Mặt Trăng Đến Bên Em

Chương 32



“Tôi rất vui.” Đào Khê mỉm cười trả lời Lâm Khâm Hòa.

Vô cùng, vô cùng vui vẻ.

Nhưng dù sao cậu vẫn là một học sinh cấp ba, kết quả sau đêm vui vẻ hôm đó phải về phòng làm bài tập đến hai rưỡi sáng.

Cũng may Lâm Khâm Hòa vừa làm vừa chụp ảnh đáp án gửi qua, nếu không cậu làm đến sáng cũng không xong nổi.

Thời điểm 2 giờ 35 phút, cuối cùng Đào Khê cũng chép xong đáp án của bức ảnh cuối cùng, ngáp một cái, gõ một dòng “Ngủ ngon” trong khung chat có chú thích “Moon” của WeChat, gửi đi.

Cơn buồn ngủ như dòng thủy triều ồ ạt dâng lên, cậu tắt điện thoại, đặt con gấu màu hồng trẻ con bên cạnh gối, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ cùng ánh trăng sáng dịu dàng trong mơ.

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, cậu nhìn điện thoại mới phát hiện lúc 2 giờ 37 phút, Lâm Khâm Hòa gửi một câu “Ngủ ngon“.

Cậu tưởng Lâm Khâm Hòa chụp ảnh gửi bài tập xong là ngủ luôn, không ngờ cũng thức muộn như vậy.

Đào Khê vò tóc, nuối tiếc sao hôm qua mình lại ngủ nhanh quá.

Cậu nghĩ ngợi, nhắn một tin “Buổi sáng tốt lành” vào bình minh của ngày mới.

Lần này Lâm Khâm Hòa vẫn chưa trả lời.

Những tâm sự mập mờ như bóng trăng lấp loáng luôn được giữ kín giờ phải dằn xuống đáy lòng, Đào Khê còn chưa kịp thăm dò nhiều hơn đã bị kỳ thi giữa kỳ sắp tới hành hạ.

Hoặc phải nói là, sắp bị Lâm Khâm Hòa hành hạ đến chết rồi.

“Cậu chắc chắn tôi phải làm xong hết những bài thi này sao?” Trước giờ tự học buổi tối, Đào Khê đếm đi đếm lại số bài thi trước mặt, hai mươi tờ!

Cậu nằm bò ra mặt bàn, gối đầu lên cánh tay, ngước mắt lên nhìn Lâm Khâm Hòa, ý đồ thể hiện sự thảm thương cầu xin sự tha thứ: “Bài tập mỗi ngày tôi làm còn chưa xong, hở ra một tí là phải làm một lèo đến một hai giờ sáng. Thật sự không có thời gian làm những bài thi này đâu.”

Lâm Khâm Hòa tuyệt tình cứng rắn hơn cả sắt: “Bài tập có thể không làm, nhưng những bài thi này nhất định phải làm.”

Không biết giáo viên các bộ môn nghe được lời vượt quá chức phận này sẽ có cảm tưởng gì.

Dù sao Đào Khê vẫn rất tuyệt vọng.

“Vậy bài tập của tôi phải làm sao?”

“Tiếp tục chép của tôi.”

“Được rồi.”

Đào Khê bỏ bê bài tập, bắt đầu chuyên tâm làm bài thi Lâm Khâm Hòa giao cho cậu.

Càng làm cậu càng phát hiện ra, những câu hỏi trong bài thi này đều là những kiến thức cậu yếu nhất và những dạng bài cậu thường xuyên làm sai. Cậu cầm bút quay đầu nhìn sang Lâm Khâm Hòa bên cạnh.

Cậu không nhận ra bây giờ bản thân rất ít khi lặng lẽ liếc trộm sang nhìn Lâm Khâm Hòa như hồi trước.

Mà có thể thản nhiên nhìn thẳng.

Lâm Khâm Hòa cầm bút máy đang viết gì đó, nhận ra ánh mắt của cậu, ngoảnh mặt sang hỏi: “Không biết làm à?”

Đào Khê lắc đầu, tiếp tục tập trung làm bài thi.

Trong hai tuần lễ trước kỳ thi giữa kỳ, mỗi ngày Đào Khê đều chôn mình trong bài thi, không có thời gian thở gấp. Sau khi làm xong, Lâm Khâm Hòa sẽ thu lại, ngày hôm sau xuất hiện trên mặt bàn cậu chính là bài thi đã được chấm bằng bút đỏ, được chú giải sửa chữa rất cẩn thận.

Ngay cả truyện tranh nhỏ định kỳ, Lâm Khâm Hòa cũng nghiêm khắc từ chối không nhận.

“Bây giờ quan trọng nhất vẫn là thi giữa kỳ.” Giọng điệu Lâm Khâm Hòa không cho phép cậu phản bác, nghiêm túc như thầy chủ nhiệm.

Học sinh giỏi Đào Khê không thể không nghe lời.

Cả ngôi trường tràn ngập không khí căng thẳng của thi cử, lớp 1 có học lực mạnh nhất cũng không ngoại lệ, dù sao thứ hạng kỳ thi lần này sẽ trực tiếp quyết định lớp học trong hai tháng tiếp theo của tất cả mọi người.

Đào Khê căng thẳng suốt hai tuần lễ, ấy vậy mà thời điểm hai hôm trước ngày thi lại không hề hồi hộp nữa.

Từ trước đến giờ tinh thần của cậu rất ổn định, càng thi cử càng có thể phát huy vượt xa bình thường, nếu không cậu cũng không giành được thành tích hạng nhất huyện Thanh Thủy đến được Nhất Trung Văn Hoa.

Mà kiểu học sinh xuất sắc biến thái như Lâm Khâm Hòa càng không cần phải nói, có khi hai từ căng thẳng còn không biết viết thế nào.

Nhưng Tất Thành Phi lại là kiểu người gần đến ngày thi nước đến chân mới nhảy, là kiểu mê tín dị đoan đi vái lạy đủ các thần này thánh nọ trước khi thi.

“Anh Khê, sáng sớm mai nhớ ăn hai quả trứng gà với một cái bánh quẩy nhá! Ngụ ý điểm các môn sẽ được tối đa 100 điểm!” Tất Thành Phi quay người lại thần bí nói.

Đào Khê đang làm bài thi, không ngẩng đầu lên nói: “Tổng điểm môn Ngữ văn là 150, cậu muốn thi 100 thì tự đi mà ăn, cảm ơn.”

“Ừ nhỉ?” Tất Thành Phi suy nghĩ, lại hưng phấn nói: “Vậy share ảnh cá Koi* đi, cái này vô cùng linh nghiệm. Tôi đã share liên tục trong hai tuần đó, sáng tối mỗi ngày share một lần. Tối nay tôi còn phải share tiếp một lần nữa lên vòng bạn bè, cậu nhớ like cho tôi!”

*Thuật ngữ mạng, share cá Koi (loài cá chép Nhật) để tìm kiếm sự may mắn. Giống bên mình hay share cái muỗng, quả này quả kia để qua môn vậy =))))

Tất Thành Phi không hề tiến bộ chút nào, có thể được làm cái đuôi của lớp 1 đã là vinh hạnh lớn nhất của cậu ta.

Đào Khê chưa bao giờ mê tín, qua loa lấy lệ đáp ứng Tất Thành Phi, chỉ muốn cậu ta im miệng, đừng có làm phiền mình ôn tập.

Tất Thành Phi còn đang tiếp tục chia sẻ cho Đào Khê một tí kiến thức mê tín trước khi thi mình biết, Lâm Khâm Hòa đang viết bài ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, trong lòng cậu ta chợt rét run, vội vàng xoay qua chỗ khác.

Tất Thành Phi nhìn núi tài liệu ôn tập trước mặt mình, khép bàn tay lại dè dặt nhấc một thứ trên đỉnh núi xuống, cẩn thận đập vào đầu mình.

Hồ Đồng ngồi cùng bàn khinh thường quay sang nhìn.

Giờ tự học buổi tối trước ngày thi một hôm, giáo viên sẽ không lên lớp, để cho tất cả học sinh được tự do ôn tập.

Gần tối, Đào Khê dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong cơm, giẫm lên ánh hoàng hôn lao thật nhanh về lớp tiếp tục ôn tập, nhận ra Lâm Khâm Hòa vẫn đang ngồi ở chỗ, cúi đầu cầm bút máy viết viết gì đó trên quyển sổ.

Đào Khê thấy Lâm Khâm Hòa đã viết quyển sổ này mấy hôm rồi, trong lòng cậu rất tò mò nhưng không hỏi.

Cậu nhẹ nhàng về chỗ ngồi, lấy tập đề thi làm sai ra ôn tập lại, bây giờ luyện đề không còn tác dụng gì nữa.

Sau khi nghiêm túc xem một lát, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một cái tay, mà bàn tay kia đặt quyển sổ ghi chép lên bàn cậu.

Là quyển sổ ghi chép bìa đen mà Lâm Khâm Hòa đã viết mấy hôm nay.

“Buổi tối ôn tập thật kỹ những nội dung này.” Lâm Khâm Hòa thu tay về, đóng nắp bút lại, giọng vừa lạnh lùng vừa chắc chắn như mọi khi.

Đào Khê trố mắt nhìn quyển sổ trước mặt. Cậu giơ tay lật từng trang từng trang ra xem, phía trên là nội dung chính được phân loại theo môn học, mỗi phần đều có những nội dung mà cậu thường xuyên lặp lại lỗi sai khi làm bài trong khoảng thời gian gần đây, phía dưới là lời giải chi tiết của những câu hỏi định hướng có khả năng xuất hiện trong bài thi ngày mai.

Cặn kẽ tỉ mỉ như một quyển tài liệu phụ đạo được soạn ra cho riêng cậu.

Vết mực mới tinh như mưa thu vừa đến.

Thời gian đảo ngược, tự dưng cậu nhớ lại ngày thứ hai đi học.

Khi đó cậu cố gắng hết sức bày ra dáng vẻ đáng thương năn nỉ Lâm Khâm Hòa.

“Có thể cho tôi mượn vở ghi của cậu một lát không?”

“Không thể.”

Sau đó, Lâm Khâm Hòa đưa quyển sổ ghi chép bìa đen này cho Dương Đa Lạc, người sở hữu tất cả mọi thứ.

Mọi cảm xúc đang trào dâng trong lòng, trong nháy mắt biến thành sự cảm động khó mà dằn xuống được.

Giống như thứ rượu đắng do được ủ sai cách ngay từ đầu, cuối cùng sẽ cho ra một thứ rượu vừa chua vừa chát.

Bây giờ cậu nhìn thấy Lâm Khâm Hòa đưa quyển sổ này cho mình, trái tim như bị rót rượu đắng cả một đêm chợt rơi vào một thau nước đường ngọt lịm.

Nhưng vẫn rất đau xót, tim đau, mũi đau, đôi mắt cay cay, cả lồng ngực cũng ê ẩm.

Lúc ấy không có nơi nào để giãi bày sự tủi thân, sau hai tháng đột nhiên không khống chế được tràn ra từ trong lòng.

Đào Khê cố gắng chớp mắt một cái, xua tan hơi nước trước mắt, đang định nói tiếng cảm ơn với Lâm Khâm Hòa, đột nhiên nghe thấy anh ở bên cạnh hỏi cậu:

“Có thể ở lại lớp 1 không?”

Giọng dè dặt mà dịu dàng, giống như sợ khiến cậu căng thẳng.

Tất cả sự nỗ lực đều trở nên vô ích, Đào Khê cố gắng hết sức mới nén được sự cay cay trong mắt xuống. Cậu hơi hất cằm lên, cười chắc chắn nói với Lâm Khâm Hòa:

“Đương nhiên có thể.”

Giọng điệu kiêu ngạo mà tự tin, khí thế quật cường mạnh mẽ thuộc về độ tuổi mười sáu mười bảy.

Lâm Khâm Hòa hơi giãn mày ra, tựa như là thở phào nhẹ nhõm. Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói: “Tôi đi ăn cơm.”

Sau đó xoay người rời khỏi phòng học.

Đào Khê nhìn bóng lưng Lâm Khâm Hòa biến mất ở cửa mới cúi đầu xem quyển sổ trước mặt, ngắm nghĩa nét chữ lưa thưa chỉ thuộc về Lâm Khâm Hòa.

Khoảng thời gian cuối giờ tự học buổi tối được dùng để bố trí lại phòng thi, tất cả những bàn kê sát nhau đều bị kéo dãn ra, tất cả sách vở tài liệu đều tập trung dồn hết ở cuối lớp.

Lúc tan lớp, Tất Thành Phi tranh thủ Lâm Khâm Hòa không ở phòng học, len lén thò móng vuốt sờ một cái lên bàn Lâm Khâm Hòa, hình như cảm thấy vẫn chưa đủ lại sờ thêm vài cái nữa.

Đào Khê còn đang xem ghi chép, nhận ra động tác lén lút của Tất Thành Phi, hỏi: “Lá gan cậu càng ngày càng lớn ha, sờ bàn học của cậu ấy làm gì?”

Tất Thành Phi ngó nghiêng ra cửa sau, che miệng nhỏ giọng nói: “Bàn học của học thần nhất định là được làm phép, tôi sờ một tí tăng vận may thi cử!”

Lý Tiểu Nguyên đang phát số báo danh thi cũng lén sờ một cái, thò tay thật nhanh chạm lên bàn Lâm Khâm Hòa, mấy học sinh khác quanh đấy cũng không chịu thua kém, sờ tới sờ lui mấy cái nữa.

“…” Đào Khê cảm thấy cạn lời.

Mấy thứ học sinh Tiểu học hay mê tín sùng bái này tại sao có thể thịnh hành như vậy trong lớp học tốt nhất của Nhất Trung Văn Hoa?

Sau khi đám người muốn tăng vận may thi cử tản đi, Đào Khê đang đọc ghi chép cũng nghĩ ngợi một lúc, không nhịn được thò tay sang sờ một cái lên bàn Lâm Khâm Hòa.

Thôi thì cứ tin thử đi, sờ một cái cũng không mất gì cả, cậu tự nhủ.

Bởi vì chỗ ngồi đã bị kéo dãn ra nửa mét, cậu lười đứng dậy, ngồi yên trên ghế, một chân ghế cập kênh vì cậu hạ eo xuống vươn người sang bên phải, thò cánh tay sang sờ một góc bàn của Lâm Khâm Hòa.

Kết quả đúng lúc Lâm Khâm Hòa tiến vào từ cửa sau bắt tại trận.

“…”

Tay Đào Khê vẫn còn đặt ở góc bàn, eo vẫn còn thụt xuống, mặt cậu đỏ lên, nhanh chóng rụt tay ngồi ngay ngắn lại, do quá hốt hoảng nên một chân ghế đang cập kênh suýt chút nữa khiến cậu ngã xuống.

Lâm Khâm Hòa đi tới, đứng im chưa ngồi, cụp mắt xuống nhìn cậu, hàm ý trong ánh mắt rất rõ ràng.

Đang làm trò gì thế?

Tất Thành Phi sợ bản thân bị bóc phốt, phải biết rằng Lâm Khâm Hòa rất ghét người khác chạm vào đồ của anh, bèn liên tục nháy mắt phát tín hiệu cho Đào Khê.

Đào Khê chủ động đầu thú, lúng túng cười với Lâm Khâm Hòa: “Tôi muốn hứng một ít vận may thi cử của cậu.”

Lâm Khâm Hòa không nói gì, mặt mũi bình tĩnh ngồi xuống bắt đầu đọc sách.

Đào Khê thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh cáo bản thân, không được mê tín dị đoan!

Khoảng thời gian cuối giờ tự học buổi tối trôi qua rất nhanh. Nửa tiết sau không khí lớp học có hơi gấp rút, có người giơ tay đầu hàng, có người tự tin mù quáng, có người sử dụng phương pháp đọc lượng tử*, tốc độ lật sách còn nhanh hơn cả gió.

*Một kỹ thuật đọc có thể giúp sinh viên và học sinh ghi nhớ 100.000 từ chỉ trong vòng 5 phút, do một trung tâm giáo dục ở Trung Quốc tạo ra. Phương pháp này gây tranh cãi giữa việc đây là phương pháp khoa học hay là một trò lừa bịp.

Đào Khê thuộc kiểu người ổn định vững vàng, sau khi ghi nhớ hết toàn bộ ghi chép mà Lâm Khâm Hòa đưa cho thì vừa vặn hết giờ.

Chuông vừa vang lên, những học sinh đã sốt ruột từ lâu đeo cặp sách lao ra khỏi lớp nhanh như gió, mà Tất Thành Phi luôn là người đầu tiên.

Đào Khê cẩn thận cất quyển sổ vào trong balo, định khi nào về phòng sẽ xem lại lần nữa. Cậu đeo balo lên, vội vàng nói với Lâm Khâm Hòa xách cặp muốn đi: “Chờ đã!”

Lâm Khâm Hòa dừng bước, nhìn cậu hỏi: “Sao thế?”

Đào Khê cười tít mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, hết sức trịnh trọng, nghiêm túc nhẹ nhàng nói:

“Lâm Khâm Hòa, ngày mai thi cố gắng lên*!”

Mặc dù lượng dầu* của Lâm Khâm Hòa luôn vượt quá chỉ tiêu.

*加油 vừa có nghĩa là thêm dầu/ đổ xăng, vừa có nghĩa là cố gắng lên.

Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, nâng tay không nhẹ không nặng xoa tóc cậu, nói:

“Vận may thi cử cho cậu.”

Sau đó xoay người ra khỏi lớp.

Đào Khê đờ người ra tại chỗ, tai không khống chế được đỏ bừng.

Cậu nghĩ, chắc là tim mình lại xảy ra vấn đề rồi.

Hình như cậu thật sự rất không ổn.

Đào Khê tâm thần không ổn định về phòng ký túc xá, cưỡng ép bản thân tiếp tục xem lại ghi chép, đọc một lúc vẫn không bình tĩnh lại được bèn dứt khoát từ bỏ, cầm điện thoại lên lướt vòng bạn bè WeChat.

Cậu còn nhớ Tất Thành Phi bảo cậu like ảnh cá Koi, kết quả vừa lướt đã thấy Lâm Khâm Hòa mới đăng lên vòng bạn bè.

Chỉ có một tấm hình, trong hình là một hồ nước lấp lánh ánh vàng, trong hồ có mấy chục con cá chép Nhật màu đỏ vàng đang bơi, làn sóng dao động rực rỡ lóa mắt dưới ánh mặt trời.

Nhìn là thấy rất linh!

Cũng thật mê tín.

Đào Khê không nhịn được bật cười, không ngờ Lâm Khâm Hòa cũng mê tín thế. Cậu like tấm hình này, sau đó cũng like một cái cho hình cá Koi của Tất Thành Phi.

Lúc này trong biệt thự nhà họ Lâm, La Chinh Âm vừa đưa một đĩa trái cây cho Dương Đa Lạc nước đến chân mới nhảy đang tập trung ôn tập, sau đó bưng một đĩa khác đến phòng đàn.

Trước đây, giờ này Lâm Khâm Hòa hay đọc sách hoặc học trong phòng mình, tối nay lại khác thường đi luyện đàn.

Cô bưng đĩa trái cây thấy Lâm Khâm Hòa ngồi trước dương cầm chơi khúc nhạc tên “Merry Christmas, Mr. Lawrence“.

“Sao đột nhiên muốn chơi đàn vậy? Chẳng phải ngày mai con phải thi giữa kỳ sao?” La Chinh Âm khó hiểu hỏi.

Lâm Khâm Hòa thu ngón tay về, cau mày im lặng một hồi rồi nói: “Con hơi hồi hộp.”

La Chinh Âm kinh ngạc nhìn con trai mình. Cô chưa bao giờ thấy Lâm Khâm Hòa hồi hộp hay căng thẳng trước khi thi cả, có thi khó hơn nữa anh cũng chẳng mảy may lo lắng.

Lần này sao lại thế?

“Tại sao con phải hồi hộp? Mẹ tưởng chỉ có Lạc Lạc sẽ căng thẳng thôi, dù sao nó vừa mới nghỉ ốm nhiều ngày mà.” La Chinh Âm không nhịn được hỏi.

Lâm Khâm Hòa không trả lời câu hỏi này, mơ hồ nói: “Không có gì.”

La Chinh Âm cũng không hỏi nữa, đặt trái cây lên bàn, nói “Nghỉ ngơi sớm chút đi” rồi rời khỏi phòng đàn.

Lâm Khâm Hòa nâng tay lên, tiếp tục đánh đàn lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.