Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 35: Chương 35




Trước đây Khưu Thiên từng xem tạp chí thiếu nữ mà cô bạn ngồi cùng bàn đặt mua định kỳ hàng tháng.

Tạp chí ấy có một số đặc biệt dành riêng để nói về nụ hôn đầu với chủ đề: Đời người có tổng cộng hai nụ hôn đầu, một là hôn môi, hai là hôn lưỡi.
Cô bạn kia bình luận về nội dung này là “Tớ chẳng tin mấy thứ nhảm nhí bịp bợm này đâu”.

Khưu Thiên tuy không nói ra nhưng vẫn ngó thêm một chút, cũng không hiểu sao lại nhớ kỹ câu văn cực kỳ lừa đảo kia “Chỉ chạm môi một cái chưa phải là bằng chứng cho sự rung động nha ~”
Găng tay da của Hạ Nam Quân bị dính một chút màu son, môi Khưu Thiên thì bị hắn cọ đến tê dại.

Chỉ đạo show diễn ở bên ngoài đang hô hào chuẩn bị lên sân khấu, Hạ Nam Quân ngó đầu ra nhìn thử rồi lại rút về.
Khưu Thiên cố dằn xuống cảm giác muốn liếm môi, hỏi đùa: “Mười hai ngàn tệ à?”
Hạ Nam Quân cười nhếch mép: “Có một tẹo vậy, chưa đáng tiền đến thế đâu.”
Khưu Thiên không nói gì tiếp.

Có người chạy qua lại phía bên kia cánh cửa phòng thay đồ.


Cũng không rõ là ai đụng phải công tắc đèn chỗ cửa, “tách” một cái, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Khưu Thiên theo bản năng tìm điện thoại để soi đèn.

Kết quả vừa nhúc nhích thì dường như tay Hạ Nam Quân lại chạm lên mặt cậu.
Viên kim cương giả khổng lồ trên bao tay da màu đen tựa như một bóng đèn nhỏ.

Khưu Thiên nắm lấy tay Hạ Nam Quân, hai người nhìn nhau trong bóng tối.
Khưu Thiên không rõ ánh mắt mình đang đặt ở nơi nào trên khuôn mặt của Hạ Nam Quân, có lẽ là mắt, mà cũng có lẽ là mũi hoặc môi.

Cậu nương theo chút ánh sáng còn sót lại, tiến lại gần để rồi cuối cùng hơi thở của Hạ Nam Quân phả lên chóp mũi cậu.
“Đu Đu?” Hạ Nam Quân bỗng khẽ gọi.
Khưu Thiên không đáp.

Cậu chỉ dựa lại gần thêm, sau đó vươn lưỡi, khẽ liếm.
Lúc đàn chị tới gõ cửa thì Khưu Thiên đi ra ngoài trước với khuôn mặt tỉnh khô, còn đưa trả lại toàn bộ mấy thỏi son cho người ta.
“Đánh son xong rồi hả?” Đàn chị nóng ruột lắm rồi, hét vào trong phòng thay đồ, “Hạ Nam Quân đi ra cho chị coi nào!”
Khưu Thiên khoanh tay trước ngực, nhường ra một khoảng.

Hạ Nam Quân bước ra theo sau cậu, sắc đỏ trên môi nổi bần bật.
Đàn chị: “Em chọn màu này à.”
Hạ Nam Quân liếc mắt về phía Khưu Thiên, cậu thì vẫn giả đò như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trông rất nhàn nhã.

Hạ Nam Quân không khỏi nhớ tới cái người hồi cấp Ba bị mình chọc khóc trong nhà vệ sinh, có cảm giác như mèo con lớn rồi, không dễ xù lông như ngày bé nữa.
Khưu Thiên lướt mắt qua môi hắn, nói: “Em thấy màu này được đó ạ.”

Đàn chị trợn ngược mắt: “Với cái thẩm mỹ trai thẳng không phân biệt nổi mấy màu đỏ khác nhau ở đâu của em ấy hả?”
Khưu Thiên á khẩu, nhưng cũng không thể phản bác rằng cái từ “trai thẳng” này có ý nghĩa khác với cậu.

Hạ Nam Quân bật cười, lướt tay qua cổ cậu.
“Mình lên sàn catwalk đây.” Hắn nói, “Cậu ở dưới xem mình chứ?”
Khưu Thiên chẳng cần đứng dưới sân khấu xem.

Cậu được hưởng đãi ngộ “VIP” xem trực tiếp trên màn hình lớn ghi hình live 360o sau cánh gà.
Hạ Nam Quân trình diễn ở phần mở đầu và kết show.

Tiết mục chốt cuối cực kỳ quan trọng, mọi nhà thiết kế cùng tất cả  các thành viên trong ban tổ chức đều vây quanh màn hình xem hắn trình diễn.
Mạc Đồ Đồ và Cao Dương còn ổn chứ mấy chị khóa trên thì khá kích động, cứ ở đó vái lia lịa với Hạ Nam Quân trên màn hình như đang làm phép, miệng thì tụng: “Đi đường thẳng, đi đường thẳng…..

Phụ kiện đừng có rớt, đừng có rớt!”
Hạ Nam Quân đi đến điểm đánh dấu ở cuối sàn catwalk rồi xoay người.

Khuyên tai của hắn cực khoa trương, vung vẩy theo từng động tác.


Mấy chị khóa trên thấy cả người hắn leng keng lách cách tới phút cuối vẫn chắc chắn, không rớt món nào thì phấn khích tới suýt òa khóc.
Mạc Đồ Đồ ở bên cạnh cũng cảm động lây, rất có cảm giác thành tựu như thể đã hoàn thành được một thí nghiệm lớn vậy.

Cậu ta tháo kính xuống lau mắt rồi như sực nhớ điều gì đó, hỏi Khưu Thiên đứng bên cạnh.
“Đợt hoạt động lớn này kết thúc là cũng chuẩn bị nghỉ hè nhỉ?”
Khưu Thiên ngẩn người.

Cậu tính nhanh số ngày, gật đầu: “Còn một tuần nữa.”
Mạc Đồ Đồ: “Mày về quê hả?”
Quê Khưu Thiên ở ngay thành phố lân cận, đi tàu cao tốc chỉ mất nửa tiếng, chẳng có lý nào được nghỉ lại không về nhà.
“Hạ Nam Quân sống cùng vùng với mày nhỉ?” Mạc Đồ Đồ có vẻ có chút hâm mộ, cảm thán, “Thích thật đó, đi đâu cũng có người đồng hành, hai đứa mày còn thân nhau nữa.

Lên đại học rồi vẫn hệt như học sinh tiểu học, còn có thể chung xe về nhà chứ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.