[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 159: Chiêu Mộ





Bọn cô ở bên trong không gian vui vẻ chơi đùa.

Bốn thú nuôi mới của Thanh Triệt, Hoàng Vân và lão tứ Thiên Luân lần đầu vừa vào đây đã thích.
Tiểu Mộc của Thanh Triệt cực kì thích không khí ở đây nên chạy đùa không ngơi chân.

Lão miêu nhà Hoàng Vân và chú chuột Đại Bảo nhanh chóng tìm được đồng loại nên quậy loạn cào cào cả lên.
Kết quả Tiểu Hắc của Hoàng Vân vì là mèo biến dị cấp 5 biết nói chuyện nên được tôn lên làm lão đại của đám miêu.
Đại Bảo của Thiên Luân thì lại khác, nó kiếm được đồng loại đã được mời ăn uống phủ phê, chỉ mới một ngày bên trong không gian đã béo tròn thêm một vòng.

Khi quay lại ngồi trên vai Tiểu Luân với bản thể thu nhỏ cũng đủ nặng vai bé rồi.

Mọi người bên trong không gian được hai ngày cũng tức là hai giờ bên ngoài thì có người bên quân đội đến tìm.
Không nói là cũng biết chuyện dị năng của bọn cô quá cao nên muốn chiêu mộ đây mà.
Cả nhóm nhanh chóng tắm rửa thay đồ xuất hiện trước mắt mọi người.
Hai vị quân nhân nhìn thấy bọn cô ai nấy đều quần áo còn rất mới lại sạch sẽ, da thịt đầy đủ còn hồng hào.

Nhìn bọn cô giống như tới đây du lịch chứ không phải là đang đấu tranh trong mạt thế.
Hai vị quân nhân tuy có rất nhiều câu hỏi nhưng cũng không dám nhiều chuyện mà im lặng dẫn bọn cô đến phòng chỉ huy của bọn họ.
Sở chỉ huy nằm trong một toà nhà chín tầng lầu, cũng may là ở đây có điện nếu không phải mất rất nhiều thời gian để đi bộ.
Cũng nhờ vậy bọn cô đã hiểu vì sao ở đây người dân thiếu nước rồi.

Vì một lượng nước lớn đã dùng để cung cấp chạy máy phát điện cho nơi đây.

Nên người dân chỉ có thể chịu khổ sống trong thiếu thốn mà thôi.
Hai vị quân nhân dẫn bọn cô tới trước cửa một căn phòng có cánh cửa cao hơn 3 mét, ngang gần 5 mét trông rất hoành tráng và uy nghiêm.

Một người bước lên phía trước gõ vài tiếng, khi nghe bên trong có âm thanh “Mời vào” thì đẩy cửa ra rồi lui đi.
Cánh cửa vừa mở cho bọn cô nhìn thấy không gian bên trong phòng.

Ở đây là một sảnh hội nghị bàn tròn có sức chứa rất lớn, có thể năm mươi hay thậm chí là cả trăm người.
Đối diện với bọn cô có hơn mười người đang đưa ánh mắt đánh giá cùng dò xét.
Có lẽ vì đã quen thuộc với ánh mắt của người đời nên bọn cô không chút ngại ngùng mà nhìn lại.

Ngồi giữa bàn tròn có lẽ là vị thủ lĩnh đứng đầu căn cứ này, hai bên chia ra những người có chức vụ hay quyền hành cao ở nơi này.
Nhìn một vòng Thanh Nguyệt mới nhìn thấy Chu Gia Vân đang ngồi gần sát ngoài bìa, bên cạnh bà là một ông lão tóc đã sớm bạc còn để một bộ râu dài nửa gang tay, có lẽ đây chính là ông ngoại của bọn cô - tướng quân Chu Văn Toàn.
Vị lão tướng quân có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn lão nên quay sang nở một nụ cười từ ái.

Có lẽ chuyện của bọn cô đã được Chu Gia Vân nói đến rồi.
“Cảm ơn các vị đã giúp đỡ cho Chu thiếu tướng đây mang về cho căn cứ hồ sơ nghiên cứu bệnh dịch tang thi” - Vị trung niên thủ trưởng lên tiếng phá bỏ bầu không khí im lặng của mọi người - “Xin tự giới thiệu.

Tôi là Khương Vĩnh Ký - người lãnh đạo căn cứ này.

Sẽ rất vui lòng nếu các vị gia nhập căn cứ, các vị nghĩ sao?”
“Không.

Hãy gia nhập Hàn gia chúng tôi” - Một người đàn ông trung niên khác dám mở miệng chen ngang lời nói của người lãnh đạo căn cứ.

Ông ta là người đứng đầu Hàn gia và cũng là một trong những gia tộc đang nắm quyền trong căn cứ nên không sợ vị thủ trưởng này chút nào.
“Không.

Nếu gia nhập thì gia nhập Tô gia chúng tôi”
“Là Trịnh gia mới đúng”
Trong lúc mấy gia chủ gia tộc lớn cải nhau để đòi người thì Chu lão tướng quân vẫn giữ thái độ im lặng, một số gia tộc nhỏ khác cũng nghĩ bản thân không đấu lại mấy ông lớn này nên cũng giữ kín miệng cô cùng.

“Ba?”
Nhóm Thanh Nguyệt đang xem trò hay thì Doãn Lãng nhà ta lại lên tiếng làm đám người kia đang tranh cãi cũng lập tức im phặc.
“Hừ.

Còn biết đến lão cha này sao? Sao mày không đi luôn đi?”
Một người đàn ông ngồi trong hàng ngũ không lên tiếng nãy giờ lại nói ra mấy câu hờn dỗi không khác nào trẻ con.
Người này là ba của Doãn Lãng sao? Sao đó giờ bọn họ không nghe anh đề cập đến?
Doãn Lãng cũng biết là mình hình như mới quăng ra một trái bom to đùng mà ngoài Tử Hoàng đã nhận ra ba của anh ta ngay từ đầu thì không ai biết cả.

Hoàng Vân còn bị tin tức bất ngờ này trợn tròn mắt, ánh mắt cảnh báo với Doãn Lãng rằng khi về phòng thì anh coi chừng đó.
Mấy lão gia chủ mấy nhà kia thì nhất thời hoá đá, dị năng giả cấp cao bọn họ đang cực khổ tranh giành, khi không lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, còn là ba của người ta nữa.

Bọn họ tranh cái gì bây giờ.

truyện tiên hiệp hay
Khi không thế lực bọn họ đang lớn mạnh như vậy, bây giờ mấy người dị năng giả cấp cao này mà gia nhập gia tộc kia thì không phải mạnh cũng ngang ngửa bọn họ sao? Thế lực bọn họ tốn công xây dựng trong phút chốc bị suy yếu? Chuyện này ai mà chịu được chứ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.