Sáng sớm ngày đầu tiên của năm mới, Dương Tranh Minh lái xe đến đón Đào Khê đến một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Tối hôm qua Đào Khê nói với anh ta cậu muốn đến tảo mộ Phương Tuệ.
Trong cảnh quan của nghĩa trang, sắc trời còn sớm, sương mù trắng mờ mịt bao trùm xuống nghĩa địa không người. Đào Khê đi theo Dương Tranh Minh rất lâu mới đến trước mộ của Phương Tuệ.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mẹ cậu, cách một ngôi mộ.
Sau khi Dương Tranh Minh qua thăm Phương Tuệ thì đi tới cách đó không xa, để lại một mình Đào Khê ở lại trò chuyện với Phương Tuệ.
Đào Khê đặt một bó hồng trắng xuống trước bia mộ, cánh hoa trắng như tuyết còn đọng sương ban mai. Cậu ngồi xổm xuống nhìn bia mộ, đưa tay vuốt ve dòng chữ được khắc trên mặt bia mát lạnh.
Hình ảnh trên bia mộ của Phương Tuệ được thay đổi ngay sau khi cô mất, một đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn chăm chú những người đến đây thăm cô. Hàng năm mỗi người đến thăm đều già đi, nhưng người trong hình mãi mãi dừng lại ở độ tuổi trẻ trung xuân thì của thiếu nữ.
Đào Khê lẳng lặng ngắm rất lâu, giống như đang đối mặt với người mẹ trong hình của mình, cậu nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây, mẹ có nhìn thấy con không?”
Trên nghĩa trang chỉ loáng thoáng nghe được tiếng gió và tiếng chim hót, một lúc lâu sau cậu mới hướng về phía bia mộ nói tiếp:
“Mẹ ơi, con về nhà rồi.”
“Ông bà ngoại đối xử với con rất tốt, tối hôm qua con còn cùng ăn cơm với ông bà nữa. Bà ngoại đã làm cho con rất nhiều thức ăn ngon.”
“Bà ngoại nói con thích uống rượu nếp bà làm giống mẹ, với cả con uống được nhiều hơn một chén đấy. Nếu mẹ cũng có thể uống được thì tốt quá.”
“Bây giờ con rất ổn, có một người mình thích, anh ấy cũng thích con. Con vì anh ấy mà đến nơi này, anh ấy dẫn con trở về nhà.”
“Con đang học vẽ tranh với ông nội Kiều, ông luôn nói với con ông từng có một cô học trò rất giỏi giang. Con biết đó là mẹ, sau này con cũng sẽ khiến thầy tự hào về con giống như mẹ ngày trước.”
“Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã luôn chúc phúc cho con từ trên trời.”
“Con rất nhớ mẹ, chúc mẹ luôn hạnh phúc và vui vẻ trên thiên đường.”
Màn sương dần dần tản bớt, ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua lớp sương trắng mỏng, Đào Khê đứng dậy, cuối cùng chậm rãi cúi người xuống trước bia mộ.
Trên đường trở về, hai cha con đều yên lặng. Dương Tranh Minh lái xe, lần này anh ta không bật nhạc nữa, Đào Khê vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sau khoảng thời gian dài không ai nói gì, cậu đột nhiên hỏi Dương Tranh Minh:
“Tại sao lại là Đào Khê Loan?”
Trên đường tới, nhờ Dương Tranh Minh nên cậu đã biết đại khái vì sao ban đầu Phương Tuệ phải rời khỏi nhà.
Chuyện cũ đã phủ đầy bụi mù từ lâu, vài câu kể vắn tắt không thể nào thuật lại chi tiết được, cậu chỉ biết nhiều năm trước đây, Dương Tranh Minh vẫn còn là học trò tâm đắc của Phương Tổ Thanh, do cha mẹ mất sớm nên được thầy chăm sóc. Anh ta và con gái của thầy âm thầm nảy sinh tình cảm, đây vốn phải là một câu chuyện vui nhưng cuối cùng lại có kết cục thành ra như vậy.
Không có thù hận, cũng không có phản bội, tất cả mọi thứ nhân danh tình yêu đều bị xé nát, dồn ép Phương Tuệ rơi vào bước đường cùng giữa dòng nước xoáy. Cô mang thai đứa con của người mình yêu, dành cả trái tim và tính mạng cho anh ta mặc dù không được sự cho phép của cha mẹ. Ngay cả người bạn thân nhất cô nhờ giúp đỡ cũng quay lưng lại với cô, cuối cùng người yêu lựa chọn lùi bước trốn tránh.
Từ trước đến nay, những người luôn nhu thuận ngoan ngoãn một khi đã cố chấp thức tỉnh sẽ không thể quay đầu lại nữa. Phương Tuệ tuyệt vọng đến Đào Khê Loan và cũng không bao giờ quay trở về được nữa.
Nhưng vì sao lại là Đào Khê Loan?
Đào Khê hỏi Dương Tranh Minh câu hỏi này, xe dần dần đỗ lại bên lề đường. Cậu thấy Dương Tranh Minh cúi thấp đầu, ngón tay siết chặt lại, mu bàn tay nổi gân xanh dữ tợn, tựa như đang kiềm nén nhẫn nhịn nỗi thống khổ và hối hận quá lớn.
Hồi lâu sau, anh ta mở miệng nói chuyện, giọng nói trở nên khàn khàn: “Trước đây ba thích chụp ảnh, chụp rất nhiều phong cảnh địa phương, cô ấy… Cô ấy thích nhất là hoa đào ở Đào Khê Loan, ba đã đồng ý sau này sẽ cùng cô ấy đến đó vẽ tranh.”
Những tác phẩm ảnh chụp từng khiến Đào Khê Loan thu hút được sự chú ý ngắn ngủi cũng là tác phẩm tâm đắc nhất của anh ta.
Sau đó tất cả mọi người lo lắng tìm kiếm Phương Tuệ khắp nơi, tìm tất cả những nơi chốn Phương Tuệ có thể đến, thế nhưng từ đầu đến cuối anh ta không thể nhớ ra nổi chỗ này. Anh ta quên mất nơi ánh mắt Phương Tuệ hướng về lúc ấy, cũng quên mất lời cam kết qua loa lấy lệ của mình.
Đào Khê nghe xong im lặng không nói gì.
Cậu nghĩ năm ấy mẹ cậu ở Đào Khê Loan, nhất định cũng rất mong chờ Dương Tranh Minh có thể đến đón mình, nhưng những ngày cuối cùng trong cuộc đời mẹ đã không thể chờ được người đó đón mình trở về nhà.
“Xin lỗi.” Dương Tranh Minh đột nhiên nói, đôi mắt anh ta đỏ hoe nhìn Đào Khê: “Ba không đến Đào Khê Loan tìm cô ấy, sau đó cũng không đến Đào Khê Loan tìm con.”
Đào Khê không đáp lại Dương Tranh Minh, cậu hạ cửa kính xe xuống nhìn ra bên ngoài, gió lạnh trên núi tràn vào nhưng lồng ngực của cậu như bị thứ gì chặn lại khiến cậu vô cùng khó chịu.
Cậu đã nghe quá nhiều lời xin lỗi, cho dù có xin lỗi nhiều hơn nữa cũng không đổi được mẹ của cậu, càng không đổi được khoảng thời gian mười bảy năm mà cậu đã bỏ lỡ.
Không những vậy, Đào Khê còn bị Quách Bình đặt bừa cho một cái tên, giống như lời tiên tri đã thành sự thật, đó có lẽ là dấu ấn không bao giờ phai trong cuộc đời mà trò đùa của số phận đã ban tặng cho cậu.
Quãng đường trở về sau đó, hai cha con không ai nói thêm gì nữa.
Đào Khê một mình về nhà, vào cửa thấy Lâm Khâm Hòa đứng cạnh ghế salon trong phòng khách nhìn cậu. Anh mặc áo len xanh thẫm, cầm trong tay một quyển sách, rõ ràng luôn ở đây đọc sách chờ cậu trở về.
Đào Khê thay giày từ từ đi đến trước mặt Lâm Khâm Hòa, cậu không nói gì, Lâm Khâm Hòa cũng không hỏi gì, chỉ giơ tay ôm cậu vào ngực.
Cậu vùi mặt lên bả vai được phủ lớp áo len mềm mại của Lâm Khâm Hòa, dựa cả sức nặng toàn thân lên ngực anh, hít một hơi thật sâu, giống như chú chim dãi nắng dầm mưa sau một đêm cuối cùng cũng trốn được về tổ của mình, sự ngột ngạt trong lồng ngực đã giảm bớt.
“Buổi chiều có muốn ra ngoài đạp xe không?” Lâm Khâm Hòa hỏi.
Đào Khê gật đầu, cậu thật sự không muốn ru rú trong nhà.
Thời tiết dạo này rất đẹp, mùa đông hiếm khi nào thấy mặt trời ấm áp thế này. Bọn họ đạp xe qua rất nhiều nơi trong thành phố Văn Hoa. Lâm Khâm Hòa dẫn cậu đi qua trường Tiểu học, trường cấp hai của anh, ngay cả nhà trẻ nơi anh học cũng đến.
Thời điểm đến nhà trẻ, đúng lúc đến giờ các bạn nhỏ tan học, Đào Khê và Lâm Khâm Hòa cao ngất đứng cạnh cửa, bên cạnh có không ít phụ huynh đến đón con trẻ đang đứng, liên tục nhìn sang phía hai chàng trai có ngoại hình bắt mắt.
Đào Khê đứng gần một bà lão, bà hỏi cậu: “Đến đón em trai hay em gái thế?”
Cậu thuận miệng bịa chuyện, nói: “Cháu đến đón em trai, lớp lá* nhà trẻ.”
*Lớp mẫu giáo, ở tuổi này trẻ con đã sẵn sàng cho việc học, những nhận thức về thế giới xung quanh, ngôn ngữ, kĩ năng và khả năng giải quyết vấn đề khá là hoàn thiện.
Bà lão rất hứng thú, nói cháu gái mình cũng học lớp lá, tên là Vân Vân, còn nói ngoại hình Đào Khê đẹp trai như thế, chắc chắn em trai cậu cũng rất đẹp, bèn hỏi em trai Đào Khê tên gì, nhỡ đâu quen với cháu gái nhỏ của bà thì sao.
Đào Khê suy nghĩ, mỉm cười nói: “Tên Lâm Khâm Hòa, cháu gái bà về nhà đã từng nhắc đến chưa?”
Lâm Khâm Hòa ngồi trên xe đạp bên cạnh nhất thời nghiêng đầu qua nhìn Đào Khê.
“Ôi chao tên hay thật đấy, nhưng mà bà chưa từng nghe thấy cháu gái bà nhắc đến anh bạn nhỏ ấy bao giờ.” Bà lão vô cùng luyến tiếc cảm khái, lại hỏi Lâm Khâm Hòa bên cạnh Đào Khê: “Cậu bé đẹp trai, cháu cũng đến đón em sao?”
Lâm Khâm Hòa vô cảm gật đầu, nói: “Cháu đến đón em trai.” Nói xong không đợi bà lão vặn hỏi tiếp đã nghiêm túc nói: “Cũng ở lớp lá nhà trẻ, tên Đào Khê.”
Đào Khê rất vui vẻ, mỉm cười nói với bà lão kia: “Em trai bọn cháu học cùng một lớp.”
“Tốt quá, quan hệ các anh tốt như vậy, mấy đứa em có thể cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chơi với nhau cho có bạn.” Bà lão hâm mộ cảm thán xong, đột nhiên nghe thấy cháu gái gọi mình bèn nhanh chóng qua đón cháu.
Hai người vội vàng tranh thủ đạp xe rời đi, trên đường Đào Khê vẫn không nhịn được cười, mấy lần Lâm Khâm Hòa nhìn sang vẫn thấy cậu đang cười. Không biết cậu đang suy nghĩ đến đâu mà đột nhiên hỏi anh:
“Ầy, anh thông minh như thế sao không học vượt lớp?”
Cậu nghĩ với chỉ số thông minh của Lâm Khâm Hòa, học nhảy liền bốn năm cũng không thành vấn đề.
Lâm Khâm Hòa không theo kịp suy nghĩ của Đào Khê, ngẩn ra rồi nói: “Hồi Tiểu học giáo viên từng đề nghị nhưng mẹ anh không đồng ý.”
“Cũng may anh không nhảy lớp.” Đào Khê chậc một tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Khâm Hòa sáng rực như vì sao xa: “Nếu không sao em có thể cùng học lớp lá nhà trẻ với anh được.”
Lâm Khâm Hòa nghe vậy bật cười, trong lòng suy nghĩ cũng may Đào Khê không tiếp tục hỏi tại sao La Chinh Âm không đồng ý cho anh học vượt lớp.
Kết quả một giây sau đó, đột nhiên Đào Khê vẻ mặt nghiêm túc nói với Lâm Khâm Hòa: “Đợi một thời gian nữa mẹ anh ổn hơn, em sẽ đến thăm hỏi sức khỏe cô.”
Cậu biết La Chinh Âm đang điều trị tĩnh dưỡng ở trong viện điều dưỡng, cũng biết đại khái cô vì thân thế của mình nên mới tái phát chứng trầm cảm.
Ngón tay đang nắm ghi-đông xe đạp của Lâm Khâm Hòa gập lại, anh không ngờ Đào Khê lại chủ động nói muốn gặp La Chinh Âm, sau vài giây im lặng, cuối cùng nói: “Được, mẹ cũng rất muốn gặp em.”
Cho đến lúc sẩm tối, hai người mới chậm rãi đạp xe men theo con đường xanh rì bên bờ sông trở về nhà. Đào Khê đạp xe mỏi chân, hai chân đạp hết sức khó khăn, nhưng cậu thấy Lâm Khâm Hòa trước mặt vẫn ổn định nhịp nhàng đạp xe vô cùng dễ dàng.
Cậu có chút không phục, dùng sức đạp mạnh để xe đuổi kịp, thở hắt ra nói với Lâm Khâm Hòa: “Sau này dẫn anh lên Đào Khê Loan leo núi, chắc chắn anh không lợi hại bằng em.”
Lâm Khâm Hòa nhìn gương mặt đỏ hồng toát mồ hôi của Đào Khê, khóe miệng nhếch lên, nói: “Thể lực sẽ không vì nơi chốn khác nhau mà thay đổi.”
Đào Khê dừng xe, chống một chân xuống đất, không hiểu sao cậu cứ cảm thấy câu này của Lâm Khâm Hòa có ý ám chỉ gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu ý Lâm Khâm Hòa.
Lúc này Lâm Khâm Hòa cách xa cậu một khoảng đã dừng xe lại, anh quay đầu xe, quay lưng về phía sông nước mênh mông dưới hoàng hôn chờ cậu.
Đào Khê ngắm nhìn cảnh tượng ấy vài giây, sau đó dùng sức đạp xe đến gần Lâm Khâm Hòa.
Kỳ nghỉ Tết Dương lịch đã kết thúc, trước khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ sẽ không còn kỳ nghỉ dài hạn nào nữa, mà sau khi thi cuối kỳ lại phải chào đón sự chia lớp theo thứ hạng một lần nữa.
Cho dù có là học sinh của lớp 11-1 Nhất Trung Văn Hoa thì cũng khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng trước kỳ thi cuối kỳ. Đào Khê cũng tập trung tinh thần chuẩn bị ôn thi.
Tất Thành Phi chia sẻ tin tức nóng hổi cho Đào Khê, nói Từ Tử Kỳ và Dương Đa Lạc lớp 2 nghỉ học, nghe cô ruột Tất Ngạo Tuyết của cậu ta nói, trong hồ sơ còn bị ghi lại, phỏng đoán sau này sẽ theo suốt cả cuộc đời, hỏi cậu có phải liên quan gì đến cuộc thi CAC không.
Đào Khê chỉ nói không biết, trong lòng Tất Thành Phi tò mò muốn chết. Rõ ràng cậu ta nhiều lần thấy ba Dương Đa Lạc đến tặng quà cho Đào Khê, chẳng lẽ cuối cùng Đào Khê vẫn chưa đồng ý tha thứ sao?
Cũng không lâu lắm, kết quả bình chọn cuối cùng của cuộc thi CAC đã có. Đào Khê không phụ sự kỳ vọng của mọi người giành được giải nhất, coi như là kết quả viên mãn sau khi trải qua sóng gió. Cậu dùng số tiền thưởng mời các bạn cùng lớp một bữa vào cuối tuần, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho cậu trong thời gian qua.
Một lũ học sinh cấp ba sắp bị học tập hành hạ đến điên người, phàm ăn tục uống hết mấy chầu xong lại bát nháo trong KTV cả một đêm. Con trai không bị người lớn và thầy cô quản, vung tay một phát gọi ba mươi mấy chai bia. Đào Khê cũng muốn uống nhưng Lâm Khâm Hòa không cho, cứ nhét chai nước ngọt vị đào vào tay cậu. Cậu vừa uống vừa không ngừng than thở.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng bao rất ấm áp, đèn màu xoay tròn không biết bị ai bật lên, vầng sáng đủ màu sắc quay vút qua khiến mọi người hoa cả mắt. Bầu không khí bùng cháy hòa lẫn với hương bia và nước trái cây, tiếng cười đùa của đám thiếu niên vừa ồn ào vừa tươi trẻ.
Đào Khê đắm mình trong bầu không khí náo nhiệt này mà nhất thời hoảng hốt, nhớ lại khoảng thời gian này năm ngoái, có lẽ cậu đang bọc mình trong chiếc áo bông sờn cũ chẳng còn mấy sợi bông, một mình lẻ loi bật đèn pin ngồi trên hành lang bên ngoài phòng ký túc xá mười người, lạnh cóng đến mức răng đánh cầm cập vào nhau, run rẩy đuổi theo giờ học phát sóng trực tiếp của Nhất Trung Văn Hoa. Khi đó suy nghĩ giúp cậu chống đỡ được rất đơn giản, cậu muốn được nhìn thấy mặt trăng xuất hiện trên màn hình phát sóng trực tiếp ở ngoài đời thực.
Hiện tại cậu nhìn đám bạn học Nhất Trung Văn Hoa đang múa may quay cuồng rồi nhìn sang chàng trai mặt mũi khôi ngô tuấn tú bên cạnh mình. Anh đang đeo tai nghe không dây, giữa tiếng ồn ào cúi đầu xuống nhìn ipad trong tay, ngón tay thon dài đang viết gì đó trên đấy, cứ như bản thân đang ở trong thư viện chứ không phải KTV.
Đào Khê không nhịn được ghé sát đầu tới, kết quả bất ngờ nhìn thấy trên ipad là bài luận văn TOEFL mà Lâm Khâm Hòa bắt cậu viết tối hôm qua, bên cạnh còn chằng chịt phần sửa chữa màu đỏ, số chữ sắp bằng cả phần bài làm rồi.
“…Thầy Lâm à, thầy còn chưa viết cho em một bài mẫu đâu.” Đào Khê một lời khó nói hết, nói.
Lâm Khâm Hòa bị đầu Đào Khê cản trở tầm nhìn, anh giơ tay lên nắm cằm Đào Khê đẩy cậu ra một chút, tiếp tục chấm câu cuối cùng, nghiêm túc nói: “Bài tham khảo đã viết xong rồi, em có thể tham khảo.”
“…?” Đào Khê đang định nói gì thì đột nhiên bị Tất Thành Phi và lớp trưởng kéo từ ghế salon lên sân khấu, trong tay cũng bị nhét micro vừa bị Tất Thành Phi hát văng cả nước bọt vào. Những người khác rối rít gào lên bắt cậu hát: “Hát một bài! Hát một bài đi!”
Tâm trạng Đào Khê rất vui, cậu thoải mái chọn hát một ca khúc, là một bài hát tiếng Anh đã cũ tên “Fly me to the Moon*“, trước đây cậu nghe qua đã thấy rất thích nên đặc biệt nhớ.
Kỹ thuật hát của cậu khá qua quýt, dựa vào giai điệu đơn giản và âm sắc hay nên không ai phát ra tiếng la ó chê dở, điều này khiến cậu rất hài lòng.
Rốt cuộc Lâm Khâm Hòa không đọc nổi luận văn đã hoàn toàn được sửa chữa nữa, gương mặt xưa nay lạnh lùng ẩn hiện trong ánh sáng mờ tối, ánh mắt xuyên qua quầng sáng rực rỡ đủ sắc màu rơi lên người cậu, chăm chú mà dịu dàng.
Sau khi hát xong, Đào Khê lại trở về ngồi bên cạnh Lâm Khâm Hòa, đang định hỏi anh mình hát thế nào thì thấy Lâm Khâm Hòa vẫn còn đang viết gì đó trên ipad.
“Thầy Lâm à, thầy mà còn sửa bài tập trong buổi tụ họp của em nữa, em sẽ tịch thu ipad của thầy đó.”
Đào Khê làm bộ giận dỗi nói, lại nhích tới gần xem nhưng thấy trên màn hình ipad không phải bài luận dở tệ của cậu hôm qua nữa mà là một nền tranh canvas mới tinh, trên đó là một câu tiếng Anh xinh đẹp được viết tay:
“You are all I long for, all I worship and adore.”
(Em là tất cả những gì tôi khao khát, tất cả những gì tôi tôn thờ và ngưỡng mộ)
Là lời ca khúc cậu vừa hát, câu đằng sau là…
Lâm Khâm Hòa đưa máy tính bảng đến trước mặt cậu, liếc cậu một cái, giọng thờ ơ nói: “Em muốn thì cho em này.”
Đào Khê nhận lấy ipad nhìn lời bài hát tiếng Anh phía trên, gương mặt xấu hổ đỏ ửng.
Sau một đêm xả láng, cả một đám ma men chia ra lên xe đưa nhau về. Cả quãng đường Đào Khê đi theo Lâm Khâm Hòa về nhà, cậu vẫn còn hưng phấn, trên đường cứ ngâm nga ca khúc mình hát vừa nãy, sau khi tắm xong bò lên giường vẫn hát không ngừng. Cậu vùi trong ngực Lâm Khâm Hòa lấy điện thoại ra xem lại số tiền thưởng mình nhận được.
Tiền thưởng giải nhất rất hậu hĩnh, còn dư không ít. Đào Khê nói chi tiết từng thứ mình muốn mua cho mái nhà của cậu và Lâm Khâm Hòa, mua thêm cho ông bà ngoại chút gì, cho thầy Kiều Hạc Niên thứ gì đó…
Lâm Khâm Hòa một tay ôm vai Đào Khê, tay còn lại lật sách, thi thoảng đáp lại vài câu.
Đang tính toán dở, đột nhiên Đào Khê yên tĩnh, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.
Lâm Khâm Hòa thấy Đào Khê im lặng, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động của Đào Khê, phát hiện ra cậu đang ngẩn người nhìn chằm chằm dự báo thời tiết thành phố Văn Hoa, trên đó viết mấy ngày sắp tới sẽ có một đợt khí lạnh mới về, nhiệt độ tiếp tục giảm và có tuyết rơi.
Anh giơ tay lên nhéo rái tai Đào Khê một cái, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Đào Khê lấy lại tinh thần, xoay người ngồi lên đùi Lâm Khâm Hòa, nói: “Em đang nghĩ đến em gái em, lần trước mua đồ cho nó không biết con bé đã nhận được chưa.”
Đợt khí lạnh lần trước đến, cậu mua cả đống đồ giữ ấm dùng trong mùa đông gửi cho Quách Bình, có cả phần của Đào Lạc lẫn của Quách Bình.
Khi đó cậu vẫn chưa biết Quách Bình bị bệnh.
Lâm Khâm Hòa biết Đào Khê không chỉ nghĩ đến em gái Đào Lạc của cậu, anh đưa tay giữ eo Đào Khê, kéo cậu vào trong ngực mình, thăm dò: “Có phải muốn đến bệnh viện Hán Nam thăm hỏi chút không?”
Lần trước chạm mặt Đào Kiên ở bệnh viện, Đào Kiên muốn Đào Khê có thời gian thì đến thăm Quách Bình, Đào Khê một mực không đi. Nhưng Lâm Khâm Hòa biết trong lòng cậu vẫn luôn bận tâm chuyện này.
Đào Khê dựa trán lên vai Lâm Khâm Hòa, ngón tay níu lấy một mảng áo ngủ của anh, buồn bực một hồi thì nói: “Không phải em muốn đến thăm bà ta, chỉ là em cảm thấy có một vài chuyện có lẽ cần phải kết thúc được rồi.”
Lâm Khâm Hòa nắm bàn tay đang nghịch áo ngủ mình của Đào Khê, quyết định thay cậu: “Đi thăm đi.”
Con đường sau này dù có xa hơn nữa cũng không cần quay đầu nhìn lại.
Chú thích của editor
Bài hát “Fly me to the Moon” có tên khác là “In Other Words“, Phiên bản do Frank Sinatra hát được phát hành năm 1964, là một ca khúc rất lâu đời. Nghe bài hát tại đây.
Lời bài hát có đoạn như sau:
Fill my heart with song and let me sing for ever more
You are all I long for
All I worship and adore
In other words, please be true
In other words, I love you.
(Hãy lấp đầy trái tim tôi với bài hát và để tôi cất tiếng ca mãi mãi