“Em vừa trở lại, còn có rất nhiều chuyện phải làm, căn cứ lúc này là một mớ hỗn độn, có vài người…” Lâm Đăng cười nhạo một tiếng, tiếp tục nói, “Cũng tốt, thừa dịp cơ hội này xoá sạch mấy thành phần bất ổn đó đi, sau này đỡ phải có sự cố.”
Cảnh Mặc nghe cũng không nói gì thêm, tay ôm eo Lâm Đăng ngược lại càng dùng thêm lực.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, tiếng hít thở lẫn nhau trong không gian yên tĩnh này bị phóng lớn nhiều lần.
“Sao vậy?” Lâm Đăng đặt tay lên bàn tay Cảnh Mặc, lặng lẽ gỡ chúng ra khỏi eo mình.
Trong lòng bàn tay dị thường lạnh lẽo, Lâm Đăng không buông ra, mà là dùng hai tay bao lấy tay cậu, cố ý chà sát.
“Đến cùng, là tôi sai.” Cảnh Mặc hơi cúi đầu, giống như đứa trẻ nhận sai.
“Em sai?” Biểu tình trên mặt Lâm Đăng ngưng lại, đẩy Cảnh Mặc ngồi sang một bên, mà bản thân hắn lại bước xuống giường, ngồi xổm trước người Cảnh Mặc, nghiêm túc nói, “Nhìn anh này!”
Cảnh Mặc nghe theo đưa mắt nhìn về phía Lâm Đăng, cậu chậm rãi đổ người tới, đợi đến khi chóp mũi hai người gần sát nhau, mới mở miệng, “Tang thi triều lần này là do một tang thi cao cấp dẫn đến, mà tang thi cao cấp đó, là thằng nhóc tang thi chúng ta đã gặp ở Tử thành.”
“Tân Minh?!” Con ngươi Lâm Đăng co rút, cau mày nói, “Anh vừa định nói với em, mấy ngày trước anh đã nhìn thấy Tân Minh, cậu ta bây giờ… Sợ rằng đã là tang thi cấp năm.”
Lông mi Cảnh Mặc rung rung, “Ừm, cậu ta có thể tiến hoá như vậy, còn là ‘công lao’ của thí nghiệm.”
“Nói vậy, là em mang cậu ta đến, em điên rồi sao!” Lâm Đăng đứng phắc dậy, từ trên cao nhìn xuống Cảnh Mặc, bởi vì cậu cúi đầu, Lâm Đăng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cậu.
“Nếu có thể nghiên cứu ra kháng thể giết chết được virus tang thi cao cấp, như vậy chúng ta sẽ không còn lo sợ tang thi, cho dù là cấp một, cấp hai, hay cấp ba…”
“Vậy kết quả thế nào, không thu hoạch được gì đúng không, ngược lại còn dưỡng ra một con tang thi cao cấp không thể nào giết được?!” Hô hấp của Lâm Đăng càng thêm trầm trọng, thô lỗ nâng cằm Cảnh Mặc lên, lớn tiếng nói: “Em biết không, anh đẩy tốc độ diệt vong của nhân loại nhanh hơn!”
Đôi mắt đen thui của Cảnh Mặc nhìn không thấy đáy, cậu thì thầm, “Một khi nghiên cứu ra được kháng thể, chúng ta không còn lo sợ tang thi, chống lại chúng nó tay không tấc sắt sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Em nghĩ quá đơn giản.” Lâm Đăng cười tự giễu, giọng run rẩy nói: “Cho dù có kháng thể thì sao, đạo cao một thước ma cao một trượng, tất cả các phương diện thể chất của tang thi sẽ tiến hoá nhanh chóng, một con tang thi max cấp ba mang theo một trăm con tang thi max cấp hai, là có thể tiêu diệt được một căn cứ lớn, lưới điện? Đạn? Không, chỉ là vô dụng, tốc độ nhanh như vậy làm sao có thể đánh trúng nó, thậm chí da chúng nó còn tốt hơn cả áo chống đạn, trong cái thời khắc chết chóc đó, hầu hết mọi người đều muốn chạy trốn, mà không phải là cố sức chiến đấu, nhân loại sợ hãi tang thi, đã được khắc vào tận xương tuỷ, có kháng thể thì sao, chẳng qua chỉ để nhân loại tự an ủi mình khi đang ở bên bờ vực tuyệt vọng mà thôi.”
Cảnh Mặc hơi mím môi, không lên tiếng phản bác, đôi mắt sâu thâm thẳm nhìn vào Lâm Đăng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Lâm Đăng cười tự giễu một tiếng, “Đã từng, anh bị một con tang thi cao cấp sơ kỳ doạ chết khiếp, từ trên núi lăn xuống, lăn đến chân núi vẫn không thể thoát khỏi số mệnh bị thương, có thể nghĩ, chỉ riêng loại sợ hãi vô hình này, cũng đủ để giết chết hầu hết những người sống sót.”
“Khi em thật sự giao chiến với nó, em sẽ phát hiện nó khổng lồ đến cỡ nào, nhưng tiền đề là, em có dám đối mặt chiến đấu với nó không, rất nhiều người hốt hoảng khi phải chiến đấu với chúng nó, cho dù là qua mười năm, nhân loại vẫn sợ hãi tang thi như trước.” Lâm Đăng bình tĩnh nắm lấy tay Cảnh Mặc, “Đừng nghiên cứu kháng thể, chưa phải lúc, tất cả đều là vô ích.”
Cảnh Mặc gật nhẹ đầu.
Ngưng đọng trên mặt Lâm Đăng vẫn chưa giãn ra, hắn ảo não nhíu mày, “Xin lỗi, không nên đổ lỗi cho em, thế giới này vốn có cơ chế cân bằng của nó, có lẽ nên trách anh, bởi vì sự hiện diện của anh…”
“Đừng nói.” Cảnh Mặc nắm lấy tay Lâm Đăng, đôi môi run rẩy lặp lại một lần nữa, “Làm ơn, đừng nói.”
“Không phải em luôn muốn biết sao?” Lâm Đăng có chút ác liệt hỏi.
“Không muốn biết, không muốn để mất.” Ánh mắt Cảnh Mặc dần dần trở nên trống rỗng, “Không, không muốn…”
“Rồi, rồi, không đùa em, anh thực sự cũng không muốn nói.” Lâm Đăng ôm chầm Cảnh Mặc, nhẹ nhàng vỗ lưng xoa dịu cậu.
“Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Thật lâu sau, Cảnh Mặc mới từ trong lòng Lâm Đăng chui ra, lúc đi đến cửa, cậu lại quay ngược trở về, vươn tay ôm chầm lấy thanh niên ngồi ở bên giường, “Đăng Đăng…”
Lâm Đăng bị tiếng gọi này của cậu khiến trái tim nảy lên một nhịp, trong lòng ngứa ngứa, cổ họng cũng ngứa, hắn ho khan lên vài tiếng, cúi đầu hỏi, “Chuyện gì?”
“Đừng làm những chuyện nguy hiểm nữa, tôi sẽ giải quyết tất cả, lần này cảm ơn anh, nhưng mà lần sau, tôi không hi vọng anh lại ra mặt.” Cảnh Mặc nói xong câu đó, lại ngẩng đầu lên hôn một cái lên trán Lâm Đăng, “Anh yêu em.”
Khuôn mặt của Lâm Đăng đỏ bừng lên, ngay cả nói cũng trở nên lắp bắp, “Học, học ở đâu?”
“Không nói.” Cảnh Mặc nghiêng đầu, cong mắt cười cực xán lạn, thừa dịp Lâm Đăng còn đang bàng hoàng, cậu lại hôn trộm lên má hắn một cái, sau đó bước nhanh rời khỏi căn phòng.
Lâm Đăng ngồi bất động trong phòng một lúc lâu, mới khôi phục thoát ra được nụ cười ngọt ngào ngắn ngủi đó của Cảnh Mặc.
“Thực sự là đẹp mắt, hẳn là nên cười nhiều hơn.” Lâm Đăng cười khẽ, lẩm bẩm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
**
Cao ốc thương mại.
“Nhị thiếu, có một đám người thừa dịp căn cứ náo động cướp sạch cao ốc hành chính tổng hợp, đã bị tiểu đội Ác Mộng bắt được.” Ngô Hàn đứng đằng sau Cảnh Mặc báo cáo tình hình căn cứ.
“Giết hết.” Cảnh Mặc trả lời không cần suy nghĩ.
“Dạ.” Ngô Hàn gật đầu, dùng bộ đàm liên lạc với cao ốc hành chính tổng hợp, nói một câu với cấp dưới bên kia, “Bảo người Ác Mộng xử lý, ấn đầu người tính điểm.”
Ngô Hàn buông bộ đàm xuống, Cảnh Mặc đã đi vào bên trong thang máy.
Ngô Hàn nhìn xem số tầng, hiểu ý gật đầu với Cảnh Mặc ở bên trong thang máy.
Sau khi cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, Ngô Hàn đi về phía trước quầy lễ tân, ra lệnh cho cô gái trẻ xinh đẹp ở đó, “Thông báo mọi người, nửa giờ sau có cuộc họp tại tầng trên cùng cao ốc thương mại___về điều động nhân viên căn cứ.”
Mỗi tầng cao ốc thương mại đều có một quầy lễ tân, hơn nữa tất cả đều là đàn ông trung niên, chỉ có tầng bốn là nữ nhân viên, rụt rè, nhút nhát, ngốc nghếch, lên được vị trí này hoàn toàn là dựa vào khuôn mặt đẹp của mình.
Để tránh đi rắc rối không cần thiết, chọn cô ta để ra mệnh lệnh là tốt nhất, cao ốc thương mại đều là người của Cảnh Dục, tuy rằng lần trước mang đi hơn một nửa người, nhưng muốn cưỡng chế số người còn lại trong cao ốc, thực sự vẫn là rất nhức đầu.
Không thể không nói, Cảnh Dục thật sự rất tài giỏi, cho dù anh ta rời khỏi căn cứ, cao ốc thương mại không phải dễ dàng bị cướp lấy.
Nữ tiếp tân hoảng sợ nhìn người đàn ông hung dữ trước mặt, thậm chí ngay cả việc cơ bản là hỏi danh tính của đối phương cũng không dám, run rẩy bắt đầu quay số…
Cao ốc thương mại chịu trách nhiệm toàn bộ vật tư của căn cứ, Cảnh Mặc nhất thiết phải nghĩ mọi cách bắt lấy huyết mạch này, mới có thể điều khiển căn cứ hoàn toàn trong tay mình.
Mà cao ốc nghiên cứu phụ trách vũ khí và cơ sở phòng thủ của căn cứ, lại là một huyết mạch khác, khó trách Cảnh Dục không tiếc xé rách mặt với em trai mình cũng muốn có được nó.
Mà muốn thâu tóm lấy một khu vực, cần phải cắm người của mình vào tầng quản lý, lần này Cảnh Mặc muốn mở cuộc họp, trên thực tế là cuộc họp giảm biên chế, loại bỏ tàn dư của Cảnh Dục, sau đó đem người ở cao ốc nghiên cứu tiến nhập vào cao ốc thương mại, toàn bộ sự vụ ở cao ốc thương mại sẽ bị khống chế trên tay cậu.
Lần này tang thi vây công, người trong căn cứ chết rất nhiều, bộ phận bảo vệ bên ngoài thiếu hụt nghiêm trọng, cần bổ sung rất nhiều người. Tầng quản lý cao ốc thương mại có rất nhiều đàn ông trung niên cường tráng____cái ghế quản lý trong mạt thế, không có một chút bản lĩnh khó mà ngồi lên được, vừa vặn tận dụng lý do này có thể đường hoàng kéo bọn họ từ trên vị trí cao tầng xuống dưới.
Bên cạnh đó, nhân số căn cứ giảm mạnh, cần phải điều chỉnh các cương vị lại một chút, điều này cũng che giấu rất tốt động cơ thật của Cảnh Mặc.
Tất cả cương vị đều thay đổi nhân viên, cho dù có người oán hận cũng không nói được gì, chung quy là bảo vệ căn cứ an toàn luôn là vị trí hàng đầu, đây là quy tắc số một được nhấn mạnh ghi rõ.
**
Lâm Đăng đi vài vòng trong phòng, thật sự là nhàm chán không chịu được, nghĩ nghĩ, sau đó nhảy từ cửa sổ ra bên ngoài.
Hắn lúc này thừa dịp không có ai, kiểm tra kho trang bị vũ khí một chút, Bạch tinh thể đạt hơn một ngàn, ngay cả Lam tinh thể cũng lên hơn một trăm.
Xem ra tang thi triều lần trước đa số là tang thi sơ cấp, bây giờ số lượng tang thi cấp một, cấp hai không phải rất nhiều, thật không thể tưởng tượng được sau này một đám tang thi cao cấp ùn ùn kéo tới, bọn họ có thể bảo vệ được căn cứ hay không.
Lâm Đăng đã tính toán rất tốt, Bạch tinh thể để đó, chuyên để đổi lấy số lượng lớn bom đạn, Lam thạch anh dùng để trao đổi vũ khí cao cấp.
Trong kho vũ khí tinh hoa, Lâm Đăng dùng một trăm ba mươi Lam tinh thể đổi lấy bốn thanh vũ khí ____ 10 khẩu bắn tỉa (băn đạn mở rộng 2 vòng), bộ đôi Ngân Báo (súng chiến đấu, ổ đạn được trang bị điện tử bắn ra cùng với đạn, có thể ngay lập tức bùng nổ hoả lực khủng bố), Viêm bạo cung (vòng cung hợp kim mạnh mẽ, đạn mìn bạo phá áp suất lớn), Phản Khúc đao (đoản binh chi vương)
Đem hết những vũ khí này cất vào trong kho vũ khí, Lâm Đăng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cái này được gọi là tâm lý kiểm soát an toàn của chính mình.
Tại mạt thế, không có thức ăn và chiếc xe là không được, mà không có vũ khí và đạn dược là hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Có một nói thế nào nhỉ____súng trong tay, ta có thiên hạ!
Sau đó, Lâm Đăng lại đi sở quản lý nhà ở khu Tây mua một căn hộ, tốn hai mươi ngàn tích phân, trong thẻ còn dư 28.000 tích phân.
Hiện tại căn cứ có chuyện lớn, khẳng định sẽ không mở cửa, Lâm Đăng cũng không vội vàng đi huyện Lâm Viên khuân vác gạo, nó sẽ không biến mất, càn gì nóng vội nhất thời.
Về chuyện chiếc xe, 28.000 mua một chiếc xe tải lớn là quá đủ.
Xe tải lớn quá mức cồng kềnh, thường thì người sống sót sẽ không chọn nó, cho nên dẫn đến giá cả rất thấp.