[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 125: Cống Ngầm





Lúc này toàn bộ những thành viên trong đoàn đều đang chia nhau ra làm việc.

Nhóm người hệ lôi và hệ thổ đứng ra ở ngay phía cửa kính.

Hệ lôi tấn công tang thi tạo ra những âm thanh nổ ầm vang đau cả tai.
Trong lúc tang thi đang bị giết những dị năng giả hệ thổ điều khiển cho phần đất dưới toà nhà dâng lên, trong phút chốc cả toà nhà bị bao bọc thành một thành luỹ kiên cố.

Tang thi lúc này xông tới chỉ có thể cào lớp đất dày kia trong vô vọng.
“Đi” - Chu Gia Vân dẫn đầu mọi người đi xuống đại sảnh diệt tang thi.
Vì đường vào của tang thi đã bị tường đất bị kín nên nhanh chóng mọi người đã giết sạch toàn bộ tang thi ở chỗ này.

Trong bầu không khí một ngạt và ánh sáng yếu ớt vì đã bị tường đất che mọi người bắt đầu chia nhau ra đi tìm đường cống mà người đó đã đi vào đây.
“Grào...grào...”
“Xẹt...xẹt...”

“Ầm”
Tang thi bên ngoài dường như đánh hơi được mùi máu càng gào thét điên cuồng, bàn tay có bộ móng nhọn hoắc không ngừng cào lên tường đất phát ra âm thanh kêu kin kít vô cùng chói tai.

Mỗi khi có tang thi tiếp cận được bước tường dị năng giả phía trên lại phóng lôi cầu xuống tạo nên tiếng ồn inh tai nhức óc.
“Lẹ lên.

Trên kia mọi người sắp dùng hết dị năng rồi”
Mọi người đang tìm kiếm ở đại sảnh thì càng bối rối hơn.

Quái vật thạch nhân kích thước không hề nhỏ thì đáng lý ra phải dễ tìm lắm chứ? Tại sao đi khắp nơi rồi vẫn không ra?
“Ở đây.

Mọi người ơi, ở bên đây”
Một người trong đoàn thất thanh kêu làm mọi người lật đật chạy sang chỗ anh ta.

Thì ra tủ đồ của nhân viên đã ngã bít lỗ thoát hiển, anh ta vô tình đá trúng góc tủ hởi ra một phần nhỏ lối đi xuống cống ngầm.
Mấy người trong đòn nhanh chóng tiếp lại phụ đẩy cái tủ qua một bên.

Thanh Nguyệt cũng chạy ra ngoài tạo một bước từng băng siêu dày kêu mọi người trên lầu xuống.
“Đi nhanh” - Thanh Triệt trong đám người trên lầu nghe thấy đã tìm ra lối thoát liền kêu những dị năng giả cáp thấp khác đi xuống trước còn mình giữ chân một chút.
Từng người phía trên nhảy xuống cống ngầm cho đến khi hết thì Thanh Triệt và Thanh Nguyệt mới đi xuống cuối cùng.

Sau khi xuống dưới cô không quên dùng thuỷ hệ dị năng lôi cái tủ lại chắn lối xuống cống ngầm.
“Hít”
Tất cả mọi người đã an toàn dưới cống ngầm mới có thời gian nhìn ngó nơi đây.

Ở đây đường nước thải được xử lý vô cùng tốt nên không nghe bất cứ mùi rác thải nào cả.


Nhưng nơi đây xác chết vô cùng nhiều, xác chết trưng sình trên nước bốc ra mùi thối gấp mấy lần nước thải sinh hoạt.
“Oẹ..” - Hoàng Vân thật sự không chịu nổi mà tiên phong vịn tường nôn khang.
Có Hoàng Vân mở đầu một đám người cũng không chịu nổi lại tiếp tục nôn.

Đúng là sống trong môi trường mạt thế này tới bây giờ vẫn không thể nào quen nổi với cái thứ mùi chết tiệt này.
“Bây giờ chúng ta đi hướng nào đây mẹ?” - Bọn họ đang đứng ở ngã ba đường, trước mặt bọn họ là nước thải đầy những xác chết trôi nổi, đúng là làm khó bọn họ mà.
“Tất cả xác chết đều nằm sấp.

Chúng ta đi theo hướng chân của xác chết”
Chu Gia Vân phân tích vô cùng đúng nên mọi người nhanh chóng theo sau mà nhưng đi được một đoạn lại xuất hiện một ngã rẽ bên tay trái.

Tới lúc này không có bất cứ một thứ gì để có thể phán đoán tiếp tục.
“Để bọn nó đi” - Lúc Chu Gia Vân đang suy nghĩ sức đầu mẻ trán thì Thanh Nguyệt thả đám ong con chia ra hai ngã dò đường.
Mọi người lúc này chỉ có thể đứng yên một chỗ chờ đợi nhưng mùi thối của xác chết thật không thể chịu thổi mà.
Tử Hoàng nhìn thấy bốn nhóc tỳ nhà mình sắc mặt vô cùng không tốt nhưng đang cố gắng chứng tỏ là bản thân không sao làm anh vừa buồn cười vừa sót.
“Có rồi.

Bên này”
Thanh Nguyệt dẫn đầu mọi người quẹo sang bên trái con đường.

Ở cống ngầm này không khác gì mê cung có rất nhiều ngã quẹo mà không có bọn ong nhỏ dò đường trước đó thì chắc chắn không thể nào biết đường đi cả.
“Grừ”
Mọi người đang chạy thì bị một đám sinh vật hình thù dị dạng chặn đường.
“Mấy đứa lùi lại, tạo vòng bảo vệ nhanh lên”
Thanh Nguyệt nhanh chóng chắn trước mặt bốn đứa nhỏ thì đám sinh vật đó đã bổ nhào về phía cô.

Thanh Nguyệt nhanh chóng rút kiếm nhật bén hông ra chém về phía bọn chúng.

Đám mấy con sinh vật biến dị đó cứ như slim lập tức rớt xuống đất tạo thành một vũng màu xanh rêu.


Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì mấy cái vũng nước màu xanh rêu kia bắt đầu dao động.

Năm con sinh vật hình thù quái dị đó bị chia đôi bây giờ đã trở thành mười con.
“** nó”
Mọi người nhìn thấy số lượng sinh vật quái dị đó nhân đôi thì không khỏi chửi tục.

Mười tám đời tổ tông của mấy gã nhà khoa học cũng bị đào lên không chừa một móng.
Chửi thì chửi nhưng vẫn phải nghĩ cách giết bọn chúng.
“Xẹt...”
Tử Hoàng nhanh chóng phóng một dòng điện về phía bọn quái vật slim nhưng không hề ăn thua.

Bọn chúng vẫn nhào về phía bọn họ và trên người bọn chúng còn có thêm cả dòng điện của Tử Hoàng.
Nhìn bọn chúng bổ nhào tới không biết phải làm sao.

Mọi người đồng loạt chạy về hướng lúc vào đây.

Cả đoàn người đều bị bọn chúng rượt đuổi vô cùng chật vật.
Thanh Nguyệt nhìn con quái vật slim sắp nhào vào người mấy bảo bảo liền hoảng sợ may mà Tử Hoàng ôm mấy bé vào lòng liền an tâm phóng một ngọn hoả cầu vào người chúng.
“Bùm”
“Bịch”
Quái vật slim nổ banh chành mà Tử Hoàng đứng kế bọn chúng liền bị văng xa tám thước toàn bộ phần lưng bị ma sát chảy máu ướt đẫm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.