Cổ Đường Viên đứng yên nhìn vẻ mặt chỉ trích của cô ta, nhưng không nói gì.
"Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ?" Trong mắt Tiêu Luật Hằng lóe lên tia kinh thường:"Lúc nãy ngươi nói hay lắm mà, hiện tại nói lại cho mọi người ở đây cùng nghe."
Cô ta nhất thời nghẹn khuất, mặt đỏ lên quát:"Trẻ con thì biết cái gì!"
Tiêu Luật Hằng bị quát thì sửng sốt, sau đó "Oa" một tiếng khóc thét lên, quay người chôn đầu vào bả vai của Lộ Miễn, một bộ dáng đứa trẻ ngoan bị ức hiếp, nhìn vô cùng tội nghiệp.
Những người khác cũng đã sớm nghe thấy động tĩnh bên này, liền đứng xung quanh xem.
Thấy mọi người chỉ trỏ về phía mình, làm cho cô ta hoảng hốt một trận, nhưng nhìn thấy tang thi cách đó không xa, liền cố lấy lại dũng khí, tiếp tục nói:"Bọn họ vì bảo vệ mọi người mới biến thành bộ dạng như vậy, nếu hiện tại còn bị mấy người các ngươi giết, thì chắc chắn ai ở đây cũng cảm thấy tâm như bị rét lạnh." Truyện được đăng tại .
"Ngươi nói không sai chút nào!" Lộ Miễn lấy tay vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Luật Hằng:"Nhưng..... bọn họ vì cứu các ngươi, mà không phải là chúng ta, từ xưa đến nay ta ghét nhất bị chụp mũ loạn."
Cô ta bị giọng điệu sắc bén của Lộ Miện làm dọa sợ, nhưng vẫn cố chấp quật cường nói:"Ngươi sao lại nói những lời ác độc như vậy, lúc đó không phải là lúc mọi người nên đồng tâm hiệp lực giúp đỡ nhau sao!"
"Thịt chuột ăn ngon không?"
Cô ta sửng sốt, tức giận nói:"Không cần nói sang chuyện khác."
"Đi." Lộ Miễn đột ngột gọi Lí Hiển tới, tay chỉ về phía bọn tang thi đằng sau:"Đem người thân hay bạn bè của những người đó lại đây, vị tiểu thư này muốn nói chuyện với bọn họ."
Lí Hiển đã cùng với những người này sống cùng một thời gian, tuy không dài nhưng cũng đủ hiểu biết đôi chút về họ, chỉ với một hai câu nói thì người dần dần đi đến bên này.
Thấy Cổ Đường Viên luôn chăm chú nhìn về phía những con tang thi bị trói chặt, Tiêu Luật Hằng liền liếc trộm vài cái, thấp giọng nói:"Canh chừng giúp cho bọn ngươi không hiểu lí lẽ này làm gì không biết nữa."
"Có lẽ cô ấy nói đúng."
Mất đi người thân thì những người ở lại sống tiếp trên đời đều vô cùng khó chịu, nhưng hiện tại lại thấy bọn họ bị biến thành cái dạng này thì sự thống khổ càng tăng thêm, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện mà cô ta có thể quyết định được.
Lộ Miễn đem miếng thịt đã nướng chín vàng cho Cổ Đường Viên, ngẩng đầu quét một vòng những người mới tới:"Đứng làm cái gì, ngồi xuống hết đi, tôi mời mọi người đến đây là vì chuyện của thân nhân các người, mà vị tiểu thư này tựa hồ có biện pháp tốt, không ngại lắng nghe một chút."
Nghe Lộ Miễn nói như vậy, ánh mắt của mọi người liền sáng lên dời về phía cô ta.
Tại thời điểm thấy Lộ Miễn đem những người kia tới thì cô ta có chút rối loạn, sắc mặt hơi ửng đỏ, nửa ngày mới nói ra được một câu:"Dù sao tôi cũng không đồng ý cho mấy người giết hại bọn họ." Nói xong, ánh mắt còn lia về phía đám người cầu xin sự giúp đỡ.
Lộ Miễn nhìn theo hướng của cô ta, liền thấy một nam nhân đang cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của hắn.
Những người thân của tang thi nghe thấy vậy liền liếc nhìn sau, sắc mặt tái nhợt, bọn họ biết mình không thể ích kỷ như vậy, bởi tang thi còn tồn tại một ngày thì mọi người trên đất nước không thể sống yên ổn được, nhưng nếu thật sự ra tay, bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn mà hạ thủ.
"A Vũ nhất định đang rất thống khổ, ta không muốn thấy hắn như vậy nữa." Đột ngột một cô gái khóc nấc lên, ánh mắt kiên định nhìn mọi người:"Giúp cho bọn họ giải thoát đi."
Những người xung quanh đều trầm mặc, một lúc lâu sau mới không tiếng động gật đầu đồng ý, một bác gái vừa khóc vừa đứng lên nói:"Ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, nhưng mệnh hắn thật khổ mà, ông trời sao người không lấy luôn mệnh của ta luôn đi."
Trơ mắt nhìn người thân bạn bè biến thành tang thi, lại còn phải tự mình ra tay giết bọn họ, những điều đó rất ít người có thể chịu đựng được, làm việc đó cần phải có người hy sinh chính mình ra làm người ác.
Lộ Miễn đem dị năng tập trung lên đầu ngón tay, rồi sát nhập vào trong óc tang thi, ngay lập tức tinh hạch liền biến mất, tuy rằng phương pháp so với dĩ vãng cũng không khác biệt mấy, nhưng tối thiểu đẹp mắt hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên Cổ Đường Viên nhìn thấy Lộ Miễn sử dụng dị năng gắn kết, mà sức dao động của nó cũng vô cùng mãnh liệt, thậm chí không thua kém gì cô, nhưng như vậy cô cũng không nhìn ra thuộc tính của nó, chỉ có nhìn thấy một bóng đen mờ ảo.
Sau khi tang thi ngã xuống, Lộ Miễn cho hỏa hệ dị năng lên hỏa táng, ngay lập tức tro tàn bay lung tung trên mặt đất.
Đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt bắn tới, Cổ Đường Viên quay đầu lại, đối phương nhanh chóng dời ánh mắt, nhưng tia oán độc (oán giận, độc ác) trong mắt vẫn chưa kịp thu liễm.
Là người bạn gái bị kéo ra chắn tang thi của tên Vương Thành Lâm, hành vi ban ngày của Cổ Đường Viên làm dọa sợ cô ta một trận, những người thấy hành vi của hắn ta đều khinh thường, tự động đều bảo trì một khoảng cách, cho nên hắn chỉ có thể ở cách đội ngũ không xa, thậm chí đồ ăn nước uống cũng không ai đưa.
Cổ Đường Viên đứng lên, tính toán nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai tiếp tục lên đường.
Nhưng vừa nhảy lên xe con báo, động tác liền dừng lại, mắt nhìn chăm chăm về hướng đông.
Cùng lúc đó, Lộ Miễn cũng nâng cao tinh thần cảnh giác nhìn về một hướng.
"Ong ong ông!"
Vừa nghe thấy thanh âm kia, trong lòng cô liền chấn động:"Tập hợp!"
Cho tới bây giờ chưa từng thấy Cổ Đường Viên hét to như vậy, tốp năm tốp ba người vừa rồi còn đang tụ tập thê lương xử lí tang thi, không kịp thời phản ứng được.
Thanh âm vừa rồi còn nhỏ xíu, mà hiện tại đã nhanh chóng lớn hơn rất nhiều, cơ hồ bằng thính giác người thường cũng nghe thấy được.
"A!" Ngay tại lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người mới phản ứng được, nhìn thấy một đám muỗi to bé không đồng nhất bay đến, mà ngươi nào bị chúng nó bao vây xung quanh trong nháy mắt chỉ còn lại bộ xương trắng, liền nhất thời hoảng loạn.
"Mau!"
Ba chiếc xe ngay khi Cổ Đường Viên dùng ý niệm hạ xuống liền cùng xe con báo đóng lại cửa khẩu, đem mọi người vây lại bên trong, điều khiển cho dây mây sinh trưởng dày đặc bao bọc bên ngoài xe, đem đàn muỗi biến dị ngăn cách bên ngoài.
Có những con không kịp ngăn cản, lủi vào trong đám người, đã bị mọi người tập hợp lại tiêu diệt, may mà những con vào được cũng không nhiều lắm, không đến mức làm cho mọi người mất mạng, nhưng ai bị cắn một ngụm thì sắc mặt đều tái nhợt, lung lay sắp đổ.
Sắc mặt của Cổ Đường Viên cũng có chút trắng bệch, dị năng cô sử dụng tiêu hao quá nhiều, mà bên ngoài đàn muỗi vẫn đang cố chấp phá dây mây muốn tiến vào bên trong xe.
Lộ Miễn để tay trên sàn xe, dị năng liền từ đó mà phóng ra bên ngoài. (tưởng tượng như dị năng xuyên thấu ă)
Cổ Đường Viên giật mình, mới nhất giai đã làm được đến trình độ như vậy, ngay cả cô cũng chỉ mới có thể phóng thích dị năng mà không thể khống chế.
Thừa dịp không có ai chú ý, liền uống một ngụm nước suối, dị năng liền khôi phục một chút, nhưng để đối phó với đàn muỗi ngoài kia thì như muối bỏ biển.
Khi muỗi khẩu châm* từ khe hở cắm vào, làm cho mọi người hoảng loạn đứng hết lên.
*Vòi muỗi.
"Đừng nhúc nhích!" Lộ Miễn hét lên:"Người già cùng trẻ nhỏ tập trung ở trung tâm, những người còn lại thì cố gắng đối phó với đàn muỗi, dị năng giả chú ý đừng làm hư tổn xe."
Tất cả mọi người hiện tại đều đang rối loạn, nên tự nhiên có người nói cái gì thì nghe cái đấy.
Cổ Đường Viên không còn dư tinh lực để đối phó với đàn muỗi, bởi cô đang phụ trách duy trì cho tất cả các xe không bị công phá.
Không gian càng ngày càng hẹp, vì tránh né văn đàn khẩu châm, nên tất cả mọi người đều đứng hết lên, tranh giành vị trí trung tâm.
Những đứa bé không hiểu chuyện liền oa oa khóc lên, cùng với tiếng quát mắng, nháy mắt làm cho không gian chật hẹp ầm ĩ không thôi.
Không biết ai đột nhiên dùng sức đẩy một cái, đụng thật mạnh vào người Cổ Đường Viên, ngay lập tức tay của cô dời khỏi xe, tức thì dây mây bao bọc bên ngoài bị đàn muỗi tấn công mãnh liệt làm hỏng rất nhiều lỗ lớn.
Chiếc xe lảo đảo, làm mọi người ở bên trong chèn ép lên nhau, đàn muỗi cơ hồ bao vây xung quanh họ.
Ngay lúc Cổ Đường Viên ôm lấy Tiêu Luật Hằng thì thân mình của cô cũng được một vòng tay lớn bao trụ.