Khi cánh cửa đá lạnh lẽo được mở ra vang lên những tiếng vang nặng nề, người bên trong đã bừng tỉnh. Người đàn ông bị tầng tầng lớp lớp xiềng xích quấn quanh ngẩng đầu lên, hoang mang nháy mắt mấy cái, không rõ hôm nay thế nào lại đến sớm như vậy, chẳng lẽ thánh đồ bãi công tập thể sao?
“Tốc độ của hai đứa nhóc nhà em nhanh thật đấy, cư nhiên đã có đám hỏi rồi.” Người đàn ông tóc vàng bước vào, cầm trong tay tờ [Nhật Báo Tiên Tri] kì mới nhất. Đã qua vài năm, nhưng khi nhìn thấy bộ quân trang phẳng phiu mà anh ta mặc cùng với khí chất vắng lặng tiêu điều xơ xác của anh ta, người trong phòng vẫn thoáng hoảng hốt. Chỉ là năm đó, anh là người tự tay gạt anh ta vào căn phòng này, mà hiện tại bọn họ đã tráo đổi vị trí cho nhau. Cái điểm can tâm tình nguyện thế nhưng lại giống hệt nhau, chỉ là hình như mình thảm hại hơn một chút.
“Harry và Tom vẫn đi đến bước này sao….” Trong ánh mắt màu lam toát lên một tia ảm đạm, “Thế thì, chiến tranh coi như đã kết thúc rồi?” Hoàn toàn khác với dự đoán của mình, nhưng, kết quả coi như cũng tốt, cái này đủ — để tính đến kết cục thảm khốc nhất có năng lực như thế nào sao? Anh đã không còn có thể quản những chuyện bên kia nữa rồi.
Lúc đó thân và tâm mình ngập tràn xúc động xuyên việt tới eo biển tìm người này, rồi bị người ta khóa ở Châu Âu cách cố hương của mình cả một vùng biển rộng lớn.
Những cái hôn nhỏ vụn rơi xuống bên tai, xẹt qua cổ rồi kéo thẳng xuống xương quai xanh bao trùm cái nơi vẫn còn sắc đỏ chưa kịp rút đi, “A, kết thúc rồi, cho nên Albus, đừng quản những chuyện ở đó nữa, mọi chuyện đều giao cả cho anh là được rồi.”
Mái tóc màu vàng kim chảy xuống, giao hòa cùng những sợi tóc màu đỏ nâu. Anh nhắm mắt lại, không tự giác ngẩng đầu lên, hô hấp dần dồn dập.
“…… Ừ.”
Tất cả kiên trì đã sụp đổ.
——–
Giữa trưa Voldemort mới qua trang viên Potter, gặp được cậu bé sắp kết thành kế ước hôn nhân với mình trong sân — đã không thể gọi là cậu bé nữa rồi, sau khi cậu ta đột nhiên biến mất vào lúc cuối năm tư đầu năm năm, mười tháng sau lại đột nhiên xuất hiện, cậu ta hệt như muốn lớn cho sạch những phần của mười mấy năm trước, hình dáng phát triển đặc biệt nhanh. Tuy rằng trước đó không lâu đã gặp nhau, nhưng trong lần gặp lại này, hình như cậu ta lại cao hơn chút đỉnh, dáng người ngày càng thon dài, nhưng không biết có phải do tốc độ lớn quá nhanh, dinh dưỡng không theo kịp hay không mà trông cậu ta gầy đi rất nhiều.
“Tôi nghĩ anh không muốn phô trương, cho nên chỉ có Zero, Sirius và Severus cùng chứng kiến thôi, đi đến chỗ của gia phả trước nhà để trao đổi kế ước, lời thề, có ý kiến gì không?” Harry cong cong con mắt cười nhẹ hỏi.
Voldemort nhướn mày: “Con chó ngu ngốc kia cư nhiên nguyện ý?” Chọn hai người kia là chuyện đương nhiên rồi. Dù sao tin tức truyền ra bên ngoài chỉ là đám hỏi, dân chúng bình thường đều cho rằng Harry Potter khuất phục gã, chỉ có hai người bọn họ và những nhân chứng chứng kiến lễ kí kế ước mới biết được, sự thật là ngược lại. Lúc trước gã cũng đã nghe kể lại chuyện của ngịch tử nhà Black, sau đó biết thêm được là anh ta là Gryffindor, thành ra gã chưa từng chờ mong gì ở chỉ sổ thông minh của anh ta.
“Sirius cũng sẽ là cha đỡ đầu của anh ngay thôi ~” Khóe miệng cong lên đắc biệt vui sướng khi thấy có người gặp họa, Harry nhìn cái người đen xì mặt trong nháy mắt nào đó, vẫn hảo tâm bổ sung thêm một câu, “Anh có thể niệm thần chú không thể phá vỡ với ông ấy, nhưng mà…..” Cậu ta giảo hoạt cười. Nhìn thấy nụ cười đó, Voldemort không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Ba nhân chứng đã chờ ở trước phòng chủ nhà. Thấy hai người đi tới, Snape theo bản năng cứng nhắc cơ thể. Tuy rằng dấu ấn hắc ám trên tay lúc này đã không còn bất cứ phản ứng gì sau cuộc thực nghiệm tàn ác vô cùng của cái tên khốn luôn đeo trên mặt nụ cười đúng chuẩn nào đó, những sớm đã hình thành phản xạ có điều kiện rất khó có thể sửa chữa trong chốc lát. Zero vỗ vỗ vai hắn, một tay giữ chặt bạn chó vẻ mặt vặn vẹo đang định nhào lên cắn, biến ra hai đóa hoa hồng phân biệt trên ngực hai người, ánh mắt dịu dàng nói: “Chúc thiếu gia tân hôn vui vẻ.”
“Cám ơn.” Harry gật gật đầu, đẩy cửa phòng chủ nhà ra, “Sirius, ông mà nói ra chuyện ngày hôm nay, sau này ông vĩnh viễn sẽ là con chó thử thuốc của Severus ~”
Bước chân của Voldemort dừng lại, thấy cái tên Gryffindor vừa rồi còn viết đầy mặt dòng chữ “Ông muốn giết mày, tuyệt đối phải giết chết mày”, giờ biểu tình lại cứng đờ, cả người run run rẩy rẩy, mà ánh mắt của Severus đứng bên cạnh rõ ràng sáng hơn trước rất nhiều.
“Trước đây cậu từng làm thế rồi hả?” Voldemort thế rồi mới nghĩ đến, thiếu niên trước mắt không phải Gryffindor, mà là một con chim ưng của Ravenclaw — lúc mình vẫn còn là học sinh đã từng nghe nói, bản chất của Ravenclaw chính là xấu bụng.
“Đương nhiên.” Thiếu niên cười tủm tỉm gật đầu, “Sirius tương đối xúc động, lần trước thiếu chút nữa đã không nói nên lời ~ lúc đó bộ dáng của Severus rất chi là vui sướng.”
Là một kẻ từng là sếp sòng của Snape, Voldemort hiểu rõ được lực sát thương của cái tên thuộc hạ này có bao nhiêu mày. Gã không khỏi liếc mắt mang theo một tia đồng tình nho nhỏ sang cái người từng là thành viên chủ lực của Hội Phượng Hoàng.
Bọn họ đứng trước cái gia phả kiêu ngạo chiếm cứ cả mặt tường. Phòng này chỉ là gian ngoài của phòng chủ nhà, hơn nữa do nhiều lần đảm nhiệm vai địa điểm kí kết khế ước kết hôn của gia chủ và tình nhân, mọi thứ ở trỏng, gia chủ đều nắm chắc, bởi vậy nên giờ đây nơi này chỉ đặt một cái bàn vuông nhỏ trước gia phả, cùng với những câu chuyện kể được viết kín hai bên tường cao và trần nhà. Zero đi qua, rút cuốn sách gần gia phả nhất ra, đặt lên trên bàn vuông.
“[Merlin pháp điển]?!” Nhìn thấy dòng chữ tựa sách màu vàng óng trên bìa, Voldemort nhịn không được kinh hô. Trên cuốn sách, các trận pháp bảo vệ và ma pháp bảo hộ chồng chéo lên nhau chứng minh được rằng đây là bản cũ đầu tiên, đã bị người ta xác nhận là cuốn sách cổ bị mất tích, không nghĩ tới cư nhiên lại thấy được ở đây.
“Đây vốn nói về hôn nhân của Phù Thủy, những cái khác đều để bên trong ngăn tủ. Tiếc rằng đã cũ quá rồi, tôi cũng không thể xem.” Harry bất đắc dĩ nói. Loại đồ này chỉ có thể dùng làm cảnh, ngoài việc triển lãm trong nhà mình ra thì chẳng có bất kì tác dụng nào, “Lại nói tiếp, anh có muốn coi sách trong cái tủ bên phải không? Đó là bản sao duy nhất còn tồn tại đó ~”
Voldemort đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Chỗ đó là một tác phẩm lớn bắt đầu được biên soạn từ gia chủ đời đầu, cho đến giờ vẫn chưa hoàn thành — [Quy tắc chiều vợ của gia tộc Potter.]”
Quả nhiên……
“Bây giờ, nhìn vào mắt đối phương, tay trái nắm lấy.”
Zero nhìn thiếu gia nhà mình nổi lên tính xấu, cẩn thận mở sách ra, đồng thời cùng hai vị nhân chứng khác giơ đũa phép lên, ba cây đũa phép tạo ra một ma trận trên cuốn pháp điển. Hung hăng trừng mắt nhìn cái tay vươn ra của thiếu niên một cái, Voldemort có chút không cam lòng dùng lực nắm lấy.
“Harry James Potter, anh có nguyện ý kí kết khế ước hôn nhân cùng ngài Tom Marvolo Riddle, từ này cùng chung phú quý và tổn hại, sống chết có nhau hay không?”
“Tôi nguyện ý.”
Pháp điển dâng lên một chùm sáng màu vàng, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bay đến ba đầu đũa, ngưng tụ lại một lát, rồi nhanh chóng lôi một dải sáng ra, bò lên hai bàn tay đang nắm thật chặt của hai người.
“Tom Marvolo Riddle, anh có nguyện ý kí hết khế ước hôn nhân cùng ngài Harry James Potter, từ nay về sau làm bạn đồng hành, giúp đỡ lẫn nhau hay không?”
“Tôi nguyện ý.”
Lần này là một chùm sáng màu trắng, cũng hình thành một dải sáng y hệt, đan xen cùng dải sáng màu vàng kia.
“Kết thúc buổi lễ.” Zero gật đầu ý bảo hai nhân chứng khác hạ đũa thần xuống, cùng lúc đó, hai dải sáng đã vòng quanh ngón áp út của hai người, chậm rãi hình thành hai cái nhẫn phù hợp với ngón tay hai người, trên tay Harry là màu vàng, trên tay Voldemort là màu trắng.
Dưới cùng của gia phả, sau cái tên Harry James Potter, sợi dây song vốn cổ phần kéo dài ra gắn với cái tên Tom Marvolo Riddle. Nhìn chằm chằm vào ba cái từ đơn mới xuất hiện kia trong giây lát. Harry trêu chọc nói: “Trong thế giới phù thủy, đổi tên cũng chẳng dễ dàng như vậy đâu ~” Quay đầu lại thấy người nọ dùng ánh mắt phức tạp và khó hiểu cũng đang nhìn nơi đó, bên trong là sự phẫn nộ và khinh thường khó có thể tưởng tượng.
Đúng thật, đối với giới Phù Thủy, hiểu biết của hai người bọn họ quả thực quá ít. Harry thì hoàn hảo rồi, những đối với cái tên Chúa tể Hắc Ám xưa này vẫn luôn cao cao tại thượng mà nói, quả thật là đả kích.
Nhiều năm như vậy, gã tự nhận rằng đã sớm có thể tùy ý nắm chặt trong tay bắt cứ gia tộc cổ xưa nào, nói không chừng lúc đó gã ngược lại lại bị người ta chê cười đến sung sung sướng sướng.
Hệt như một người tự cho rằng mình giỏi nhất, đột nhiên lại nhận ra mình chỉ là một tên hề trong mắt mọi người.
Sâu sắc cảm nhận được cảm xúc của bà xã đại nhân của mình [ Mỗ miêu: Cái xưng hô này lôi chết tôi…..Nổi da gà chết tôi……..Harry [Cười tủm tỉm]: [Quy tắc chiều vợ của gia tộc Potter] Điều một: sau khi kết hôn nhất định phải đổi xưng hô thành bà xã, là để thể hiện sự tôn trọng đối với người yêu, cũng để nhắc nhở bản thân mình ~ Mỗ miêu: …..V điện hạ nhất định không muốn biết] không ổn, Harry quyết định cắt ngang cái suy nghĩ càng ngày càng nguy hiểm của anh ta, “Đúng rồi, theo tôi đến chỗ này.”
Voldemort miễn cưỡng áp chế lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt xuống, nhướng mày tỏ vẻ nghi vấn.
“Con cái kết hôn, đương nhiên phải nói cho cha mẹ biết rồi.” Harry thản nhiên nói một câu, lôi kéo gã ra khỏi phòng, nhận lấy bó bách hợp lớn mà Zero đã chuẩn bị từ trước.
Nghĩ đến gì đó, Voldemort nheo lại mắt, gắt gao nhìn thẳng vào thiếu niên bên cạnh, “Cậu đang nói rằng, muốn tôi tới Thung lũng Godric gặp cha mẹ cậu, hai người từng chết trong tay tôi?!”
“Đương nhiên, gặp gia trưởng là trình tự tất yếu. Bọn họ cũng sẽ không bò ra ăn anh đâu.” Harry dừng bước, một tay ôm hoa, một tay còn lại nắm chặt tay gã, nhưng không quay đầu lại. Một lát sau, truyền lại một tiếng như có như không, thanh lạnh như nước, “Tôi đã không để ý thì anh để ý làm gì.”
“……”
Sự tức giận vừa rồi hoàn toàn tan biến trong căn phòng khách trống trải, xúc cảm trên ngón tay áp út trái đột nhiên lại rõ ràng đến lạ.