Cổ Đường Viên liền thở nhẹ một hơi, mà nữ nhân kia còn chưa kịp phản ứng, cô liền khống chế dây mây bên cạnh đập mạnh vào gáy đối phương, đem nữ nhân đánh đến bất tỉnh.
Xung quanh lại trở về yên tĩnh vốn có của nó, ngay cả tiếng ve kêu dĩ vãng đều nghe thấy được.
Cổ Đường Viên xuất hiện trong phòng, một lần nữa xác định Trương Quân đã chết, liền thu dây mây lại, lặng lẽ rời khỏi đó.
Xử lý xong huyết dính trên dây mây, Cổ Đường Viên liền trở lại chỗ ở, thấy trong phòng tiếng hít thở vẫn đều đều thong thả nhịp nhàng, động tác mới nhanh chóng leo lên giường.
Mà dây mây trong tay đã thu lại trong không gian, hủy thi diệt tích.
Không nghĩ tới trả thù lại thuận lợi như vậy, cô nghĩ lại tất cả quá trình, thấy không có gì bất ổn mới thả lỏng đi vào giấc ngủ.
Bởi vì mạt thế mới bắt đầu, dị năng giả chưa có quen với chiến đấu trong mọi tình huống bất kỳ, giúp cô có cơ hội tốt, nhưng lần sau phỏng chừng sẽ không đơn giản như vậy nữa.
Đêm khuya, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm ồn ào, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh lại.
Hôm sau quân khu liền triệu tập những người sống sót, dị năng giả, cùng các chiến sĩ cùng nhau giết sạch tang thi bên ngoài quân khu, người thường ở phía sau phụ trách thu thập tang thi, liền tìm thấy tinh hạch.
Tinh hạch là trong óc tang thi tập kết lại thành tinh hạch, tuy rằng không biết sử dụng, nhưng phát hiện nó trong tang thi rất không bình thường.
Nhưng Cổ Đường Viên lại biết ưu việt của tinh hạch mang lại, nếu dị năng giả hấp thu nó sẽ tăng lên dị năng, cũng giống dị năng giả, tinh hạch cũng phân chia thuộc tính, dị năng giả cùng thuộc tính mới hấp thu được, nếu khác chính là kết cục tự bạo.
Đây chính là thứ tốt, hơn nữa lúc mọi người phát hiện tác dụng của nó, mang đến sự cướp đoạt vô cùng kịch liệt là điều không thể thoát khỏi, nhưng cấp hai dị năng giả mà hấp thu tinh hạch cấp 1 thì tác dụng rất ít, đến cuối cùng tinh hạch đó được xem là tiền lưu thông thời mạt thế.
Hiện không có ai phát hiện được tác dụng của nó, Cổ Đường Viên tính toán thu thập một ít, dù bất cứ tình huống nào, dù sao mộc hệ dị năng của cô hình như muốn thăng cấp rồi.
Dị năng giả đều được quân đội dẫn dắt, nam nhân có chút khí lực cũng kêu qua, còn lại chính là một ít lão nhân, nữ nhân cùng hài tử.
Có lẽ việc này tương đối tàn nhẫn, bởi vì quá trình thu thập tinh hạch vô cùng ghê tởm, muốn ở trong óc trắng trắng hồng hồng tìm kiếm tinh hạch, đã có không ít người ghê tởm mà ói ra.
Ngay cả Cổ Đường Viên sống lại cũng có chút không thích ứng được, nhưng rất may mỗi người được phát một đôi găng tay, không cần tiếp xúc trực tiếp với nó.