Sự tranh cãi trên mạng vẫn còn chưa dừng lại. Lúc 9 giờ sáng, Weibo chính thức của Học viện Mỹ thuật Văn Hoa tuyên bố nhà trường đã khẩn cấp tổ chức cuộc họp, đang bàn bạc phương án xử phạt Phùng Á Đông. Luật sư được Lâm Khâm Hòa thuê để giúp Đào Khê cũng đã đăng bài trên Weibo gửi Phùng Á Đông, thể hiện quan điểm sẽ giúp người ủy thác khởi tố.
Tình hình ban đầu đang phát triển theo chiều hướng bất ngờ và ngày càng nghiêm trọng. Có lẽ do áp lực từ nhà trường và kiện tụng, khoảng 10 giờ sáng, tài khoản Weibo của Phùng Á Đông bị nhấn chìm trong biển nước bọt của cư dân mạng cuối cùng cũng đã đăng bài trả lời.
Hắn thừa nhận bức tranh kia không phải do mình vẽ, tuy nhiên có người gửi tranh đến bảo hắn gửi bản thảo tham gia cuộc thi, còn bản thân chỉ là kẻ bị lừa gạt. Người đăng bài bóc phốt ẩn danh cũng không phải hắn, mục đích của hắn là tẩy trắng sạch sẽ lỗi lầm của bản thân. Cuối bài đăng còn tag một tài khoản Weibo khác, ám chỉ đây mới là kẻ giật dây.
Cư dân mạng ấn vào tài khoản này, phát hiện ra đây là một tài khoản đã được xác thực, phần giới thiệu là phó hội trưởng Hiệp hội nghệ thuật thanh thiếu niên thành phố Văn Hoa.
“Anh Khê, cậu có quen người tên Quan Phàm Vận này không?”
Tất Thành Phi kiềm chế ham muốn lướt mạng cả sáng, mãi đến trưa mới có thời gian để xì xào, thấy cư dân mạng đã moi ra được thông tin chủ tài khoản Weibo toàn ảnh tự sướng này là Quan Phàm Vận.
Đào Khê cũng cầm điện thoại nhưng không có lòng rảnh rỗi đi hóng hớt, cậu đang nôn nóng chờ tin nhắn trả lời của Lâm Khâm Hòa. Sáng nay diễn ra thi đấu Toán học cấp quốc gia, lúc này hẳn mới vừa kết thúc không lâu. Cậu nhìn khung chat WeChat, không yên lòng nói: “Quen, tôi cũng ở trong hiệp hội này.”
Trong đầu Tất Thành Phi đang tưởng tượng ra câu chuyện phó hội trưởng ghen tị với tài năng xuất chúng của một thành viên nên đi bêu xấu hãm hại người ta. Cậu ta tiếp tục lướt Weibo, một lát sau chợt há to mồm:
“Tôi thấy có người đào ra rồi này, Quan Phàm Vận là bạn gái của chủ tịch Khoa học công nghệ Minh Uy!”
Tài khoản Weibo của Quan Phàm Vận toàn ảnh chụp tự sướng lẫn mấy nội dung yêu đương nhảm nhí, cư dân mạng nóng lòng hóng drama đã tìm hiểu được ra lai lịch bạn trai của cô ta. Có không ít người nhìn tuổi tác suy đoán Quan Phàm Vận không phải bạn gái mà là tuesday.
“Khoa học công nghệ Minh Uy?” Đào Khê chưa kịp phản ứng.
“Cậu không biết à? Khoa học công nghệ Minh Uy là một công ty chữa bệnh lớn, chủ tịch là…” Tất Thành Phi che miệng, nhích lại gần thì thầm với Đào Khê: “Ba của Dương Đa Lạc lớp 2 bên cạnh.”
Đào Khê “Ồ” một tiếng, không có phản ứng gì nữa, tiếp tục nhìn khung chat với Lâm Khâm Hòa. Màn hình đột nhiên nhảy ra thông báo cuộc gọi đến, cậu giật mình, cầm điện thoại đứng bật dậy, chạy như bay ra hành lang ngoài lớp học.
“Anh thi xong chưa?”
Hình như bên Lâm Khâm Hòa hơi ồn ào, anh “Ừ” một tiếng, chưa nói thi thế nào mà chỉ nói với cậu: “Chiều nay anh về thành phố Văn Hoa, buổi tối qua đón em tan học.”
Đào Khê giật mình, hỏi: “Chẳng phải buổi chiều anh vẫn còn buổi phỏng vấn ở Bắc Kinh sao?”
Lịch trình lần này đến Bắc Kinh của Lâm Khâm Hòa dày đặc, trừ thi đấu buổi sáng ra, buổi chiều còn có hai cuộc phỏng vấn với giảng viên người Mỹ, theo kế hoạch thì ngày mai mới về được.
“Anh hoãn phỏng vấn rồi.”
Đào Khê cảm thấy có gì đó bất thường, Lâm Khâm Hòa không phải người tùy tiện phá vỡ kế hoạch. Cậu suy nghĩ rồi nói: “Anh vội vàng trở về có phải có chuyện gì không? Nếu như là chuyện của em, anh thật sự không cần lo lắng, em đã xử lý xong hết rồi.”
Có lẽ Lâm Khâm Hòa đã di chuyển đến một nơi yên tĩnh hơn, giọng nói trầm thấp cũng nghe thấy rõ hơn: “Đào Khê, anh muốn sáng mai dẫn em đi gặp ông bà ngoại em.”
Đào Khê hít sâu một hơi, ngón tay vô thức nắm chặt điện thoại, khẽ hỏi: “Tại sao? Không phải nói thứ bảy mới đến sao?”
Vừa nghĩ đến tình cảnh ấy, cậu vẫn không thể kiềm chế được sự thấp thỏm bất an.
Lâm Khâm Hòa im lặng rồi chỉ nói: “Anh không hi vọng phát sinh chuyện gì nữa.”
Đào Khê nghe được sự áy náy tự trách mình trong giọng nói của Lâm Khâm Hòa. Cậu cắn môi, sau khi do dự thì nói: “Được, em nghe lời anh.”
Sau khi cúp điện thoại, cậu mở Weibo, tìm được tài khoản của Quan Phàm Vận, phát hiện ra nội dung tài khoản đã trống trơn, ID cũng thay đổi thành một dãy mojibake*.
*mojibake là ký tự rác, ví dụ như □□□ □□ hoặc “Ã!%ôs*”
Phùng Á Đông bất ngờ khai ra Quan Phàm Vận là kẻ giật dây, cậu càng tò mò hơn cô ta sẽ làm gì tiếp theo.
Chắc chắn mục đích của Quan Phàm Vận là muốn lấy lòng Dương Đa Lạc, cho nên mới thay cậu ta đi vu khống chuyện sao chép tranh cho cậu. Hôm nay sự việc phát triển thành ra như vậy, không còn đường nào để lùi nữa, liệu cô ta có tiếp tục bao che cho “con trai” Dương Tranh Minh, ngăn chặn hết thảy mọi chuyện thay cậu ta nữa không?
Còn cả Từ Tử Kỳ vẫn luôn ghét cậu, khổ tâm đi nịnh bợ Dương Đa Lạc nữa. Đối mặt với sự chất vấn của lãnh đạo nhà trường, liệu cậu ta có lên tiếng thừa nhận mình là kẻ ăn cắp tranh, thay Dương Đa Lạc giấu diếm mọi người nữa không?
Đào Khê nhét điện thoại vào túi, trở về lớp mình, sau đó đi ra hành lang, kéo một nam sinh lớp 2 đang định vào lớp, đưa một tờ giấy được gấp gọn cho cậu ta, nói: “Có thể đưa giúp tôi cái này cho Từ Tử Kỳ lớp cậu được không?”
Nam sinh đồng ý rồi nhanh nhẹn đi vào lớp.
Đào Khê dựa lên lan can hành lang, cúi đầu lướt Weibo. Cũng không phải đợi lâu lắm, Từ Tử Kỳ đi ra, ánh mắt đanh lại nhìn cậu rồi ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai đi ngang qua, sắc mặt xanh mét nói: “Mày có ý gì?”
Tầm nhìn của Đào Khê rơi lên những ngón tay đang siết chặt vào nhau của Từ Tử Kỳ. Cậu không nói gì, xoay người đi đến một phòng học bỏ trống ở cuối hành lang. Từ Tử Kỳ chần chừ, sau đó chậm rãi đi theo sau.
Trong phòng học trống trơn không có bàn ghế, dưới chân tường có một cái ghế gãy chân. Đào Khê nhìn cái ghế đó, chờ Từ Tử Kỳ mặt mũi căng thẳng đóng cửa lại xong, thoải mái hỏi:
“Từ Tử Kỳ, tao nhờ rất lâu trước đây đã từng nói với mày, đừng có tùy tiện động vào đồ của tao.”
Từ Tử Kỳ thấy cái ghế kia rõ ràng nhớ ra chuyện đó, theo bản năng lùi ra sau vài bước, trợn mắt nhìn cậu, phẫn uất nói: “Ai động vào đồ của mày?! Mày đừng có tùy tiện vu khống người khác!”
Đào Khê ép tới gần một bước, nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ đang né tránh ánh mắt, nói: “Chắc mày không biết, tao có một tật xấu, chỉ cần là đồ của tao, bày thế nào, để ở đâu, tao đều nhớ rõ ràng.”
Từ Tử Kỳ đứng bất động tại chỗ, mím chặt môi, sau khi im lặng một hồi thì ngoảnh mặt đi, nói: “Tao không hiểu mày đang nói gì.”
“Vậy để tao giúp mày nhớ lại nhé.” Đào Khê thò tay giữ điện thoại trong túi, nghiêng đầu giống như đang suy nghĩ, tiếp tục nói: “Ngày 17 tháng 12, hôm đó Phan Ngạn xin nghỉ về một ngày, tao về phòng rất muộn. Lúc ấy chỉ có một mình mày trong phòng, đúng không?”
Sắc mặt Từ Tử Kỳ cứng ngắc trong chớp mắt, trong tờ giấy kia có ghi ngày tháng này, trong lòng cậu ta hỗn loạn như gõ trống, trên mặt vẫn cố duy trì sự bình tĩnh: “Điều này thì chứng tỏ được cái gì? Chẳng phải Phan Ngạn thường xuyên ở một mình trong phòng sao?”
Đào Khê khẽ cười, tinh thần thoải mái nói: “Mày không phát hiện ra sao? Mỗi lần tao vẽ xong sẽ dùng một tấm vải trắng trùm lên giá vẽ. Nhưng mà hôm đó sau khi về, tao phát hiện ra tấm vải bị ai động vào. Phan Ngạn không có ở đây, mày nói xem ai sờ vào?”
Bỗng dưng Từ Tử Kỳ cụp mắt xuống, cảm xúc trong mắt đang cuồn cuộn dâng lên, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, giễu cợt nói: “Cái này mà cũng coi là bằng chứng sao?”
Đào Khê không nói tiếp nữa mà đột nhiên hỏi: “Mày vẫn không liên lạc được với Dương Đa Lạc chứ gì?”
Sắc mặt Từ Tử Kỳ tối sầm lại, cậu ta không nói gì. Từ sau khi sự việc bị đảo ngược tình thế tối hôm qua, cậu ta hoảng sợ lo lắng nhắn WeChat cho Dương Đa Lạc nhưng không được trả lời. Hôm nay Dương Đa Lạc còn không đi học, lát nữa cậu ta còn phải đến phòng chính giáo*, tiếp nhận sự tra hỏi của chủ nhiệm Bành.
*Cơ quan đảm bảo mục tiêu giáo dục đạo đức và lòng yêu nước cho học sinh trong trường.
Đào Khê đến gần, chậm rãi nói: “Từ Tử Kỳ, tao biết chuyện này là Dương Đa Lạc sai mày làm, trừ mày ra còn có cả bạn gái ba cậu ta. Bây giờ cô ta đã bị Phùng Á Đông khai ra rồi, mày cảm thấy cô ta có thể vì Dương Đa Lạc mà chỉ khai ra mình mày không?”
Bàn tay nắm lại thành quyền đặt bên chân bỗng dưng siết chặt lại, vẻ mặt Từ Tử Kỳ trở nên cứng ngắc sa sầm.
“Chuyện này cũng đủ to lắm rồi, nhà trường cũng tham gia điều tra, mày cảm thấy còn tiếp tục lấp liếm được sao?” Ánh mắt Đào Khê rơi lên sắc mặt tái nhợt của Từ Tử Kỳ, giọng cậu lạnh lùng: “Cuối cùng sẽ tra ra được là mày cung cấp bản vẽ của tao cho bọn họ, mày cảm thấy nhà trường sẽ xử lý thế nào? Xử phạt thôi hay là thôi học?”
Ánh mắt Từ Tử Kỳ trở nên run rẩy, cậu ta nuốt nước bọt, gấp rút phản bác: “Tao không biết bọn họ sẽ dùng tranh của mày để làm chuyện đó!”
Đào Khê nhét tay trong túi cầm chặt chiếc điện thoại, không tin tưởng lắm: “Mày thật sự không biết sự tình sao?”
Gương mặt Từ Tử Kỳ đỏ lên, tốc độ cãi rất nhanh: “Tao chỉ đề cập chuyện mày tham gia thi CAC với Dương Đa Lạc. Cậu ta nói muốn xem thử tranh của mày thế nào nên nhờ tao chụp một bức hình gửi qua. Tao đồng ý giúp, nhưng tao thật sự không biết cậu ta sẽ làm ra việc đó.”
Trong lòng Đào Khê cười nhạt, biết Từ Tử Kỳ tẩy trắng lỗi lầm của mình. Cậu không nói gì nữa, xoay người muốn đi. Từ Tử Kỳ đuổi theo túm lấy cánh tay cậu, khẩn cầu nói: “Đào Khê, tôi thật sự không thể rời khỏi Nhất Trung Văn Hoa được, ba mẹ tôi biết được sẽ nổi điên lên mất!”
Đào Khê dừng bước, giãy khỏi tay Từ Tử Kỳ. Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn cậu ta, cậu nói: “Lúc bọn mày vu oan cho tao sao không nghĩ thử xem, tao cũng không thể rời khỏi Nhất Trung Văn Hoa được?”
Từ Tử Kỳ môi trắng bệch, không nói được gì.
Buổi chiều, Đào Khê vẫn lên lớp như bình thường. Mãi đến hơn 5 giờ chiều, vừa học xong tiết tiếng Anh, Chu Cường đi cửa sau vào, gọi cậu ra ngoài một lát.
Đào Khê đi theo Chu Cường ra khỏi lớp, Chu Cường dẫn cậu đi về phía tòa nhà làm việc, vừa đi vừa nói: “Trưa nay chủ nhiệm Bành phòng chính giáo đã tìm Từ Tử Kỳ, lời giải thích của em ấy không khác với đoạn ghi âm em gửi cho thầy. Sau đó chủ nhiệm Bành có tìm Dương Đa Lạc nhưng em ấy không có ở trường, tối hôm qua đã xin nghỉ.”
Đào Khê mỉa mai cười trong lòng, giờ này rồi mà Dương Đa Lạc vẫn chỉ biết hèn nhát trốn tránh thôi sao?
Chu Cường hoàn toàn không ngờ được chuyện này còn liên quan đến Dương Đa Lạc lớp 2, nhức đầu tiếp tục nói: “Chủ nhiệm Bành không thể làm gì khác đành liên hệ với phụ huynh Dương Đa Lạc, bây giờ bọn họ đã tới, đang ở trong phòng họp…”
Ông còn chưa dứt lời đã nhận ra Đào Khê bất ngờ dừng bước, cau mày thật chặt, trong mắt toát ra vẻ căng thẳng bất an.
Chu Cường tưởng Đào Khê sợ gặp phụ huynh bèn trấn an nói: “Đừng căng thẳng, chuyện này là Dương Đa Lạc làm sai. Chắc chắn phụ huynh nhà em ấy sẽ nói chuyện tử tế với em, xin lỗi em nữa, sẽ không làm khó em đâu.”
Đào Khê hít sâu một hơi, chậm chạp gật đầu.
Buổi chiều khi Dương Tranh Minh đến Nhất Trung Văn Hoa, La Chinh Âm và hai ông bà nhà họ Phương còn chưa đến. Anh ta được chủ nhiệm Bành tiếp đón trong phòng họp, không kiềm được đốt một điếu thuốc hít vài hơi để xoa dịu sự phiền muộn trong lòng, gương mặt lịch sự ấm áp từ trước đến nay đã phủ một tầng sương lạnh.
Trưa hôm nay Quan Phàm Vận gọi cho anh ta một cú điện thoại, thấy bản thân đã bị bóc phốt mới gọi để khai thật———Dương Đa Lạc không biết có thù hận gì với người bạn tên Đào Khê đó, đưa tác phẩm tham gia cuộc thi CAC của Đào Khê cho cô ta rồi bảo cô ta dựa vào bức tranh đó sao chép thành một bản khác, tìm một sinh viên cô ta không biết rõ lai lịch, thuê hắn ta bằng một số tiền lớn để dùng bức tranh được sao chép kia tham gia cuộc thi cúp Kim Thái dưới danh nghĩa của hắn.
Mục đích hành động như vậy đã rất rõ ràng. Con trai anh ta không biết bị làm sao lại muốn hủy hoại cuộc thi của bạn cùng lớp thông qua việc vu khống tội ăn cắp tác phẩm cho người ta. Nói một cách sâu xa hơn, đó là muốn hủy hoại tương lai sáng tạo nghệ thuật của người bạn cùng lớp này.
“Tranh Minh, em không thù không oán với Đào Khê, cũng bởi vì con trai anh nên mới làm chuyện này, anh không thể lờ đi được! Bây giờ người ta đang muốn truy tố, em không thể chịu hết trách nhiệm hộ con trai anh được. Anh có thể nghĩ ra cách giải quyết không?”
Lúc ấy Dương Tranh Minh nghe xong, gân xanh trên trán không ngừng giật. Anh ta cố bình tĩnh lại, cắt đứt màn om sòm kể lể của Quan Phàm Vận, bảo cô ta xóa sạch nội dung trên các mạng xã hội, không được đăng bất cứ câu nào để phản hồi.
Anh ta cảm thấy quá khó tin và tức giận với hành động của Dương Đa Lạc, chỉ hận không thể kéo thằng ranh này về nhà đánh một trận thật đau, càng không ngờ Quan Phàm Vận sẽ ngu ngốc làm theo lời Dương Đa Lạc!
Cuối cùng Dương Tranh Minh vẫn ráng giữ bình tĩnh, sau khi lên mạng đã nhanh chóng nắm rõ tình hình, hiểu được chuyện này đã hoàn toàn nghiêm trọng, không còn kịp áp chế Phùng Á Đông để giải quyết được nữa.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, anh ta định đến trường tìm Dương Đa Lạc hỏi rõ trước nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp sớm hơn. Thầy uyển chuyển kể cho anh ta nghe chuyện của Dương Đa Lạc, bảo anh ta dẫn con trai mình đến trường một chuyến. Khi ấy anh ta mới biết hóa ra Dương Đa Lạc không đi học, không thể làm gì khác đành gọi cho La Chinh Âm vốn chưa bao giờ liên lạc. Kết quả La Chinh Âm nói Dương Đa Lạc tâm trạng không tốt, đã đến nhà một người bạn rồi.
Dương Tranh Minh không nén được lửa giận. Anh ta vẫn luôn bất mãn sự nuông chiều Dương Đa Lạc quá mức của La Chinh Âm và hai ông bà nhà họ Phương, để mặc con trai tự do tùy tiện đến hôm nay đúng là một sai lầm lớn. Vì vậy không nhịn được kể chuyện tốt mà Dương Đa Lạc đã làm cho La Chinh Âm biết. Nào ngờ đúng lúc ấy La Chinh Âm đến hỏi thăm sức khỏe hai ông bà, hai người họ cũng biết luôn. Ba người vừa hốt hoảng vừa lo lắng, không thể tin nổi đây là chuyện Dương Đa Lạc gây ra.
Cửa phòng họp bị đẩy ra, Dương Tranh Minh thấy La Chinh Âm đỡ Phương Tổ Thanh và Diệp Ngọc Vinh bước vào, nhưng không thấy Dương Đa Lạc đâu, trầm giọng hỏi: “Dương Đa Lạc thì sao? Tại sao mọi người không đưa nó tới?”
La Chinh Âm vẻ mặt mệt mỏi, nói: “Tôi lái xe đến tận nhà bạn nó đón nó, cũng hỏi nó chuyện này, Lạc Lạc không thừa nhận, cũng không muốn đến trường với tôi. Thế nên tôi không đưa nó đến.”
Lúc ấy cô sợ làm tổn thương Dương Đa Lạc nên phải cẩn thận hỏi han khéo léo, nhưng phản ứng của Dương Đa Lạc quá dữ dội, một mực khóc lóc phủ nhận. Cô đau lòng nên không dám hỏi lại, chỉ khuyên Dương Đa Lạc phải giải thích thật rõ ràng với nhà trường. Từ đầu đến cuối Dương Đa Lạc không chịu đáp ứng, cũng không chịu rời khỏi nhà bạn. Cô không thể làm gì khác ngoài từ bỏ, đưa hai ông bà cụ khăng khăng muốn đến trường học.
Dương Tranh Minh nghe vậy chỉ cảm thấy hai người bọn họ quá vô lý, đang định nói gì thì nghe thấy Phương Tổ Thanh đập ba-toong dồn dập, gương mặt vốn nghiêm túc giờ đã xanh mét, nghiêm nghị chất vấn mình: “Có phải tình nhân của mày làm ra chuyện này không? Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, bảo nó hạn chế đi trêu chọc Lạc Lạc đi!”
Diệp Ngọc Vinh ở một bên cũng rất tức giận, nhưng lo lắng sức khỏe của người bạn già, giọng nhu hòa khuyên nhủ: “Ngồi xuống trước đã, nghe giáo viên giải thích tình huống, có phải có hiểu lầm gì không? Tôi tin tưởng Lạc Lạc là đứa bé ngoan, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
La Chinh Âm vội đỡ Phương Tổ Thanh ngồi xuống ghế salon, để cho ông lão dễ thở, phụ họa nói: “Lạc Lạc cũng nói không phải do nó làm, có lẽ có sự hiểu lầm nào đó.”
Sau khi cô nhận được điện thoại của Dương Tranh Minh, tinh thần vẫn luôn không yên ổn. Nghĩ đến khoảng thời gian gần đây Dương Đa Lạc rất bất thường, luôn tỏ ra thù địch với Đào Khê, thật ra trong lòng cô có phần hoài nghi. Nhưng sự chối bỏ của Dương Đa Lạc đã dập tắt sự nghi ngờ trong lòng cô, cô không muốn tin đứa trẻ mình nuôi lớn lại làm ra chuyện như vậy.
Dương Tranh Minh vẫn luôn im lặng dập điếu thuốc, giơ tay nhéo ấn đường đang cau chặt lại, biết ba người bọn họ hoàn toàn không tin. Nhưng trong lòng anh ta đã quá rõ ràng, tuy Quan Phàm Vận ngu xuẩn nhưng cũng không đến nỗi lừa gạt anh ta chuyện này.
“Được rồi, chờ chủ nhiệm Bành vào rồi nói.”
Chủ nhiệm Bành nhanh chóng bước vào phòng họp, khách sáo chào hỏi bốn vị phụ huynh rồi rót nước.
Phương Tổ Thanh không kiềm chế được hỏi ông ngọn nguồn câu chuyện. Chủ nhiệm Bành từ tốn thuật lại chi tiết chuyện tác phẩm dự thi CAC của Đào Khê bị vu khống sao chép rồi cuối cùng sự thật bị đảo ngược.
“Nhưng mà chuyện này liên quan gì đến cháu trai tôi?” Phương Tổ Thanh sa sầm hỏi, ông hoàn toàn không biết cậu học sinh tên Đào Khê này. Người già cũng không hiểu lắm những chuyện trên mạng.
Chủ nhiệm Bành từng xử lý rất nhiều chuyện mẫu thuẫn của học sinh, biết phụ huynh thường sẽ bênh vực con trẻ nhà mình, nghe vậy cũng không tức giận. Ông kể tiếp chuyện Từ Tử Kỳ đã thừa nhận Dương Đa Lạc nhờ mình chụp lén tranh Đào Khê vẽ, cũng kể luôn cả chuyện Phùng Á Đông khai ra bị Quan Phàm Vận sai khiến.
Phương Tổ Thanh nghe vậy im lặng, bàn tay gầy đét nắm chặt ba-toong. Diệp Ngọc Vinh khẽ thở dài không nói lời nào.
La Chinh Âm nghe được cái tên Quan Phàm Vận thì nhíu chặt mày, vẻ mặt không nằm ngoài dự đoán nhìn Dương Tranh Minh, lạnh giọng hỏi: “Có phải Quan Phàm Vận bảo Lạc Lạc làm không?”
Dương Tranh Minh không ngờ La Chinh Âm vẫn giữ tư tưởng này, giọng không kiên nhẫn nói: “Phàm Vận không quen biết Đào Khê, không có lý gì để hại nó cả! Cô ấy cũng gửi lịch sử nhắn tin với Lạc Lạc cho tôi xem rồi, đúng là Lạc Lạc nhờ cô ấy làm.”
Anh phải kiềm chế lắm mới không kể chuyện Quan Phàm Vận nói Dương Đa Lạc tìm cô ta mượn tiền, rồi cả chuyện trong buổi sinh nhật của bạn bè nhờ cô ta hỗ trợ dạy dỗ Đào Khê một bài học, sợ hai ông bà lão nghe xong không chịu nổi.
Có lẽ nghe ra được sự bênh vực Quan Phàm Vận trong lời Dương Tranh Minh nói, Phương Tổ Thanh tức giận mắng Dương Tranh Minh: “Mày nhìn thử người đàn bà mày tìm đi, nếu không có cô ả nghĩ kế ở một bên, Lạc Lạc có thể biết những thủ đoạn này sao?!”
Dương Tranh Minh phiền não vuốt trán. Những năm gần đây anh ta và Phương Tổ Thanh rất khó bình tĩnh ôn hòa nói với nhau vài câu. Ông lão oán giận anh ta cũng không phải ngày một ngày hai, anh ta vẫn luôn im lặng không trả lời, mặc kệ ông lão giận cá chém thớt.
La Chinh Âm vẫn không thể tin, hoang hốt nghi ngờ một lúc lâu, dường như bị đả kích rất lớn, lẩm bẩm nói: “Làm sao Lạc Lạc lại có thể…”
Diệp Ngọc Vinh vẻ mặt cứng ngắc, trong lòng loạn lạc, biết La Chinh Âm không chịu nổi bèn nắm tay cô, khe khẽ thở dài nói: “Trẻ con nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, chúng tôi là phụ huynh cũng có phần sai, không dạy bảo nó tốt. Chủ nhiệm Bành, thầy xem chuyện này nên xử lý thế nào cho tốt?”
Chủ nhiệm Bành vẫn hơi lúng túng, thấy cuối cùng cũng có người chú ý tới mình, vội vàng nói: “Chuyện bây giờ đã ồn ào rất nghiêm trọng. Bước tiếp theo xử lý vẫn phải do lãnh đạo nhà trường quyết định. Cá nhân tôi đề nghị để Dương Đa Lạc phải xin lỗi chân thành Đào Khê, sau đó mọi người xem có thể thử thương lượng với Đào Khê không, xem em ấy nói thế nào.”
Dương Tranh Minh hiểu ý tứ trong lời chủ nhiệm Bành, suy nghĩ rồi hỏi: “Không cần mời cả phụ huynh Đào Khê sao? Có lẽ tốt hơn cả vẫn nên để người lớn hai nhà nói chuyện cùng nhau.”
Phương Tổ Thanh hiếm khi nào phụ họa theo Dương Tranh Minh, nói: “Đúng, trẻ con đôi khi không làm chủ được suy nghĩ.”
Chủ nhiệm Bành khó xử nói: “Đào Khê là học sinh trong hạng mục phát sóng trực tiếp từ xa giữa huyện Thanh Thủy và trường chúng ta. Phụ huynh em ấy không có ở đây, cũng không thể liên lạc được với bọn họ.”
La Chinh Âm lấy lại tinh thần, trên gương mặt ngập tràn vẻ buồn rầu, gật đầu nói: “Tôi biết Đào Khê, đúng là cậu ấy đến từ huyện Thanh Thủy.”
Ba người còn lại cùng im lặng, bởi vì huyện Thanh Thủy là nơi cả ba người bọn họ không muốn nhớ lại. Bọn họ không ngờ chuyện của Dương Đa Lạc lại có liên quan đến đứa trẻ đến từ huyện Thanh Thủy.
Cuối cùng vẫn là Dương Tranh Minh nói với chủ nhiệm Bành: “Cảm ơn thầy, chúng tôi sẽ bàn bạc trước rồi báo với thầy sau.”
“Được, nếu như mọi người muốn gặp Đào Khê, tôi có thể dẫn em ấy tới.”
Chủ nhiệm Bành đi ra ngoài, đóng cửa phòng họp lại, nghe thấy bên trong loáng thoáng tiếng cãi nhau, đứng ngoài cửa lắc đầu một cái.
Đào Khê được Chu Cường dẫn đến trước cửa phòng họp, hai bàn tay buông thõng bên chân siết chặt lại, chặt đến mức khớp xương trắng bệch.
Cậu đã nghe được từ miệng Chu Cường, phụ huynh lần này đến có ba cậu, ông bà ngoại, còn có cả mẹ Lâm Khâm Hòa nữa.
Ban đầu cậu đã chuẩn bị kĩ càng ngày mai sẽ đến thăm ông bà ngoại cùng Lâm Khâm Hòa, dù thế nào cũng chẳng thể ngờ được, lần đầu tiên gặp người thân của mình lại trong tình huống như vậy.
Đào Khê đứng thẳng tắp, khẽ hắng giọng trong cổ họng. Chu Cường gõ cửa phòng họp, mỗi tiếng gõ như nặng nề gõ vào trái tim cậu.
Rất nhanh có tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó cửa bị mở ra.
Đào Khê thấy Dương Tranh Minh vẻ mặt mệt mỏi, hiền hòa mỉm cười với cậu, nói: