[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 29: Giám ngục



Mạt Thứ Băng Kỳ

Tác giả: Mộ Dung Huyễn Thương

Dịch: QT

Edit: Phùng Điệp

Beta: Nguyệt Du

11762095804d107662l

Harry im lặng ôm thùng, xuyên qua đám người ồn ào bước lên xe lửa, tùy tiện chọn một cái ghế lô rồi ngồi xuống, đem tất cả tiếng ồn nhốt ở bên ngoài cửa.

Xếp hành lý xong, cậu chuẩn bị chuyển động chiếc nhẫn trên tay, cửa đột nhiên mở ra.

“A! Harry!” Phillips lắc mình tiến vào, nhanh chóng đóng cửa lại sao đó niệm chú khóa cửa, xong xuôi mới quay lại nở một nụ cười mây tản mặt trời mọc với Harry.

“Cuối cùng thoát khỏi tên kia.” Hắn tùy tùy tiện tiện ngồi xuống ghê lô đối diện với cậu nhóc, lấy từ túi sách ra một chút đồ ăn vặt, bày tán loạn lên mặt bàn,“Harry em không biết, cái tên Morris khốn kiếp kia, nó cư nhiên…cư nhiên…..Tôi là anh trai nó? Thế mà nó lại ở bữa tiệc tối mừng sinh nhật lại tuyên bố muốn kết hôn với tôi!” Nói xong từ cuối cùng, hắn mở to hai mắt ra, thật Gryffindor vung tay biểu đạt sự tức giận “Đáng giận nhất là, ba ba ma ma tôi cư nhiên lại đồng ý! Mặt còn tràn đầy biểu tình cuối cùng cũng có thể cho tôi xuất xưởng a!! Nè nè!! Tôi là con bọn họ kia mà!!!!”

Nheo mắt lại mỉm cười, Harry viết nói: [Morris đối với anh rất tốt.]

“…… Tôi cũng biết vậy…..Nhưng…Nó là em trai tôi!”Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắn mở lớn miệng,“Harry, đừng nói là em…Cũng ủng hộ nó nha…..Đừng a….Trăm ngàn lần đừng vậy a a a~~~~~~~~~”

Vẫn mỉm cười, Harry nói sang chuyện khác: [ Kết quả thi O.W.Ls thế nào?]

“Cũng không tệ lắm.” Kẻ nào đó rõ ràng cũng lảng theo,[ Môn [ Tiên tri ] của tôi dù không đạt tiêu chuẩn — nhưng tôi vốn không muốn học môn này, quả thật chính là gạt người đấy. [ Chăm sóc sinh vật Huyền bí], [Thiên Văn Học] là A, còn lại đều là E. Kết quả này rất bất ngờ a, cha mẹ tôi đều rất vui vẻ. Học kỳ này tôi đang chọn môn [ Biến Hình],[ Bùa Chú],[ Phòng chống Nghệ Thuật hắc ám] và [ Cổ ngữ học Runes], may là không phải tiếp tục học [ Độc dược ] nữa, giáo sư Snape sẽ không cho phép học viên không đạt điểm O tiếp tục theo ông tôi học. Đúng rồi, còn em thì sao Harry? Tôi nghe nói em chọn [ Số Học huyền bí], [ Chăm sóc các sinh vật Huyền bí], và [ Cổ ngữ học Runes] hả? Thật sự quá tốt, sau này có chỗ nào không hiểu tôi sẽ hỏi em — tôi nghĩ kiến thức về Runes của em khẳng định tốt hơn tôi nhiều. Tôi từ rầy tốt nhất là nên cách xa Morris một chút….A! Merlin a, nó sao lại có cái ý tưởng linh tinh đó được chứ?”

Nhìn bạn cùng phòng của mình bắt đầu rơi vào trạng thái kêu rên lúc đầu, Harry lặng lẽ xoay hai vòng nhẫn, người ngoài nhìn cậu sẽ giống như cậu rất tự nhiên rơi vào giấc ngủ.

“Harry? Harry?” Kêu hai tiếng vẫn không phản ứng, Phillips cào cào tóc, lại tiếp tục ăn bặt. Hình như bắt đầu từ năm trước, thời gian Harry ngủ trở nên đặc biệt nhiều a.

~*~

「 Trời chuyển lạnh.」Harry đang đắm chìm trong mớ tác phẩm vĩ đại đột nhiên ngẩng đầu, khẽ nhíu mày. Thứ có thể khiến cậu đang đọc sách mà thấy lạnh thì thật không tầm thường.

「Ngài không ra ngoài nhìn thử sao?」

「Sao lại phải thế?」

「Tự mình nhìn sẽ thú vị hơn, thiếu gia.」

Chưa kịp kháng nghị, Harry phát hiện mình đã tỉnh lại. Trong lòng thầm mắng chửi tên khốn kia ngày càng xấu bụng, giương mắt lên đã thấy Phillips ngồi đối diện, tay nắm chặt đũa phép nhìn chằm chằm vào cửa, hắn thậm chí còn không nhận ra cậu đã tỉnh lại.

Xe lửa đã hoàn toàn dừng lại, không khí trong xe ngày càng lạnh. Ánh sáng xanh mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của người bạn cao học cùng phòng. Theo ánh mắt hắn, Harry nhìn thấy cánh cửa ngăn giữa các khoang đã dần dần đóng băng. Nhiệt độ ngày càng thấp, tựa như lạnh thấu sâu vào cả linh hồn.

Cửa mở ra, một bóng dáng cao đến trần nhà dần hiên lên. Áo choàng to lớn như bóng ma, che đậy bộ dáng sinh vật. Gió lạnh lùa vào từ ngoài cửa theo nó.

Giám ngục, lấy kí ức vui vẻ của con người làm thức ăn, có thể đem đến cho người ta sự tuyệt vọng sâu nhất, chỉ có chú [ Hú hồn thần hộ mệnh] mới ngăn cản được chúng.

Tay cầm đũa phép của Phillips nhanh chóng run rẩy, mồ hôi lạnh nhỏ xuống, không tự chủ chậm rãi lùi về phía cánh cửa sổ bằng thủy tinh lạnh lẽo phía sau. Hắn rất muốn đọc một chú hộ thân, nhưng đũa thần chỉ lóe lên một cái rồi lại vụt tắt, trong xe dần dần chìm vào bóng tối.

Bên kia, Harry thản nhiên nhìn giám ngục ở cửa xe, khẽ nhích lại gần, nhắm mắt lại.

Triệu tập giám hộ cần kí ức vui vẻ. Cậu biết, cho nên căn bản không thử.

Dù sao, thứ giám ngục cần là niềm vui. Một linh hồn không có hạnh phúc như cậy, bọn chúng cũng chẳng cần đâu.

Trong bóng đêm quen thuộc, Harry lẳng lặng chờ đợi, như trước đây. Lại nói tiếp, từ gian thư phòng kia, chính cậu thật không hiểu tại sao cũng tiến vào hoàn cảnh như thế này, có chút nhớ nhung a.

“Harry!” Nhìn giám ngục đang từ từ cúi người xuống chỗ cậu bé vốn đang ngủ, Phillips lớn tiếng kêu to, hy vọng có thể gọi cậu tỉnh, cũng hy vọng có ai nghe thấy, đến cứu bọn họ.

Giám ngục vươn cánh tay hư thối ra, khi sắp đụng đến cậu bé lại dừng lại. Sau đó, nó đứng thẳng dậy. Nếu giám ngục có thể biểu hiện ý nghĩ, Phillips khẳng định nó hiện tại đang hoang mang. Nhưng vì sao lại không có cảm giác gì?

Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, giám ngục kia đã xoay người, tiến về phía hắn.

“Expecto Patronum!”

Một đạo ánh sáng màu ngân bạch lóe lên, hung hăng hướng về phía sinh vật mặc áo chòng màu mực. Phillips chân mềm nhũn tê liệt ngã xuống ghế. Trong xe có lại độ sáng, hành lang một lần nữa sáng lên.

“Anh, anh không sao chứ?” Morris chạy vào, nhanh chóng đọc một câu thần chú giữ ấm của năm sáu cho hắn, đồng thời ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể vẫn đang run nhè nhẹ.

“Anh?” Thật cẩn thận kéo về suy nghĩ của hắn,, Phillips mờ mịt nhìn chăm chú vào đứa em nhà mình tuy rằng nhỏ hơn mình nhưng đầu đã muốn tương xứng, đột nhiên như điện giật văng ra.

“Hở, Morris?” Không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ, hắn ngượng ngùng vò loạn tóc,“Vừa rồi…… Là em đọc chú?”

“Vâng, nghỉ hè vừa luyện.” Morris giống như đã đoán trước được phản ứng của hắn, rất tự nhiên trả lời, lấy từ trong túi ra một phong chocolate lớn đưa cho hắn,“Black không phải trốn ngục sao? Bộ Phép thuật muốn bắt ông ta, nên năm nay trong trường học sẽ có rất nhiều giám ngục canh giữ –Hiệu trưởng đã nói rồi mà, anh quên sao?”

Còn không phải là do cái“ Bất ngờ” của em sao???Phillips liếc mắt chừng mắt em trai mình một cái.[ Mỗ miêu:…Sao ta có cảm giác ngày càng giống thụ] nhưng, vừa mới lên năm hai đã học được phép [ Hú hồn thần hộ mệnh]? Đây là điều mà nhiều người dù đã trưởng thành nhưng vẫn không làm được!

“Bởi vì anh rất Gryffindor, nên em sợ lúc gặp những cái này anh chống lại không nổi a.”Bạn nhỏ năm hai nào đó tự nhiên nói, lời nói trắng ra khiến anh trai nhà cậu có điểm thẹn quá hóa giận, nhưng cũng không có làm chuyện bạo lực gia đình, ngược lại lại nhận lấy chocolate, nhét một cục vào miệng. Nói hắn như vậy xem ra cũng đúng a?

“Đúng rồi, Harry thế nào? Vừa rồi tôi nhìn thấy…”

“A! Harry!” Phillips nháy mắt nhảy dựng lên, lướt qua bàn chạy đến đối diện, đỡ cậu bé lên lay lay,“Harry em không sao chứ? Mau tỉnh lại!”

Harry mở mắt ra, có chút mê mang nhìn hắn, lại nhìn nhìn Morris, sau đó khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười ấm áp.

[ Không sao!]

__________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.