Người đến quán cà phê thứ năm không nhiều, mọi người theo lẽ thường đánh mạt chược vào buổi trưa.
Cửa hàng trưởng vấn là bộ dáng cũ, chuyển hai vòng bốn phương tám hướng, mỗi khi Chu Sanh Sanh muốn ra bài, anh ta bắt đầu ho khan, trong chốc lát lỗ tai giơ hai, trong chốc lát lại đưa ngón trỏ gãi gãi da đầu.
Viên không nhìn nổi, giận mắng cửa hàng trưởng: “Anh trai, anh gian lận có thể uyển chuyển một chút hay không? Quang minh chính đại so tới so lui như vậy, thật sự nghĩ chúng em không mang đầu óc đi làm à?”
Đông Đông yên lặng móc ra ví tiền trống không, rõ ràng là một chàng trai cao 1m8, nghiễm nhiên trở thành một đóa hoa bách hợp nhỏ khóc thút thít trong gió: “Mẹ em từ nhỏ đã dạy, nam tử hán đại trượng phu, phải cự tuyệt các trò đánh cược. Cho tới hôm nay em mới hiểu dụng tâm lương khổ* của mẹ.”
(*: là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.)
Tiểu Kim bình tĩnh lôi ra từ trong túi áo khoác của cửa hàng trưởng… tràn đầy mạt chược dự phòng: “Cửa hàng trưởng, làm phiền anh giải thích một chút những thứ trong túi anh là như thế nào.”
Cửa hàng trưởng “A” một tiếng, vẻ mặt ngây thơ: “Đúng vậy, sao trong túi anh lại có nhiều mạt chược như vậy ta?”
“…”
Bốn ánh mắt ngưng tụ trên mặt anh ta, anh ta vẫn nhặt mạt chược khắp bàn để vào trong túi: “Mẹ của anh đã lớn tuổi, hơn phân nửa đem túi của anh thành túi mạt chược.”
Chu Sanh Sanh cười ha ha, nhìn cửa hàng trưởng sau khi lẩn tránh rời đi, trả lại hết số tiền đã thắng.
Viên trừng mắt: “Cậu coi chúng tôi là gì? Đánh cuộc không chịu nhận thua?”
“Đều do cửa hàng trưởng gian lận mà có, chịu thua cái gì?” Chu Sanh Sanh đặt mấy tờ trước mặt bọn họ: “Đùa vui thôi, không cần quá nghiêm túc.”
Vẻ mặt Tiểu Kim lãnh đạm, nhìn cô nửa ngày, đứng đắn nói với cô: “Chu Sanh Sanh, cậu là người tốt.”
“…” Chu Sanh Sanh cười gượng, nghĩ thầm cái biệt danh tẻ ngắt thực sự không phải hư danh, nói vậy thì người khác tiếp thế nào đây? Ngoài miệng vẫn nhanh chóng nói tiếp: “Làm gì có, làm gì có, mọi người tốt mới là tốt nhất.”
Đông Đông và Viên cười như phát rồ.
Chu Sanh Sanh cười theo bọn họ, nghĩ thầm xong rồi xong rồi, cô thực sự yêu nơi này, nếu thật sự có ngày rời đi, cô sẽ luyến tiếc bạn họ bao nhiêu?
Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lần đầu tiên trong cuộc đời cô bức thiết khát vọng trời không mưa như vậy.
*-*
Lúc tan tầm, cửa hàng trưởng lại đẩy “BWM” đến, muốn đưa cô về nhà.
Chu Sanh Sanh mỗi ngày đều cự tuyệt, nhưng cửa hàng trưởng ngoan cố vô cùng, nếu bây giờ là thời đại kháng chiến, chỉ sợ anh ta sẽ là Sĩ Tôn Thụy*, Hoàng Kế Quang** tiếp theo, hơn nữa dáng người của anh ta còn cường tráng, nếu anh ta đi phá lô-cốt đoạt mắt, nhất định còn hữu dụng hơn hai vị tiền bối kia.
(*: là một quan văn thời Đông Hán, giữ chức Bộc xạ. Người được xem là đồng mưu của Vương Doãn trong kế hoạch ám sát Đổng Trác. Xuất hiện trong hồi 9 của tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa, Sĩ Tôn Thụy là người bày cho Vương Doãn đến vời Lã Bố thực hiện kế hoạch. Sau ông thay mặt Hán Hiến Đế viết chiếu thư sai Lã Bố giết Đổng Trác.
**: là một chiến sĩ Chí nguyện quân Trung Quốc trong Chiến tranh Triều Tiên, người đã có hành động quả cảm, làm hình mẫu cho Quân Giải phóng Nhân dân Trung Hoa.)
Chu Sanh Sanh nhìn anh ta một lát, phá lệ gật đầu nói được.
Cửa hàng trưởng vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn lời kịch, tính toán hôm nay mắng một chút, lo lắng nói tiếp: “Cô để anh đưa đi, anh thấy cô là một cô gái yếu đuối, đi buổi tối một mình không an toàn? Cô… hả, cô vừa nói cái gì cơ?”
“Em nói được.” Cô chớp chớp mắt.
Cửa hàng trưởng kích động, gương mặt mũm mĩm đỏ bừng, vội vàng xuống xe cẩn thận đỡ cô.
Chu Sanh Sanh đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, thật giống như mình không phải lên một chiếc xe đạp cũ nát, mà là một cỗ xe ngựa kim bích huy hoàng*…
(*: tươi đẹp, rực rỡ, sang trọng)
Chỉ tiếc đêm nay không phải đêm của Vương Tử cửa hàng trưởng, Chu Sanh Sanh bảo cửa hàng trưởng dừng ở cửa một nhà ăn Trung Quốc.
Cửa hàng trưởng cao hứng phấn chân mà nói: “Sao vậy sao vậy, không phải đưa cô về nhà hay sao? Chu Sanh Sanh anh nói với cô này, nếu cô khách khí mời anh ăn một bữa cơm như vậy, vậy là quá khách khí rồi! Anh là loại người này sao? Không ăn! Tuyệt đối không ăn!”
Một bên nói, một bên anh ta đi vào bên trong.
Chu Sanh Sanh ho khan hai tiếng, giữ chặt ống tay áo của cửa hàng trưởng: “Không phải, cửa hàng trưởng. Hôm nay có người mời em ăn cơm, chính là ăn ở bên trong.”
Khi nói chuyện, cô đã nhìn thấy Lục Gia Xuyên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, thuận tay chỉ một cái.
“Chính là anh ấy.”
Cửa hàng trưởng nhìn theo phương hướng cô chỉ, cõi lòng tan nát thành cặn bã.
Không phải nhà ăn xa hoa, chính một nơi ăn cơm nhà, cửa sổ sát đất sáng ngời, trang trí ấm áp bình thường. Mà là người đàn ông mặc áo khoác màu khói thẳng lưng ngồi bên cửa sổ, tùy ý mà vuốt đồng hồ trên cổ tay.
Hiển nhiên đây giống một bức ảnh trong phim truyền hình.
Anh ta không chết tâm, vuốt miệng hỏi Chu Sanh Sanh: “Anh ta là anh trai cô à?”
Một bộ dáng muốn khóc.
Chu Sanh Sanh dừng một chút, vẫn giữ tâm hung ác, thản nhiên nói với cửa hàng trưởng: “Là người em thích.”
Cửa hàng trưởng thất hồn lạc phách cưỡi “BWM” cũ nát đón gió rời đi, trong miệng còn hát bài hát thê thê thảm thảm.
Chu Sanh Sanh phân biệt vài giây, nghe thấy một câu “Nương tử, a ha”, ồ, anh ta đang hát 《Sói dụ hoặc》.
… Phẩm vị rất độc đáo.
Nhưng đây không phải là lý do cô nói chuyện cự tuyệt anh ta. Cô thật sự cảm kích một người lòng dạ rộng lớn như cửa hàng trưởng, một người đàn ông tốt bụng nhiệt tình lại thích cô, nhưng cô không thích hợp với anh ta. Anh ta là một người đàn ông tốt ở nhà, đời này anh ta nên trải qua một đoạn thời gian ấm áp mà bình đạm.
Mà cô…
Ánh mắt Chu Sanh Sanh chậm rãi tối sầm xuống.
Nói thật, cô cũng rất muốn tìm một người tốt như vậy, vô cùng đơn giản mà cùng nhau đi cả đời như vậy. Nếu thật sự có thể được như ý nguyện thì tốt rồi.
*-*
Khi Chu Sanh Sanh còn đứng xuất thần ở bên cạnh đường phố, bác sĩ Lục ngồi trong cửa kính đã nhìn thấy cô.
Cô gái ngu ngốc kia đứng trong gió lạnh nghĩ gì vậy?
Anh không kiên nhẫn mà gõ gõ cửa sổ, thấy cô bỗng chốc quay đầu. Anh không nói gì, trừng mắt nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt mang biểu tình “Cô muốn tôi đói chết à.”
Chu Sanh Sanh vội vàng đẩy cửa chạy vào.
Cô thật sự rất kinh ngạc vì sao Lục Gia Xuyên sẽ mời cô ăn cơm, nhưng anh hẹn cô ở một quán ăn gia đình, cô cảm thấy vô cùng vừa lòng. Ấm áp, đơn giản, thắng tiệm cơm Tây kim bích huy hoàng rất nhiều lần.
Lục Gia Xuyên dường như rất quen thuộc với nơi này, gọi mấy món đặc sắc của quán ăn, lại gọi thêm một phần bánh chẻo áp chảo.
“Cô không quen thuộc với nơi này, tôi sợ cô gọi đò khó ăn sẽ hại người hại mình, nên việc nhân đức tôi sẽ không nhường ai.” Đương nhiên, bác sĩ Lục chính là bác sĩ Lục, nói chuyện vĩnh viễn đều khó nghe muốn mạng.
Chu Sanh Sanh nói: “Bác sĩ Lục, anh có biết nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật hay không? Có người nói chuyện làm người khác vừa nghe đã vui vẻ, có người vừa mở miệng đã làm người khác đánh anh ta thành người tàn tật cấp hai.
Lục Giá Xuyên gật đầu: “Tôi biết tôi trông rất đẹp trai, dễ dàng bị người khác ghen ghét, đánh đập.”
“…” Chu Sanh Sanh co rút khóe môi, bưng ly nước sôi nóng bỏng lên uống một hơi cạn sạch: “Xin cho phép tôi thể hiện sự cung kính mười hai vạn phần với nội tâm cường đại và da mặt kiên cường của anh.”
Anh vẫn không hề thay đổi: “Vậy tôi thay chúng đa tạ cô.”
Chu Sanh Sanh sặc rồi.
Tốc độ quán ăn mang đồ ăn lên rất nhanh, đồ ăn thật sự rất ngon miệng.
Chu Sanh Sanh một bên ăn ngấu nghiến một bên nói: “Vì sao anh lại mời tôi ăn cơm?”
“Có việc muốn nhờ cô.”
“… Nhờ tôi việc gì?” Tay cô run lên, cô không vội cho miếng bánh chẻo vào miệng, vẫn luôn cảm thấy Chồn cáo chúc Tết gà*.
(*: Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.)
Bác sĩ Lục không giấu diếm gì, thẳng thắn nói: “Tôi nói với mẹ mình đã có đối tượng kết giao, mẹ tôi bảo tôi mang về nhà ăn cơm, trường hợp khẩn cấp. Tôi nghĩ một chút, cảm thấy cô có thể, tuy rằng khí chất hình tượng đều hơi kém, nhưng có chỗ rất tốt.”
Cô cảm thấy đã chịu vũ nhục, nhưng vẫn còn tốt, cuối cùng có một câu khích lệ, cho nên cô tha thứ cho anh, cõi lòng mong chờ hỏi: “Điểm tốt nào?”
“Là một người con gái.”
Mặt Chu Sanh Sanh không có biểu tình gì gác đũa xuống, đứng dậy rời đi. Giây tiếp theo, cánh tay bỗng nhiên bị anh nắm lấy.
Cô quay đầu nhìn anh: “Làm gì?”
Lục Gia Xuyên dừng một chút, nói: “Tối hôm qua cô nói cô thích tôi.”
Lúc anh nói lời này, lỗ tai hơi đỏ lên.
Chu Sanh Sanh trợn trắng mắt: “Tôi cũng từng nói với Trần Dịch Tấn* như vậy, năm đó anh ấy tổ chức buổi biểu diễn, tôi ở ngay quán bên đường làm người tình nguyện miễn phí nghe hát, tôi cũng như phát rồ mà nói với anh ấy là em thích anh đấy. Làm sao hả, có phải tôi cũng phải cùng anh ấy về nhà gặp phụ huynh hay không?”
(*: là nam diễn viên, ca sĩ Hồng Kông được mệnh danh là “Ca thần thế hệ mới” sau Hứa Quán Kiệt và Trương Học Hữu và là “Ông hoàng nhạc Karaoke” của làng nhạc Hoa ngữ.)
Lục Gia Xuyên buông lỏng tay, sắc mặt trầm xuống: “Tôi chỉ muốn nhờ cô giúp một chút.”
“Việc khác có lẽ có thể, nhưng cái này không được.” Chu Sanh Sanh cũng thu hồi ý cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là lừa gạt, là nói dối, mẹ anh hy vọng anh tìm đối tượng kết giao không phải để anh qua loa lấy lệ với bà, là hy vọng anh có một người cùng nhau đi qua cả đời. Thật xin lỗi bác sĩ Lục, việc này thật sự tôi không thể giúp được.”
Cô nhìn nhìn bàn đồ ăn kia, có chút do dự: “Nếu anh sợ lãng phí, đồ ăn này tôi có thể giúp anh đóng gói mang về…”
Bác sĩ Lục lạnh lùng liếc cô một cái, tức giận.
Chu Sanh Sanh vô cùng đau đớn, lưu luyến từng bước rời đi, cuối cùng vẫn là đi ra ngoài. Chỉ là cô cũng không đi xa, nhìn một bàn đồ ăn kia của bác sĩ Lục, cuối cùng yên lặng đi tới bên ngoài cửa sổ sát đất, cách anh có vài bước.
Cô thấy anh đang gọi điện thoại, cách cửa kính, âm thanh mờ mờ ảo ảo, nhưng vẫn có thể nghe rõ.
Anh nói: “Mẹ, con…”
Dừng một chút, thật nhẹ nhàng nói một câu: “Không có gì, muốn hỏi xem mẹ đã ăn cơm chiều chưa. Nếu còn chưa ăn, con mua một ít bánh chẻo áp chảo mà mẹ thích ăn rồi nhờ người đưa tới.”
Dưới ánh đèn sáng trưng, Lục Gia Xuyên rũ mắt nói chuyện, dùng một bộ mặt mà Chu Sanh Sanh chưa từng gặp qua, cùng ngữ khí ôn nhu trước nay chưa từng có.
Cô có hơi mê hoặc, thật giống như đây là một người xa lạ, không phải bác sĩ Lục mà cô quen biết.
Người đàn ông trẻ tuổi cúp điện thoại, ngồi ở đó không nói một lời. Một người đối mặt với bàn đồ ăn, trường hợp lạnh lẽo này, luôn làm người cảm thấy lẻ loi.
Cô cắn cắn môi, lại đẩy cửa đi vào lần nữa.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của bác sĩ Lục, cô lại ngồi vào phía đối diện.
“Trở về làm gì?” Anh hỏi.
“Giúp anh.” Cô đáp hợp tình hợp lý.
“Có thể hỏi một câu là điều gì làm cô thay đổi chủ ý không?” Anh còn nhớ rõ một khắc trước cô còn thề son sắt.
Chu Sanh Sanh ghé sát vào, anh không tự chủ được mà nghiêng người về phía trước, sau đó nghe thấy cô nhỏ giọng hỏi một câu: “Có phải chỉ cần tôi đáp ứng anh, bàn đồ ăn nay tôi sẽ có thể mang về hay không?”
“…”
Sau khi ăn cơm chiều sau, Lục Gia Xuyên theo lời mời cô đi xem một bộ phim, không phải là phim tình cảm triền miên, mà là… Phim kinh dị.
Lục Gia Xuyên không sợ loại đồ vật này, chỉ là không nghĩ Chu Sanh Sanh cũng không sợ.
Nói không sợ thật ra không chính xác, phải nói là anh trước nay chưa từng thấy người xem phim kinh dị mà bình tĩnh đạm nhiên như xem phim hoạt hình giống Chu Sanh Sanh.
Nữ quỷ đi ra, khoác khăn trắng toát, trên cổ trên đầu đều là máy.
Chu Sanh Sanh nói: “Ha ha ha, anh nhìn cô ấy có giống một chiếc băng vệ sinh đầy máu hay không?”
Lục Gia Xuyên co rút khóe miệng, muốn châm chọc hai câu, nhưng nghĩ cô đã đáp ứng hỗ trợ mình, ngay lập tức sửa lời thoại: “… Rất có ý tứ.”
Nam chính là một tên tra nam ngoại tình, vứt bỏ nữ chính, bởi vậy nữ chính mặc váy cưới tự sát, thành nữ quỷ.
Chu Sanh sanh lại thò sang nhỏ giọng nói: “Cha tôi cũng từng nói, nam nhân cởi cái gì cũng không thể cởi lưng quần, anh có thể có rất nhiều tình yêu, nhưng không thể làm một con chó đực động dục.”
Lục Gia Xuyên: “… Cha cô cũng rất có ý tứ.”
Đến lúc âm nhạc lên cao trào nhất, khi nữ chính dùng gương mặt đáng sợ của mình báo thù, máu tươi của nam chính văng ra khắp nơi, những chất lỏng khả nghi quyện vào nhau, trong rạp chiếu phim có không ít nữ sinh phát ra tiếng hét chói tai.
Lục Gia Xuyên nghiêng đầu nhìn nhìn Chu Sanh Sanh, cô ném từng viên bắp rang vào trong miệng, ăn rất ngon miệng.”
“Cô không sợ à?” Anh nhẹ giọng hỏi cô.
Cô gái ăn bắp rang quay đầu lại nhìn anh, trong mắt là một ý cười bằng phẳng: “Có cái gì mà phải sợ? Đều là giả, chỉ cần tẩy trang, vẫn là tướng mạo sẵn có của diễn viên. Cho dù là makeup đáng sợ, đều có thể tẩy được hết, tẩy đến vô cùng sạch sẽ.”
Anh vẫn cảm thấy đây không phải phản ứng mà phụ nữ nên có.
Nhưng ngay sau đó, Chu Sanh Sanh lại ném một viên bắp rang vào trong miệng, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Anh không biết, sự đáng sợ chân chính là cho dù anh có tẩy rửa như thế nào, đều không thể quay về tướng mạo sẵn có.”
Anh đưa tầm mắt dời đến màn hình lớn, chỉ nói hai chữ ngắn gọn: “Có bệnh.”
Rạp chiếu phim đen nhánh, chỉ có màn hình lớn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bộ phim đóng rất náo nhiệt, âm nhạc, tiếng nói, tiếng hét chói tai cái gì cần cũng có. Nhưng Chu Sanh Sanh chỉ nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng có sự cô tịch trước nay chưa từng có.
Cô tình nguyện nhìn qua chật vật xấu xí, chỉ cần tẩy trang thì cô vẫn là cô.
Không có người biết cảm thụ của cô, không có người hiểu được sự khủng hoảng của cô, cô cứ từng ngày từng ngày cứ đến khi trời mưa lại thay đổi một gương mặt, gương mặt kia xa lạ đến mức cô cũng không dám tin đây chính là mình. Mà sự sợ hãi lớn nhất chỉ có một, cô có thể vĩnh viễn thay đổi như vậy, cho đến một ngày kia cô quên mất bộ dáng từ đầu đến cuối của Chu Sanh Sanh lúc ban đầu.
Cô chậm rãi, chậm rãi duỗi tay sờ sờ gương mặt này.
Nó thật xinh đẹp, nhưng chung quy không phải là cô chân chính.