Trên tay đã cầm ly cafe nhưng Lục Gia Xuyên vẫn không có ý định rời đi.
Chu Sanh Sanh hỏi: “Sao không đi?”
Lục Gia Xuyên: “Uống xong rồi đi. ”
“…Ồ.” Không biết có phải do ảo giác hay không, Chu Sanh Sanh cảm thấy bầu không khí trong cửa hàng rất kỳ quái, hình như từ khi Lục Gia Xuyên bước vào cửa hàng thì tình huống này bắt đầu…
Ở sau quầy Viên quỳ gối liếm Lục Gia Xuyên, ánh mắt lấp lánh không gì che đậy được. Tiểu Kim vẫn rất bình tĩnh, ngồi xổm ở một bên nghịch tủ trưng bày món tráng miệng. Đông Đông cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ giống như mình chỉ là một pho tượng rất có chiều sâu. Hình như quản lý cửa hàng thực sự sinh ra bệnh kỳ quái gì đó, trừng Lục Gia Xuyên không chớp mắt.
Chỉ có mỗi Lục Gia Xuyên thản nhiên đứng đó, cầm cà phê chậm rãi uống.
Cũng không biết có phải Chu Sanh Sanh suy nghĩ quá nhiều hay không, anh giống như quản lý trưởng của cửa hàng theo dõi cô, cô di chuyển một bước, anh cũng đi theo một bước.
Cuối cùng anh cũng dứt khoát thay đổi ý định, kéo cô ra khỏi cửa: “Đi, ăn cơm trưa.”
Không biết lý do là gì nhưng anh không muốn cô ở cùng với con mèo mập ú hai mắt tỏa sáng kia. [Quản lý cửa hàng: Ngươi nói ai là mập ú!?]
Chu Sanh Sanh hỏi: “Vừa rồi anh còn nói tinh thần không tốt, vì phép tắc xã giao tối thiểu và tôn trọng tôi cho nên để hôm khác ăn sao? ”
“Chọn ngày không bằng làm ngay.” Anh nói lời ít mà ý nhiều.
Được, tạm chấp nhận cái lý do này. Đúng lúc Chu Sanh Sanh xin nghỉ cả ngày, nếu trở về tiếp tục đi làm thật sự rất có lỗi với tiền lương bị trừ trong ngày này. Cô vui vẻ đồng ý.
Chỉ là không nghĩ tới kết quả của việc vui vẻ đồng ý chính là, bác sĩ Lục chở cô về nhà: “Ăn một bữa cơm gia đình đi.”
Anh rửa tay tự mình nấu cơm chiêu đãi khách, cô cũng rất vui vẻ. Chỉ là không nghĩ tới kết quả của bữa ăn gia đình lại trở thành: “Mặc dù cô là khách, nhưng ngồi không một chỗ nhìn người vừa trực đêm vất vả chuẩn bị bữa cơm, cô nghĩ xem như vậy có quá đáng không?”
Vì thế cô cũng chỉ có thể xắn ống tay áo cùng anh tiến vào phòng bếp.
Thậm chí còn chưa kịp tham quan một vòng nhà anh, cô vừa vào cửa đã bị kéo xuống bếp, vừa quan sát xung quanh, vừa không cam lòng tình nguyện nói: “Bác sĩ Lục, lần sau anh không bao giờ cơ hội mời tôi ăn cơm nữa, điều này không khác gì tôi tự nấu cơm ở nhà.”
Có phải ai làm bác sĩ đều mắc bệnh sạch sẽ đúng không? Phòng bếp này nhìn giống như mấy trăm năm không có ai sử dụng, gạch men trắng nát cùng sàn nhà sạch không tì vết.
“Có sốt cà chua trong tủ lạnh, cô đi lấy đi.” Người bác sĩ này còn sai bảo cô thuận miệng như vậy.
Chu Sanh Sanh: “Anh không có tay à? Lý do gì mà lại sai khách đi lấy đồ?”
Lục Gia Xuyên đưa thứ đang được rửa trong bồn rửa tới trước mặt Chu Sanh Sanh: “Hay là cô qua làm sạch con cá này?”
Cô giật mình vì cái bụng cá đẫm máu, giậm chân chạy ra khỏi phòng bếp, hùng hùng hổ hổ đi vào phòng khách tìm tủ lạnh. Dừng ở cửa chính, cuối cùng cô cũng có thể nhìn kỹ nhà Lục Gia Xuyên.
Đây là một thế giới màu be và màu xám được hòa quyện vào nhau. Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn gỗ màu be sáng sủa. Rèm cửa có màu trắng, một chiếc bàn nhỏ màu trắng và bộ sofa vải có màu xám. Trong tầm mắt, tất cả đều là màu sắc sạch sẽ, không nhiễm chút bụi mịn.
Ánh mắt của cô đảo một vòng quanh phòng một vòng, cuối cùng chạm vào sofa thì dừng lại. Trong giây tiếp theo, đôi chân giống như có ý thức của riêng mình, dẫn chủ nhân đi một cách vô ý thức.
Ơ, đó không phải là…?
Chu Sanh Sanh sững sờ đứng trước sofa, ánh mắt đờ đẫn. Bởi vì ngay giữa sofa là hai con búp bê chó con dựa sát vào nhau, một nam một nữ, nam quấn khăn quàng đỏ, nữ mặc váy lụa trắng, trên mặt cả hai là biểu cảm hài hước, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó cười ngây ngô với cô.
Hai con búp bê quen mắt này chính là do cô bắt được ở thành phố trò chơi điện tử vào mùa đông năm ngoái, nhưng bị Lục Gia Xuyên không hiểu phong tình cưỡng ép lấy đi. Không nghĩ tới chúng nó được đối xử tốt như vậy, phải biết rằng mấy con cô mang về nhà chỉ là sung sướng vài ngày đã bị Romeo ngậm đi lót mông, hai con này lại được người khác tỉ mỉ bày ra trong một căn nhà đẹp như vậy.
Cô đưa tay cầm lấy một con, ngẩn người nhìn xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nếu không phải cô thay đổi gương mặt một cách khéo léo như vậy, có thể người cùng anh về nhà chính là Chu Sanh Sanh, mà không phải Chu An An?
Cũng có lẽ hai người họ có thể quen biết nhau trước một năm, đi dạo bên hồ trước một năm, cô cũng có thể nghe được câu chuyện của cha mẹ Lục Gia Xuyên trước một năm, câu chuyện về ánh sáng bất diệt trong tim.
Sau đó, cô cũng có thể biết trước một năm rằng người bác sĩ xấu tính này có một trái tim dịu dàng ẩn dưới cơ thể xinh đẹp.:>
Cô kinh ngạc nghĩ tới rất nhiều chuyện có thể xảy ra, cho đến khi trong phòng bếp truyền đến giọng nói thúc giục của Lục Gia Xuyên: “Phòng khách nhà tôi có sân bóng đá lớn như vậy sao? Tuyển thủ tài năng họ Chu, cô chạy hết nửa sân rồi đúng không?”
Cô “Ồ” một tiếng, đặt con búp bê xuống, vội vàng mở tủ lạnh tìm sốt cà chua rồi chạy trở lại phòng bếp.
Lục Gia Xuyên đã cắt xong con cá trên thớt, miếng cá được rửa sạch sẽ đặt trên đĩa, không nhìn ra hình dạng máu đầm đìa như vừa rồi.
Khi cô đưa sốt cà chua qua, anh liếc nhìn cô: “Lấy một chai sốt cà chua mà cũng tốn thời gian.”
“Ôi, phòng khách nhà anh quá lớn, không cẩn thận bị lạc đường.” Cô nói mà không có chút ngượng ngùng nào.
“Cảm giác tế bào phương hướng của cô thật sự đã biến mất cùng với chỉ số IQ.”
“…”
Lục Gia Xuyên không để ý tới cô nữa, chỉ khéo léo cắt hành lá thành từng khúc, rồi châm lửa, đổ dầu vào chảo. Khi anh đang bận rộn làm tất cả, Chu Sanh Sanh vẫn đứng một bên nhìn. Đợi đến khi anh xào thơm nguyên liệu, lại cho cá vào nồi, thêm nước nấu, cô vẫn yên lặng nhìn như vậy.
Anh hơi ngạc nhiên trước sự im lặng của cô, quay đầu lại nhìn cô: “Gần đây cô uống thuốc trị bệnh nói nhảm đúng không? Lâu như vậy mà không thấy cô nói gì, thuốc hiệu quả rất tốt.”
Hình như lúc này Chu Sanh Sanh mới phục hồi tinh thần, cũng không so đo với anh, chỉ bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Vừa rồi lúc tôi đi ra phòng khách lấy sốt cà chua, thấy trên sofa có hai con chó xấu xí. Đồ trang trí anh mua à?”
Lục Gia Xuyên hỏi: “Sao, cô thích chúng nó?”
“Không, chỉ là cảm thấy rất xấu xí, bày ở đó ảnh hưởng đến bố cục tổng thể.” Cô hỏi một lần nữa, “Không phải là anh tự mua đấy chứ? Có vẻ như tính cưỡng chế của bác sĩ Lục không nhiều như tưởng tượng.”
“Ừm, không phải do tôi mua.” Lục Gia Xuyên quay đầu lật lật cá trong nồi, đưa lưng về phía cô, cúi đầu nói một câu: “Người khác tặng.”
“Ai tặng?”
Anh đang nấu cơm quay lại nhìn cô: “Chỉ là hai con chó mà cô quan tâm nhiều như vậy?”
Chu Sanh Sanh hầm hừ: “Này, đây không phải là muốn biết rốt cuộc ai là người đứng sau sao? Nhét được giống chó xấu xí vào biệt thự này giống như một bước phi thẳng lên trời mà! Một người kén chọn như bác sĩ Lục mà lại cho phép nó ở đây, người kia có lẽ tiếng tăm cũng không nhỏ.”
Cô vừa cười vừa thản nhiên nhướng mắt nhìn anh: “Vậy nên người đó là ai?”
Lông mi khẽ rung, lỗ tai lặng lẽ dựng thẳng lên. Cô nhìn anh như không có chuyện gì xảy ra, lại sợ trái tim nhảy nhót kia sẽ phản bội lại sự lo lắng của cô.
Bác sĩ kia cũng quay lưng về phía cô không nhìn rõ biểu cảm, bàn tay tay cầm thìa dừng lại trong không khí, và một lúc sau nói: “Ồ, một người phụ nữ mà tôi gặp một năm trước.”
“Có quen biết không?”
“Không quen.”
“Vậy tại sao anh lại đặt con chó mà cô tặng ở một vị trí dễ thấy như vậy? ”
“Tiện tay đặt. ”
“Tiện tay mà lại ở đó một năm? Anh không cảm thấy chướng mắt sao? ”
Người đàn ông bất ngờ quay lưng lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Chu An An, hôm nay cô có rất nhiều vấn đề. ”
“… Có phải không?” Cô ấy cười khúc khích “Không phải là do hai con chó quá xấu xí, đặt ở đó làm tôi giật mình, nhưng mà anh nói xem ngày nay vẫn có người làm được con búp bê xấu xí như vậy, thực sự không lo lắng về việc công ty phá sản, hahaha thực sự sẽ có người mua! ”
Cười liên tiếp để tránh sự xấu hổ, cô luôn giỏi trong việc che giấu lương tâm cắn rứt của mình bằng cách giả ngu.
Mà Lục Gia Xuyên thức đêm quá lâu, tinh thần thật sự có chút không tốt, bây giờ cũng không để ý tới cô, chỉ dặn dò: “Nấu thêm 10 phút nữa, sau đó tắt bếp, đợi nồi cơm điện nấu xong cũng phải mất nửa tiếng. Tôi sẽ đi chợp mắt một lúc, cô ở đây xem giúp tôi.”
Anh quay lưng bỏ đi. Khi đi ngang qua phòng khách, dừng lại một lúc, nhìn về phía hai đứng giữa ghế sofa. Đúng thật, nó thực sự xấu xí. Sau đó, anh đi vòng quanh bàn, cúi người nhặt hai con chó lên, mở ngăn kéo dưới bàn nhét chúng vào.
Tên của người phụ nữ đó là gì?
Chỉ mất một lúc để anh nhớ ra, là Chu Sanh Sanh. Nhắc mới nhớ, cái tên Chu An An cũng cùng âm điệu như vậy, cả hai đều là người phụ nữ mất trí kỳ lạ.
Anh nằm nghiêng trên sofa, mơ mơ màng màng nghĩ, nhưng Chu An An không cho anh leo cây, vẫn đáng yêu nhiều hơn.
Chà, vậy anh quyết định thích Chu An An hơn.
Về phần Chu Sanh Sanh cho anh leo cây, hãy gạt cô ấy đứng sang một bên.
*-*
Trong phòng bếp, nồi cá sôi sủi bọt, người phụ nữ đứng trước bếp thất thần nhìn cái cá khói lượn xung quanh kia, nghĩ ngợi lung tung.
Dự đoán thời gian đến nhanh hơn tưởng tượng, hoặc những người thất thần không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra thời gian trôi qua. Sau khi cô tắt bếp nấu cá, rút nồi cơm điện, đi đến cửa bếp nhìn thấy Lục Gia Xuyên dựa vào sofa ngủ rất sâu.
Cô suy nghĩ một hồi, xoay người cắm điện vào nồi cơm, tìm một cái nắp vung đậy nồi cá lại.
Chu Sanh Sanh rón rén đi tới phòng khách, lúc này mới phát hiện hai con chó kia đã biến mất. Cô đi qua bàn trà nhìn thấy một góc của con búp bê qua khe hở trong ngăn kéo chưa được đóng kín.
Quay đầu nhìn vị bác sĩ trẻ đang ngủ say vì mệt mỏi, cô lặng lẽ ngồi xổm xuống, chậm rãi tiến lại gần anh.
Làn da rất trắng, sạch sẽ, mịn màng đến mức chị em phụ nữ phải ghen tị. Dưới mắt có bọng màu xanh, có thể nhìn ra là một bác sĩ giỏi và tận tâm, thức khuya trực ban cũng không lén lút ngủ gật. Dáng người cao lớn, dưới ngực đều là chân, cho dù mặc áo len cồng kềnh cũng vẫn hiện lên dáng vẻ đẹp mắt.
Cô im lặng dừng ở đó, nhìn hắn thất thần thật lâu.
Cuối cùng, cô đưa tay đóng ngăn kéo lại, để hai con búp bê mất đi cơ hội cuối cùng nhìn thấy mặt trời. Bởi vì chủ nhân của chúng đều đã là quá khứ và không thể trở lại, chúng cũng nên làm như vậy, mất ý nghĩa của sự tồn tại.
Mùa đông năm ngoái Chu Sanh Sanh đã qua vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, giống như Chu An An của mùa đông năm nay, cuối cùng cũng có một ngày sẽ biến mất trước mặt Lục Gia Xuyên. Cũng có lẽ là tuần sau, cũng có lẽ là tháng sau, nếu may mắn cô có thể vượt qua mùa đông này một cách suôn sẻ, nhưng cuối cùng cũng không thể ở lại.
Cô sẽ trở thành một người mẹ, một đứa trẻ, một người xấu xí, và sau đó trở thành một bà già. Cô có nhiều khuôn mặt như vậy, nhưng không ai trong số họ ở lại.
Chu Sanh Sanh ngồi xuống, dựa vào bàn trà lẳng lặng nhìn Lục Gia Xuyên.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy anh chỉ đơn giản là một mình, sống một mình trong một ngôi nhà trống rỗng lớn như vậy, không ai có thể an ủi anh. Nếu như có thể, cô rất muốn thành người có thể lắng nghe và đồng hành cùng anh. Cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn canh cá, cùng nhau bắt búp bê, cùng nhau dựa vào sofa mềm mại êm ái này.
Nhưng cuối cùng cô cũng chỉ có thể yên lặng nghiêng người rời khỏi anh, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, nhìn lồng ngực hơi phập phồng của anh, sau đó nghe thấy lồng ngực của mình truyền đến cảm xúc làm cho nhịp tim khó kiểm soát.
Nếu thực sự không thể giữ bất cứ điều gì …
Dù sớm hay muộn đều sẽ thật sự rời khỏi thế giới của anh…
Ma xui quỷ khiến, cô chậm rãi lại gần anh, kề sát khuôn mặt đang ngủ say kia, sau đó cúi đầu từng chút một.
Cô cũng không phát hiện ra mái tóc vụn của cô đã đến cằm anh từ trước, cảm giác ngứa ngáy kia đủ để làm cho người ngủ nông tỉnh lại. Vì thế ngay khi cô và anh chỉ còn lại cách nhau trong gang tấc, đôi mắt nhắm chặt kia đột nhiên động đậy, rồi không hề báo trước mở ra. =))))))))))
Chu Sanh Sanh cứ như vậy dừng lại giữa không trung chỉ còn cách mặt anh một hoặc hai cm, đột nhiên đối diện với đôi mắt tối đen như mực kia, giống như là dập tắt ánh sáng vô biên, nhìn thẳng vào mắt cô.