Chiều hôm sau, hắn lại tiếp tục đi giết bọn Zombie.
Lâm Hạo Thần tốn thời gian tìm chìa khóa hơn là hắn tưởng, cho nên mỗi khi dùng xong một cái, hắn liền vứt đi. Lần này Lâm Hạo Thần giết xong tầng của hắn trước, đỡ phải đi đi lại lại. Bất ngờ là lần này gặp một nhà cả gia đình vẫn còn sống sót.
Hắn vừa mở cửa thì phát hiện ra là căn nhà sáng trưng. Cả nhà họ đi ra nhìn hắn đứng như trời trồng ở cửa.
Cô con gái nhỏ của nhà đấy cau mày: “Anh làm gì thế? Tại sao lại vào nhà người khác mà không xin phép?”
“Tưởng là trong nhà không có ai, đều bị biến thành Zombie rồi nên tôi mới dùng chìa khóa dự phòng mở ra.”
Cô gái quan sát hắn, sắc mặt ngạc nhiên, khuôn mặt có phần trắng bệch, sau đó dường như cô ta đã bình tĩnh lại. “ Anh là người của quân đội?”
“Không phải, tôi chỉ là đi loanh quanh khu chung cư để giết Zombie thôi.”
Cô gái trào phúng: “Với cái thân hình này á?”
Cô chị gái lập tức nói: “Kìa, Mi Mi, ai dạy em nói vậy thế?” Sau đó hướng sang phía hắn: “Xin chào, tôi là Tô Tịch, đây là em gái tôi, Tô Mi, còn đây là ông bà tôi. Xin hỏi, anh là…?”
“À, tôi là người sống ở phòng 707, Lâm Hạo Thần.”
“Ồ, anh là người anh trong đôi anh em sống ở đó à? Được rồi, hiện tại anh đã biết ở nhà tôi không có Zombie, phiền anh ra ngoài được không?”
Lâm Hạo Thần nhanh chóng gật đầu, dù sao hắn cũng muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, xong bỗng suy nghĩ cái gì, quay lại nói: “Nếu như cần gì có thể gọi tôi, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ.” Sau đó hắn cúp đuôi chạy ra ngoài.
Vành tai cùng khuôn mặt hắn đỏ ửng, argh, thói quen ở kiếp trước, dù sao cũng không có người ở nên hắn tùy tiện xông vào, bây giờ lại còn bị chủ nhà bắt tại trận như vậy, nên hắn cảm thấy vô cùng ngượng. Không tính hôm qua, hôm qua chỉ có đứa trẻ con, còn hôm nay là một nhà bốn người đấy! Tất cả lại còn là người lớn nữa chứ.
Tô Mi cáu kỉnh: “Em nói vậy thì có gì sai chứ? Nhìn anh ta trắng trẻo, gầy yếu thế kia, tưởng chừng là một con gió cũng có thể thổi bay anh ta, rõ ràng đột nhập vào nhà mình là có ý xấu mà! Đã thế lại còn chột dạ chạy đi nữa.”
Tô Tịch: “Mi Mi, anh ta có vẻ không phải là người xấu đâu.”
Tô Mi: “Hừ, chị cứ giữ cái suy nghĩ ngu ngốc của mình đi! Tin người vậy chỉ có chết thôi!”
“Ý em là gì?”
Tô Mi quay đầu nhìn Tô Tịch, thần sắc có chút ảm đạm: “Không có gì.” Sau đó liền đi vào trong phòng của mình.
Tại sao anh ta vẫn còn sống? Rõ ràng mình đã giết anh ta vào năm 13 tuổi! Tại sao anh ta vẫn còn sống được? Khuôn mặt của Tô Mi trắng bệch, trong mắt chứa đầy sự lo lắng. Cô ta trùng sinh về hồi còn nhỏ, không lí nào lại chết thảm như kiếp trước. Chẳng lẽ số phận không thể sửa chữa được sao? Anh ta sau này sẽ là người đẩy cô vào đám Zombie. Không được, mình phải nghĩ cách giết chết anh ta thôi.
Tô Tịch nhìn ông bà, tò mò hỏi: “Ông bà, ông bà không thấy anh ta nhìn rất quen mắt ạ?”
Ông nội Tô nói: “Đúng là rất quen, bất quá ông không nhớ ra là ai.”
“Cháu có cảm giác như là đã gặp anh ta từ rất lâu về trước rồi.”
Bà nội: “Không phải có chút giống với cha của con sao?”
Tô Tịch hoảng hốt: “Không thể nào, Tô Trạm ca ca đã chết 10 năm trước rồi!” Nếu như giống cha cô, chỉ có mình anh hai là giống cha như đúc thôi!
Ông nội thở dài: “Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện năm đó không phải lỗi của con, bây giờ chúng ta cứ yên tâm chờ ba con tới đón thôi.”
Tô Tịch: “Vâng, con biết rồi ạ.”
Lâm Hạo Thần tiếp tục chém giết Zombie. Trong 1 tháng này, hắn đã dọn dẹp xong hết một nửa khu chung cư. Thân thể cũng trở nên cường tráng hơn trước. Cũng theo đó mà sức ăn của hắn cũng lên theo. Dị năng thì có cảm giác không gian đang trở nên rộng hơn, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tăng cấp. Hắn dự định, sau khi dị năng của hắn lên cấp 2, hắn sẽ đưa em gái ra ngoài giết Zombie. Khi dị năng lên cấp thì hắn có đủ khả năng để bảo vệ Lâm Ngư Yên từ xa. Dù sao thì trong một tháng này, hắn cùng con bé luyện tập cơ thể, nên cơ thể của cả hai vô cùng săn chắc, nhanh nhẹn và dẻo dai. Lâm Hạo Thần cũng không dẹo như trước nữa, bất quá, da vẫn quá trắng, đây là điều làm hắn rất không vui. Bởi vì da trắng, càng ngày càng trắng nên Lâm Ngư Yên lúc nào cũng chọc ghẹo bằng cách hỏi hắn làm sao để trắng được như hắn. Hắn cũng đâu có muốn đâu!
Tô gia bên kia thì cũng không có nhờ hắn giúp đỡ lần nào, Lâm Hạo Thần thấy cũng ổn, đỡ ngượng. Từ sau lần đó, cứ mỗi lần đột nhập vào nhà người khác, hắn đều phải gõ cửa. Một lần trải nghiệm là quá đủ rồi. Hắn cũng có gặp vài người còn sống, bất quá, đều không ra ngoài tìm kiếm thức ăn, một lòng chờ quân đội tới.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Lâm Hạo Thần mặc quần áo, chuẩn bị ra khỏi cửa thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hắn nhìn ra ngoài cửa bằng mắt mèo, thấy là Tô Tịch, cô gái hắn vào nhầm nhà lần trước. Lâm Hạo Thần mở cửa: “Có chuyện gì?”
Tô Tịch mỉm cười: “Có phải anh định đi dọn dẹp khu chung cư không?”
Lâm Hạo Thần gật đầu: “Đúng vậy.”
Tô Tịch: “Nhà chúng tôi hết thức ăn rồi, có thể để tôi cùng em gái tôi đi dọn dẹp cùng anh không? Chúng ta chia 6: 4, tôi 6 anh 5, thế nào?” Nói rồi trong lòng bàn tay cô gái có ngọn lửa.
“Em gái cô thì sao?”
“À, em ấy có dị năng hệ quang.”
Quang hệ cấp 1 chỉ có khả năng chiếu sáng.
Lâm Hạo Thần lắc đầu: “ Chia 5: 5 thì tôi đi.”
Tô Tịch: “Tại sao chứ? Chúng tôi là hai người mà?”
Lâm Hạo Thần: “Quang hệ cấp 1 chỉ có khả năng chiếu sáng, thân thể của em gái cô cũng không giết được bọn Zombie.” Nhìn là biết công chúa được nuông chiều, sao có thể giết được Zombie.
Tô Tịch: “À, tôi hiểu, vậy chúng ta chia 5: 5. Chờ chút, tôi quay về gọi Tô Mi.”
Lâm Hạo Thần dựa người vào cửa, ý bảo tôi chờ.
Một lúc sau, Tô Tịch dắt theo Tô Mi đi đến, Lâm Hạo Thần đóng, khóa cửa lại, sau đó dẫn đầu đi trước.
“Tôi đã dọn dẹp xong từ tầng 1 đến tầng 30 rồi, giờ còn từ tầng 30 đến tầng 60.”
Tô Mi bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, khoác loác.
Một đoàn ba người nhanh chóng lên đến tầng 31, bởi vì có hai người nên tiêu diệt có lẽ trở nên nhanh hơn. Lâm Hạo Thần cảm thấy mệt mỏi, hắn thầm nghĩ sẽ chỉ giúp hai chị em họ một hôm nay thôi. Bởi vì cảm giác vừa phải giết Zombie, vừa phải đề phòng như vậy rất mệt mỏi. Hắn luôn cảm thấy có sát khí đến từ cô em gái, không rõ là sát khí dành cho hắn hay lũ tang thi, nhưng sát khi đó làm hắn không thoải mái. Tinh thần của hắn chưa có giây nào là buông lỏng. Mỗi khi Tô Mi định đến gần, hắn đều tránh ra một bên. Không rõ cô ta định làm gì, tốt nhất là cứ tránh xa ra.
Một lúc sau, cuối cùng cũng xong rồi, Lâm Hạo Thần thở phào một hơi. Tô Tịch cùng hắn phân chia đồ ăn ra, sau đó nhà ai nấy về.
Lâm Hạo Thần thấy thời gian vẫn còn sớm, hắn lên tầng 32 tiếp tục càn quét. Hiện giờ hắn giết Zombie càng ngày càng thuận tay, không còn khó khăn như mấy ngày đầu nữa. Cơ thể càng lúc càng khỏe, chưa đến mức giết Zombie như đi chơi, nhưng coi như cũng thoải mái hơn một ít.
Lúc này, hắn mở cửa một căn phòng ở tầng 32, liền thấy một con Zombie vẫn đang ngấu nghiến thịt người. Nó nhìn thấy hắn, liền rú lên một tiếng, sao đó lao về phía hắn nhanh như chớp.
Lâm Hạo Thần cắn răng chống đỡ, nhanh quá, hắn không theo kịp! Không thể nào, tốc độ này là vượt tầm đối với một con Zombie bình thường! Chẳng lẽ, con này là…tiến hóa giả!?