[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 16: Phiên Ngoại



Ngồi ở văn phòng, bên tay trái bài tập ngày nghỉ của học viên năm nhất trường Hogwarts chồng chất như núi, bên tay phải là một bộ giấy dầy cộp, cùng một hộp mực màu đỏ đậm… Bắt đầu làm việc …

Mười năm qua, hắn chưa từng triệt để thoát khỏi sinh hoạt như vậy. Cho dù là ngày nghỉ, hắn cũng không thể dời khỏi phòng điều chế độc dược, cơ hồ suốt một ngày một đêm pha chế dược, vẫn không sao dừng lại được – tuy rằng công việc này nhiều khi khiến hắn không sao chịu nổi.

Nhưng ai có thể nói cho hắn, vì cái gì hắn đối mặt phải đối mặt với một đống điều vô lý. Mười mấy năm nay, hắn thích độc dược, không sai, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng được một đám học viên đầu óc toàn đồ bỏ đi mang vạc độc dược hắn yêu nhất đi gặp Merlin. Dumbledore như thế nào lại cho rằng hắn là một đứa trẻ hòa ái????

Đương rốt cục xem xong cái được gọi là [ Luận văn của học sinh năm ba ] [ hắn xem những cái này là hoàn toàn lãng phí tài nguyên của giới Phù Thủy ], hắn buông bút, vươn tay với lấy một quyển sách bằng da dê. Tấm da dê với dòng chữ hoa lệ vô cùng quen thuộc: Thành phần cụ thể của [ Thiên Tích Lang], phương thức dùng có hiệu quả và khả năng tiến hành cải tiến.

Hắn đương nhiên rất quen thuộc với kiểu chữ này, khi 5 tuổi, hắn đã bắt đầu dạy cho con đỡ đầu của mình về độc dược, cũng đã nhìn nó viết luận văn vô số lần.

Nhưng hắn biết, luận văn như vậy không phải là luận văn của một học sinh năm nhất có thể viết ra, nội dung ra sao vô luận đều có chiều sâu — ừ, là đối với phổ thông, thậm chí là tương đối với học sinh vĩ đại năm nhất mà nói. Nhưng Merlin hiển nhiên đã quên Potter mới là học sinh năm nhất.

Đương nhiên, đây là bài tập hắn cấp cho Potter một ngày trước khi nghỉ, so với bình thường thì yêu cầu của nhiệm vụ này cao hơn một chút, quy định dài nhất định phải là 15 inch. Hiện tại hắn chẳng cần kiểm tra, mỗi lần Potter nộp bài, chiều dài cùng kiểu chữ đều vô cùng đúng tiêu chuẩn, hơn nữa đây là bài cuối cùng, có thể thấy được nội dung sẽ vô cùng quan trọng.

Biết được khi nào lấy hay bỏ là một kỹ năng cơ bản. Tiếc rằng, đại bộ phận người ta đều không cho rằng như vậy.

Hít sâu một hơi, giáo sư độc dược bắt đầu xem luận văn. Mấy tháng nay, hắn đã có thói quen đem luận văn của Harry ra phê phê chữa chữa. Mặc kệ chán ghét như thế nào, kỹ năng chế dược Harry Potter hiển nhiên được thừa kế từ mẹ khiến cho hắn không thể không thừa nhận rằng Harry rất xuất sắc.

Lily……

Lúc hắn gần xem xong — tấm da dê đã xuất hiện nhiều dấu hiệu lạ, những cách cải tiến [Thiên Tích Lang] này rất có tác dụng cùng với vấn đề còn tồn tại, cách giải quyết đều được hắn ký hiệu lại bằng những ký hiệu khác nhau, đồng thời xuất hiện bên cạnh giáo sư độc dược là một cuốn sổ chuyên dụng — hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn tường. Kim đồng hồ hình rắn đang thong thả di chuyển đến giờ giới nghiêm. Hắn nhớ mang máng hình như tối nay là do hắn trực ban, cho đến nửa đêm.

Nghĩ là nên nhanh chóng xem xong, hắn lại vùi đầu vào luận văn, bởi vì không chú ý nên hắn không biết, ở một nơi cách đó không xa, tấm lịch bắt đầu đếm ngược đến ngày đặc biệt.

Nhưng, có chú ý đến thì cũng có sao? Ngày 9 tháng 1 đã bị hắn lãng quên từ lâu, từ ….sự kiện năm học thứ năm đó. Hắn đã làm việc đó vào ngày này. Sau này, hắn tham gia chiến tranh, mỗi ngày đều cùng Tử thần chơi trò đuổi bắt hoặc trốn trong một góc âm u, hẻo lãnh, duy chỉ có vạc độc dược làm bạn với hắn, dần dần, lại nhớ không nổi.

Tuần tra khắp trường học một hồi, hắn dừng lại nơi hành lang dẫn vào tầng 3 cấm trong chốc lát, bảo đảm rằng không có ai chạy đến săn ‘Bé cưng đánh yêu’ kia. Sau đó thành thành thật thật khép cửa lại, xoay nguời trở về hầm.

Trong hầm, lửa trong lò sưởi gần như đã tắt, cả căm phòng dưới hầm càng trở nên rét lạnh. Thắt sáng đèn trong phòng, hắn kinh ngạc nhìn — có một con cú mèo đứng trên bàn công tác của hắn với một bọc nhỏ cuộn dưới chân.

Đùa dai. Đây là cái hắn nghĩ đến đầu tiên. Xác thực, ai sẽ gửi đồ cho một kẻ khắc nghiệt, âm thầm, ác độc và cực kỳ thích bao che khuyết điểm như hắn chứ, cho dù ở Học viện hắn được bọn trẻ sợ hãi tôn kính, chỉ có duy nhất đứa bạn tự kỷ của cậu bé bạch kim quý tộc nào đó kia là ngoại lệ thôi nhưng hiển nhiên, nó cũng chẳng có việc gì mà gửi thư cho hắn cả.

Đi qua đó, hắn ngưng mắt nhìn con cú mèo. Một con cú mèo phổ thông, trường Hogwarts nuôi một đống cú mèo lớn. Nó mang theo một bao thư màu đen được gói phi thường cẩn thận, góc cạnh rõ ràng. Rất khó tưởng tượng làm thế nào người kia có thể nghiên cứu cần thận để gói được như vậy.

Không chút do dự dùng ma pháp kiểm tra, không có bất cứ phản ứng nào, có thể chứng minh thứ này bề ngoài không đến nỗi tệ [ Giáo sư, ngài xác định chỉ là bề ngoài thôi sao?], không có vấn đề gì. Lại ném thêm một luồng pháp thuật mở gói ra, lộ ra một chiếc hộp nhỏ cũng màu đen.

Cú mèo đương lúc hắn đang sửng sốt nhìn cái hộp, vỗ cánh bay đi.

Một bộ áo choàng được gấp hoàn mỹ lẳng lặng nằm trong hộp, giống hệt với bộ mà hắn thường xuyên mặc. Bên trong có kèm theo một tờ giấy, chỉ có hai từ đơn, có thể thấy được đó là những từ mẫu quà tặng được người kia cắt ghép từ báo.

[ Happy Birthday.]

Hắn nhất thời hoảng hốt, nắp hộp trong tay rơi xuống đất phát ra một chút tiếng vang nhỏ.

Lại niệm thêm một chú nữa bảo đảm an toàn, hắn vươn hai ngón tay lấy áo choàng trong hộp ra, mặc vào.

Áo choàng không có bất cứ một trang sức nào, màu đen đầy đặc vô cùng hợp với thẩm mỹ của hắn. Nhưng vấn đề quan trọng là, trên đời này người biết được sinh nhật của hắn ngoài nhà Malfoy cùng gã ‘ong mật’ cuồng đồ ngọt nào đó thì không có bất luận một kẻ nào biết được, …..’Người kia’ cũng không biết. Hẳn cũng không có kẻ nào ác ý công kích hắn đâu.

Cầm áo choàng trở lại phòng ngủ, hắn đem nó để trong chiếc tủ quần áo bên cạnh, phát hiện kích cỡ của nó lập tức thu nhỏ lại vừa vặn, thích hợp. Có lẽ là tay nghề của Madam Malkin? Hắn thay áo ngủ rồi leo lên giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Bởi vậy, hắn không chú ý trong bóng đêm, nơi gần trái tim bên trái của bộ áo choàng làm quà tặng hắn ánh lên một tia sáng màu xanh mỏng manh.

~*~

「 Không hổ là thiếu gia, thật sự rất ôn nhu a.~」

Căn phòng yên tĩnh, thanh âm ưu nhã, ôn hòa đột nhiên vang lên.Cậu bé đang ngồi cạnh một chiếc bàn rộng rãi hơi nhíu mi, buông cuốn sách trên tay xuống.

「 Là ông?」

Cửa thư phòng xuất hiện một bóng dáng. Gã thản nhiên mỉm cười, khóe miệng nhếch lên đúng tiêu chuẩn 15 độ.

「 Không phải như vậy sao?」

Lại mở miệng, thanh âm như tơ lụa lướt trong không khí,「Lấy máu lập khế, khiến cho Potter gia tộc phải thừa nhận tiếp tục lợi dụng được thân phận của hắn, đồng thời ngăn cản hết thảy ma pháp của hắn tiết lộ ra bên ngoài khiến cho người ngoài không thể tra ra hắn. Qủa nhiên, là một món quà vô cùng đáng quý a~」

Một trận im lặng.

「 Giáo sư rất tốt.」 Harry cuối cùng nói.

Gã ta đi qua, cầm chén trà trong tay đặt lên bàn, 「 Hồng trà chọn đặc biệt của Anh quốc. Ngài xem sách lâu vậy hẳn đã rất mệt rồi. 」

Do dự một chút, cậu cầm lấy chén trà màu trắng thuần ấy.

Nụ cuời càng thêm sâu, tay phải gã đặt trước phù hiệu trên ngực nhợt nhạt cúi đầu:「 Như vậy, không quấy rầy ngài nữa, thiếu gia, chúc ngài sinh hoạt vui vẻ trong nửa học kỳ tiếp theo」

__________________________

.::Quyển thứ nhất – Hoàn::.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.