Kính Thiên Minh một bộ dáng tiểu bạch thỏ gật gật, xong lại trố mắt nhìn Diệp Hàm Huyên tiến về phía giường lấy điện thoại di động, thần thần bí bí gửi tin nhắn gì đó. Thi thoảng còn nhìn anh cười trộm.
"Vợ, vợ không phải muốn bỏ chồng mà đi đó chứ?" Kính Thiên Minh nghi ngờ hỏi.
Diệp Hàm Huyên cười lắc đầu, xua tay nói: "Đương nhiên không phải, chỉ là mua một chút đồ giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lí thôi!"
Ngay lập tức trong đầu Kính Thiên Minh hàng nghìn ý tưởng xẹt qua, chợt mắt anh sáng lấp lánh như sao trời, kích động hét to: "Vợ, có phải là mua cái kia không? Dùng nó tạm thời sẽ không có em bé phải không vợ?"
Ánh mắt sắc lạnh quét qua người Kính Thiên Minh, Diệp Hàm Huyên nói: "Trật tự, nói khẽ thôi! Nếu Kính gia biết bà đây bạc đãi anh như vậy có lột da bà đây không chứ?"
Tất nhiên Kính Thiên Minh sung sướng còn chưa hết, vội nói: "Tuyệt đối không bạc đãi, chồng can tâm tình nguyện nghe vợ."
"Ngoan lắm! Chút nữa Diệp Hàm Huyên tôi nhất định khiến anh hài lòng!"
"Khoan, mấy chuyện như này sao tên ngốc nhà anh biết được?" Đôi mắt đẹp của Diệp Hàm Huyên xẹt qua tia nghiền ngẫm.
Trong lòng Kính Thiên Minh rét run. Chết tiệt! Hình như anh để lộ quá nhiều sơ hở rồi! Không được, tuyệt đối không thể để cô ấy biết trước khi kế hoạch này hoàn thành.
"Hừm! Còn dám nói chồng ngốc sao? Trên đời dưới đất này có chuyện gì chồng không làm được chứ! Chồng không có ngốc! Chồng hảo soái ca lại thông minh, chung tình."
Kính Thiên Minh bày ra bộ mặt huyênh hoang, tự phụ coi trời bằng vung.
Quả nhiên khoé miệng Diệp Hàm Huyên giật giật, tên ngốc này lại tự sướng rồi! Một bộ dáng ngốc tử kia, sao cô có thể nghĩ hắn không bị ngốc chứ? Cô đúng là điên mất rồi!!!
Kính Thiên Minh thở phào, may quá...
Tâm lí con người rất kì lạ, họ luôn thích nghĩ ngược, làm ngược lại. Ví dụ như khi bạn say rượu, bạn một mực nói "Tôi không say", họ sẽ mặc định rằng bạn đã say!
"Này, anh ngây người gì đó? Dám nghĩ đến Tần Gia Dung hả?"
Thanh âm trong trẻo làm Kính Thiên Minh sực tỉnh, anh ngây ngốc cười nhìn cô:
"Vợ, vợ nghĩ gì thế không biết. Chồng chỉ là đang lo."
"Lo gì chứ?" Diệp Hàm Huyên hỏi lại.
Kính Thiên Minh nhăn mặt nói:
"Chồng lo vợ đặt cái đó nhỏ quá, khong vừa với chồng..."
Diệp Hàm Huyên xấu hổ ho khan:
"Khụ...khụ...Tôi tưởng càng nhỏ càng tốt, để tôi đặt lại."
Nhìn vợ yêu ngay trước mặt mình mà không thể làm gì, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chứ anh ngứa ngáy lắm rồi đó! Lại phải mất thêm thời gian chờ đợi! Mà vợ anh dám coi thường anh nữa chứ...
Chừng mười lắm phút sau...
Kính Thiên Minh từ trong nhà tắm bước ra, cơ thể anh để trần, ngang hông quấn chiếc khăn tắm màu trắng, vài giọt nước còn đọng lại trên ngực anh trong quyến rũ vô cùng.
Diệp Hàm Huyên đập giường chửi bậy:
"Con mẹ nó, anh trông ngon như vậy làm gì chứ? Tốt nhất anh mau biến vào phòng tắm trong khi bà đây còn kiềm chế được thú tính!"
Với lại cô cũng sợ..Sợ ăn sạch tên ngốc này không còn một mảnh xương rồi cả đời bị tên ngốc này ám đến chết.
Kính Thiên Minh gãi đầu, đây chính là hiệu quả anh mong muốn, nhìn xem sức hút của anh kìa, vợ yêu chả thèm đến rớt dãi.
"Hihi...Vợ đừng giận, có trách do chồng có gen quá tốt đi! Vợ cũng đừng ngại gì, chồng sẽ chịu trách nhiệm..."
Còn chưa nói hết câu Kính Thiên Minh đã bị Diệp Hàm Huyên ném con gấu bông vào mặt: Anh thử mở miệng thêm một câu nữa xem?
Kính Thiên Minh thấy mục đích không thành, đành phải rầu rĩ nhìn trăng nói: "Chồng đành đợi người giao hàng đến vậy, vợ ngắm trăng đi."
Nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của Kính Thiên Minh, Diệp Hàm Huyên lại mềm lòng, họa cũng từ cô mà ra, không thể trách tên ngốc này được. Cô vỗ vai anh an ủi:
"Thôi nào! Đến nhanh thôi! Tôi đặt dịch vụ chuyển phát nhanh nhất mà..."
"A....Đến rồi" Cùng lúc đó là tiếng chuông cửa kêu vang, Diệp Hàm Huyên nhìn Kính Thiên Minh cười thô bỉ rồi nhanh chân xuống nhà lấy đồ để lại ai đó ngây người, đỏ mặt tía tai...Sau hơn một tháng nhẫn nhịn cuối cùng gạo của anh cũng sắp nấu thành cơm rồi!
Ngồi đợi vợ yêu vài phút mà như hàng thế kỉ, Kính Thiên Minh bần thần không yên, đứng lên ngồi xuống, đi đi lại lại sốt ruột vô cùng! Đêm động phòng hoa trúc cơ mà, sao không vội cho được chứ? Anh còn nghĩ chút nữa nên nói gì với cô, nên an ủi hay làm thế nào để cô không thấy đau đớn?
Giây phút cửa phòng mở ra thần kinh của Kính Thiên Minh căng như dây đàn, nhất là sau khi nghe xong câu nói của cô...
"Chồng đâu, nhắm mắt lại,nằm xuống giường nào!"
Kính Thiên Minh ngây người như phỗng ngồi đó, anh cũng xấu hổ vô cùng! Vợ cũng quá chủ động đi! Người chủ động đáng nhẽ là anh mới phải!
"Vợ à, chồng...."
"Ôi dào, ngại gì chứ! Để tôi giúp anh!" Nói đoạn Diệp Hàm Huyên xông đến gần Kính Thiên Minh- một bộ dáng vô lại, lưu manh vô cùng!