Khoảng giữa tháng sáu là thời điểm thành tích thi Đại học toàn quốc có kết quả. Lúc danh sách được thông báo, tất cả thầy trò Nhất Trung Văn Hoa đều xôn xao, bởi vì khối 12 năm nay lại có hai thủ khoa ban Khoa học tự nhiên của hai tỉnh thành phố chưa từng có trong lịch sử.
Một người là Lâm Khâm Hòa của thành phố Văn Hoa, người còn lại là Đào Khê của tỉnh phía Tây Nam.
Nói một cách chính xác thì Đào Khê vốn là học sinh của Nhất Trung huyện Thanh Thủy, nhờ hạng mục phát sóng trực tiếp từ xa nên mới “du học” đến Nhất Trung Văn Hoa hai năm, vì vậy đến kỳ thi Đại học nghiễm nhiên vẫn là học sinh có xuất phát điểm từ huyện Thanh Thủy.
“Đó chẳng phải vẫn nhờ có sự giáo dục của Nhất Trung Văn Hoa chúng tôi sao?” Đối mặt với tranh cãi, hiệu trưởng Nhất Trung Văn Hoa đưa ra kết luận.
Vì vậy cổng trường Nhất Trung Văn Hoa bất ngờ treo biểu ngữ chúc mừng hai thủ khoa, hai bên cổng trường có dựng hai chiếc giá đỏ thẫm treo ảnh của hai người, ngay chính giữa còn có hai chữ “Tin vui” màu đỏ vừa to vừa đậm. Không biết ai từng nói nơi này nhìn quá giống cổng bóng trong đám cưới khiến cả một khoảng thời gian sau Đào Khê rất ngại đến trường.
Các phóng viên và ban tuyển sinh của các trường nổi tiếng tranh nhau tới nhưng lật tung cả cái trường nửa ngày vẫn không tìm thấy người đâu. Từ chủ nhiệm lớp 1 Chu Cường mặt mũi hồng hào mới biết được, hai thủ khoa này đã được trường Đại học top đầu thế giới nhận rồi, một người học nghệ thuật một người học Toán học, đều ở phía bên kia miền Tây Duyên hải Hoa Kỳ*.
*Bờ Tây Hoa Kỳ, bờ Tây nước Mỹ hay Tây Duyên hải Hoa Kỳ là thuật ngữ chỉ các tiểu bang duyên hải cận tây nhất của Hoa Kỳ. Thông thường nhất là chỉ California, Oregon và Washington, và Alaska.
Cùng lúc đó, nhà họ Phương tổ chức cho Đào Khê tiệc tốt nghiệp vô cùng náo nhiệt, mời tất cả những bạn bè thân thích đã nhiều năm không gặp đến. Thân thế của Đào Khê đã được thông báo trong buổi tiệc gia đình đầu năm ngoái, nhất thời khiến mọi người ồn ào bàn tán thổn thức hồi lâu. Hôm nay tất cả đều đã sớm chấp nhận, chỉ cảm thán nhà họ Phương đúng là vất vả, may mắn đón được cháu đích tôn chân chính về nhà mà cũng không hổ thẹn với cánh cửa dòng dõi thư hương.
Lúc ấy Đào Khê cũng không bận tâm tiếng xì xào của họ hàng lắm, nhưng mà thân thế của cậu lại khiến Kiều Hạc Niên rất xúc động. Phương Tuệ từng là cô học trò khiến ông tự hào nhất, trời xui đất khiến thế nào mà con trai của cô ấy cũng trở thành học trò của ông, không thể không cảm khái vì sự kỳ diệu của số phận. Mà sau khi Kiều Dĩ Đường biết được, cũng không biết lên cơn thần kinh gì mà cứ khăng khăng phải dùng sự thật này viết thành kịch bản phim 8 giờ cực kỳ máu chó*, bị Đào Khê nghiêm túc khước từ.
*Chỉ những bộ phim truyền hình tình yêu sướt mướt được chiếu trong khung giờ vàng 20h-21h các ngày trong tuần.
Sau khi trở về từ bữa tiệc kéo dài cả ngày, Đào Khê kiệt sức đến nỗi cơ mặt cười đến cứng ngắc, ngay cả đi tắm cũng là Lâm Khâm Hòa bế cậu đi.
“Ngưỡng mộ anh ghê, chỉ có một bữa tiệc gia đình đơn giản, không giống em cứ như tác phẩm trong triển lãm bị bao nhiêu người vây xem.” Đào Khê nhắm mắt đứng trong phòng tắm, dựa trán lên vai Lâm Khâm Hòa, tận hưởng bàn tay anh đang tùy ý xoa bọt trên người cậu.
Thật ra cậu hiểu vì sao Phương Tổ Thanh muốn mời nhiều người như vậy, chẳng phải vì sợ nhiều người không biết cháu trai ruột nhà mình trở về, lo lắng cậu cảm thấy bản thân không được chấp nhận sao?
Lâm Khâm Hòa nhìn “tác phẩm triển lãm” cả người dính đầy bọt trắng xóa trước mặt, giơ tay lau bọt trên xương quai xanh Đào Khê, thoải mái hỏi: “Buổi tối ăn gì chưa?”
“Chưa.” Đào Khê lắc đầu, thở dài một hơi: “Chỉ toàn bị họ hàng hỏi thăm một loạt thôi, cứ hỏi tại sao em học giỏi thế, có thể cho mượn ghi chép không khiến em cảm thấy mình sắp tự mở được cái lớp dạy kèm luôn rồi. Kéo cả anh vào cùng nữa gọi là lớp dạy kèm thủ khoa, nhất định có thể kiếm được không ít.”
Lâm Khâm Hòa bật cười, bây giờ Đào Khê không hề thiếu tiền, nhưng có thể do trước kia luôn sống trong cảnh túng thiếu buộc phải tính toán chắt chiu nên mỗi khi nhắc đến chuyện kiếm tiền, cậu vẫn luôn rõ ràng mạch lạc.
“Ầy, em cảm thấy được phết á.” Đào Khê tưởng tượng đến là phấn khởi.
“Anh không làm thầy của người khác.” Lâm Khâm Hòa cao giọng
“Vâng, thầy Lâm chỉ làm thầy của em thôi.” Đào Khê cười tít mắt nói.
Tắm xong, Đào Khê được Lâm Khâm Hòa dùng một cái khăn tắm quấn lấy rồi lau khô người. Cậu phát hiện ra sự bất thường, vội vàng đè tay anh lại, lắc đầu nói: “Hôm nay em mệt lắm, không có thể lực đâu.”
Lâm Khâm Hòa nhướng mày hỏi: “Em cần thể lực sao?”
Đào Khê cạn lời, không thể làm gì khác ngoài đỏ mặt nói: “Ngày mai còn phải ra ngoài, hành lý còn chưa sắp xếp đây này.”
Cuối cùng Lâm Khâm Hòa tha cho cậu, để cậu mặc quần áo ngủ vào, vẫn còn tranh thủ cắn mạnh một cái lên môi cậu.
Đào Khê về phòng ngủ, phát hiện ra trong tủ đầu giường đã mua một lọ gel bôi trơn mới, gương mặt đỏ bừng lan xuống cả cổ. Cậu nhớ lại lần đầu tiên của mình và Lâm Khâm Hòa là vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cậu. Sau khi trải qua buổi tiệc sinh nhật long trọng ở nhà ông ngoại, đêm hôm đó trở về cậu được trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn lật đổ nhận thức của mình.
Được rồi, mặc dù cậu cũng hơi thòm thèm* tí xíu nhưng dẫu sao năm lớp 12 vẫn là thời kỳ quan trọng, cậu và Lâm Khâm Hòa vẫn nhẫn nại chịu đựng không làm gì nhau.
*Thực túy tri vị (食髓知味): ý chỉ muốn thử lại sau khi trải nghiệm.
Đào Khê lắc đầu, dọn dẹp sạch sẽ hình ảnh trong đầu mình, nhanh chóng thu dọn hành lý của mình và Lâm Khâm Hòa.
Ngày mai bọn họ phải đến huyện Thanh Thủy. Thủ khoa tỉnh Đào Khê khiến Nhất Trung Văn Hoa vui sướng ngất ngây thì Nhất Trung Thanh Thủy lại vui đến phát điên, hiệu trưởng đã cho người treo một dây pháo ở cổng trường cả ngày, thế trận ăn mừng còn bát nháo vui nhộn hơn cả Nhất Trung Văn Hoa.
Thời gian này trùng hợp với lễ kỷ niệm hai năm hạng mục phát sóng trực tiếp từ xa. Đào Khê là học sinh đứng thứ nhất khối 12 sau kỳ thi tốt nghiệp kể từ khi Nhất Trung Thanh Thủy áp dụng lớp phát sóng trực tiếp từ xa, nghe nói khối 12 năm nay có không ít người thi đỗ, còn đỗ được vào các trường Đại học trọng điểm khiến mặt mũi lãnh đạo huyện Thanh Thủy tươi tắn hẳn ra, muốn quảng bá trên toàn tỉnh như một mô hình giáo dục xóa đói giảm nghèo.
Trừ sự kiện này ra, lần này cậu quay về còn phải xử lý chuyện chuyển hộ khẩu của mình, khi trước bận rộn học hành nên vẫn chưa chuyển hộ khẩu được. Dương Tranh Minh không nói gì chuyện Đào Khê muốn chuyển hộ khẩu về nhà họ Phương, chỉ nói chuyển về được là tốt.
Hai người thu dọn hành lý xong cũng chỉ mới 10 giờ. Đào Khê bóc quà tốt nghiệp mà ông bà ngoại và Dương Tranh Minh tặng cậu. Ông bà ngoại tặng cậu một bức tranh mà cậu đã muốn từ rất lâu, là tranh của một họa sĩ nước ngoài vô cùng nổi tiếng, muốn có được nó thật sự không hề dễ dàng.
Còn Dương Tranh Minh tặng cậu một chiếc xe thể thao. Đào Khê im lặng nhìn chùm chìa khóa xe, cậu chưa có bằng lái, còn sắp ra nước ngoài du học nữa, xe này để không hít bụi à? Cậu nhớ sinh nhật 18 tuổi năm ngoái, Dương Tranh Minh tặng cậu một căn hộ, còn tặng thêm một quyển sách tên là “Làm thế nào để cân bằng giữa học tập và yêu sớm?“. Quyển sách đó đến bây giờ vẫn chưa được mở ra.
Cậu cần phải cân bằng sao? Học tập và yêu sớm cậu thích tất.
Trong hộp quà của Dương Tranh Minh, đúng như dự đoán lại thấy một quyển sách, tên sách là “Những điều người trưởng thành phải biết“, nhìn bìa sách là biết chắc đang chỉ chuyện ấy.
Cậu cầm cuốn sách như bị bỏng tay muốn cất đi nhưng Lâm Khâm Hòa đã thò tay sang mở ra xem thử, bình thản nói: “Năm ngoái chú Dương cũng tặng anh một quyển sách.”
“Sách gì?” Đào Khê ngạc nhiên hỏi.
Biểu cảm của Lâm Khâm Hòa đúng kiểu một lời khó nói hết, anh nói: “‘Làm thế nào để trở thành một người đàn ông có trách nhiệm?“‘.
“…”
Đào Khê vội vàng bỏ qua đề tài này, hỏi Lâm Khâm Hòa: “Khi nào mẹ La về nước?”
Lâm Khâm Hòa đặt quyển sách không phù hợp với thiếu nhi xuống, nói: “Chuyến bay thứ ba tuần sau.”
La Chinh Âm dần dần buông bỏ những gông cùm xiềng xích của bản thân, cô ly hôn với Lâm Trạch Thực, lại trở về là một nghệ sĩ dương cầm thiên phú trác tuyệt, gần nửa năm nay vẫn luôn tham gia các buổi biểu diễn ở khắp nơi trên thế giới. Đến mỗi thành phố, cô sẽ gửi hai tấm bưu thiếp cho Đào Khê và Lâm Khâm Hòa, kể cho bọn họ về phong cảnh nơi đây, bảo hai người sau này có cơ hội thì đi tham quan thử.
“Vậy hay quá, chúng ta cũng về lúc ấy, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.” Đào Khê nói.
Lâm Khâm Hòa ừ một tiếng.
“Tiếc quá, em gái em phải thi giữa kỳ, không thể ra ngoài chơi với bọn mình.” Đào Khê tiếc nuối nói.
“Đợi cô bé thi giữa kỳ xong có thể dẫn nó ra ngoài du lịch luôn.” Lâm Khâm Hòa vừa nói vừa giúp Đào Khê cất quà đi.
Đào Khê không biết nghĩ gì mà khóe miệng không giấu được nụ cười, lắc đầu nói: “Con bé nói mình không muốn làm kỳ đà cản mũi, định đi trại hè với bạn cùng lớp.”
Lớp 7 Đào Lạc chuyển trường tới, đăng ký ở ký túc xá trường, khi nào nghỉ sẽ về. Cô nhóc đến thành phố lớn được mở mang kiến thức, không biết nhìn thấy cái gì mà hôm nào cũng cắn tai Đào Khê hỏi “Anh ơi, có phải anh Khâm Hòa là chị dâu em không?” khiến Đào Khê hớn hở kể với Lâm Khâm Hòa nhiều lần. Kết quả buổi tối cậu bị chị dâu của Đào Lạc dạy dỗ ở trên giường.
Thu dọn hành lý xong, cũng xem hết quà tặng, Đào Khê nhảy lên người Lâm Khâm Hòa được anh thuần thục ôm lấy. Cậu dựa đầu lên vai anh, ngáp một cái nói: “Đi ngủ thôi, ngày mai phải dậy sớm.”
Lâm Khâm Hòa bế Đào Khê về phòng ngủ.
“Đúng rồi, lần này anh về tham gia bữa cơm gia đình, ông nội Lâm có nói gì với anh không?” Đột nhiên Đào Khê nghĩ đến chuyện này, vội vàng hỏi.
“Không.” Lâm Khâm Hòa đặt Đào Khê lên giường, nói: “Ông chỉ bảo bữa cơm lần sau mời em qua ăn cơm.”
Đào Khê ngồi bật dậy, trong hai mắt ngập tràn sự mừng rỡ không thể tin được: “Ông nội Lâm không phản đối chúng ta nữa ư?”
Lâm Khâm Hòa nghe vậy cũng không biết làm sao, nói: “Ban đầu ông cũng không phản đối.”
“Thế là hoàn toàn đồng ý đúng không?” Đào Khê không nhịn được nhào lên người Lâm Khâm Hòa, ôm cổ anh hỏi.
Lâm Khâm Hòa ngửa mặt ra đằng sau, ở trên giường giữ eo Đào Khê, cười ừ một tiếng.
Quan hệ của bọn họ bị người nhà phát hiện vào học kỳ hai của lớp 11, thật ra cũng khó mà không biết được, dẫu sau hai người họ sống và dính chặt lấy nhau mỗi ngày.
Người biết trước là hai ông bà nhà họ Phương. Ban đầu phản ứng của Phương Tổ Thanh hơi dữ dội, nhưng cũng không phải vì cảm thấy Lâm Khâm Hòa không tốt mà vì thấy Đào Khê còn quá nhỏ, không nên bước chân vào con đường khó khăn sớm như vậy. Nhưng sau đó Diệp Ngọc Vinh khóc nói, chẳng lẽ ông còn muốn thấy nó đi vào vết xe đổ của con gái sao, khiến Phương Tổ Thanh hoàn toàn không phản đối nữa.
Ngay sau đó ông nội Lâm Duy Lương của Lâm Khâm Hòa cũng biết, vị cán bộ lão làng cứng ngắc bảo thủ này cũng không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, còn nổi giận đùng đùng một trận, tuyên bố Lâm Khâm Hòa phải chuyển trường, nhìn là biết Lâm Duy Lương sẽ không đồng ý. Phương Tổ Thanh yêu thương con cháu cũng ngồi không yên, chỉ cảm thấy cháu trai mình bị coi thường, lúc này sang lý luận thuyết phục ông bạn già nhiều năm. Ngay cả Lâm Trạch Thực ba Lâm Khâm Hòa cũng khuyên giải hết sức, nói cả cuộc đời anh ta không viên mãn rồi, đừng để con trai anh cũng như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn là Lâm Khâm Hòa một mình đến nhà ông nội. Hai ông cháu ngồi xếp bằng nói chuyện một lúc, cũng không biết Lâm Khâm Hòa nói gì, thái độ ông nội Lâm dần hòa hoãn hơn, ít nhất không còn bắt Lâm Khâm Hòa phải chuyển trường nữa. Đối với chuyện hai người sống chung, ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lần này còn chủ động gọi Đào Khê đến ăn cơm cùng gia đình nhà họ Lâm, xem ra đã hoàn toàn đồng ý.
Biết được tin tốt như vậy, Đào Khê nào còn thấy buồn ngủ. Cậu ngồi lên đùi Lâm Khâm Hòa, đang định tập trung tinh thần thảo luận tiếp với anh về bữa cơm sum họp nhà họ Lâm, kết quả còn chưa mở miệng đã bị Lâm Khâm Hòa đè xuống giường.
Lâm Khâm Hòa giữ tay cậu, cúi người xuống sát gần nhìn cậu, hơi thở triền miên, giọng trầm thấp khàn khàn hỏi: “Tối nay thật sự không làm chút gì sao?”
Đào Khê nhướn cổ lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Khâm Hòa, trả lời câu hỏi của anh.
Cuối cùng thứ mới mua để trong tủ đầu giường cũng được phát huy tác dụng.
Rạng sáng ngày hôm sau, hai người lên máy bay, sau đó còn phải ngồi xe lòng vòng mãi mới vào đến huyện Thanh Thủy. Lúc tới được nơi cần tới, trời cũng đã nhá nhem tối.
Bọn họ đến Nhất Trung Thanh Thủy nhưng không làm phiền thầy cô. Cổng trường vẫn còn treo biểu ngữ Thủ khoa của tỉnh đỏ sậm đang phấp phới theo chiều gió. Đào Khê thông thạo cửa nẻo dẫn Lâm Khâm Hòa đột nhập vào trong sân trường. Lúc này còn chưa đến kỳ nghỉ hè, trong mỗi phòng học đều có học sinh, loáng thoáng vọng ra tiếng đọc sách và tiếng luyện nghe tiếng Anh.
Trong ánh hoàng hôn, hai người lặng lẽ đứng bên ngoài tòa nhà lớp học. Đào Khê chỉ một phòng học ở tầng hai, nói với Lâm Khâm Hòa: “Hồi lớp 10 em học ở đó, vừa vặn ở phía Tây bị nắng rọi, vừa không có điều hoa, hôm nào cũng chết vì nóng.”
Lâm Khâm Hòa ngẩng đầu nhìn về phía phòng học ấy, chỉ có thể nhìn thấy những ráng đỏ nồng đậm hắt lên cửa sổ kính như những bức tranh sơn dầu.
Hai năm trước, Đào Khê của anh vượt qua mùa hè lạnh giá, mùa hè nóng bức ở trong căn phòng đó, viết từng phong thư rồi dán kín lại gửi cho anh.
“Nghỉ hè năm nay tất cả các phòng học đều được lắp điều hòa.” Lâm Khâm Hòa nói, Nhất Trung Thanh Thủy đã được chính phủ cấp vốn, cũng có cả sự tài trợ của sản nghiệp nhà họ Lâm.
“Tốt quá, thế mà em chưa kịp hưởng.” Đào Khê hâm mộ thở dài nói.
Hai người ở trong khách sạn trên thị trấn một đêm, hôm sau Đào Khê lại dẫn Lâm Khâm Hòa về quê hương cậu, Đào Khê Loan.
Đang trong vụ mùa, giữa các ruộng nước ở khe núi có rất nhiều thôn dân bận rộn trồng lúa mùa. Có một bà thím đang cấy mạ nhận ra Đào Khê ở trên bờ ruộng. Chuyện con trai nhà họ Đào bị tráo đổi đã lan rộng khắp thôn, nhưng bà nhìn Đào Khê lớn lên, vẫn giống như những người lớn khác quan tâm hỏi thăm cậu, khen ngợi tương lai của Đào Khê khiến cậu rất ngại ngùng.
Sau khi Đào Khê nói mấy câu với bà thím, cậu dẫn Lâm Khâm Hòa lên núi, chỉ ngón tay về khe suối giữa núi, tiếng côn trùng kêu vang, khói bếp lượn lờ trên mái nhà…, tỉ mỉ kể chi tiết những chuyến lí thú trong tuổi thơ của mình. Lâm Khâm Hòa lắng nghe rất nghiêm túc, đi qua những nơi trong cuộc sống trước đây của Đào Khê.
Một lần nữa quay trở lại Đào Khê Loan, tâm tình của Đào Khê đã hoàn toàn thay đổi. Nơi này đã từng là nơi cậu nghĩ đây là cố hương của mình, khắp núi khắp rừng đều in dấu những bước chân thưở còn ngây ngô của cậu. Sau này, nơi đây trở thành lồng giam nhà tù, núi non trùng điệp hóa thành những hàng rào bụi gai khó mà trèo qua nổi. Hiện tại nơi đây chỉ còn là một dấu chấm câu nho nhỏ trong cuộc đời dài đằng đẵng của cậu, là những cánh buồm trôi ngang qua chiếc thuyền của cậu, qua rồi thì sẽ mãi mãi chẳng quay lại nữa.
Giống như cái tên mà cậu không muốn thay đổi, là dấu vết không thể xóa nhòa trong vận mệnh của cậu, là thứ tồi tệ xiềng xích cậu nhưng cũng là một chén trà đắng nuôi dưỡng sự gai góc trong cậu. Sau khi chịu đựng những đắng cay đau khổ ấy, giờ chỉ còn lại niềm hạnh phúc dài lâu.
Hai người đi lang thang không mục đích khắp núi, trên đường về đi ngang qua một gian nhà nông ngói đen tường trắng giữa sườn núi. Có lẽ căn nhà này đã rất lâu không có ai ở, cánh cửa gỗ cũ nát đóng chặt, trên sân mọc lên rất nhiều cỏ dại, dưới mái hiên sứt mẻ phủ đầy mạng nhện.
Đào Khê dừng bước nhìn sang, Lâm Khâm Hòa biết đây là nơi trước đây cậu ở.
“Trước đây em hay phơi lá chè ở trên sân này, chạng vạng tối sẽ đi thu lại, hôm sau lại mang ra phơi tiếp.” Đào Khê chỉ mảnh sân đã mọc đầy cỏ, nói với Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa không hiểu những thứ này lắm, chỉ hỏi: “Uống trà mình tự phơi sao?”
Đào Khê cười nói: “Chắc anh không biết rồi, sau khi lá chè được phơi sẽ không thể uống trực tiếp ngay, còn phải mang đến nhà máy chè rang lên.”
Lâm Khâm Hòa nhướng mày, không nói gì.
Hai người xoay người rời khỏi chốn cũ không bóng người, đột nhiên Đào Khê túm cánh tay Lâm Khâm Hòa, nhẹ nhàng lắc lắc tay anh, nói: “Làm sao bây giờ, em đi không nổi nữa.”
Lâm Khâm Hòa liếc nhìn bàn tay cậu, miệng nhếch lên cười, nói: “Chẳng phải em nói em leo núi rất giỏi sao?”
Dù nói như vậy nhưng anh vẫn hạ thấp người xuống, nâng chân Đào Khê cõng cậu lên lưng mình, nhịp bước vững vàng tiếp tục đi xuống chân núi.
Ánh mắt trời giữa núi rất vừa vặn, gió nhẹ thoáng qua, trong tay Đào Khê cầm cọng cỏ đuôi chó, cằm đặt lên bả vai Lâm Khâm Hòa. Cậu lặng lẽ chọc cọng cỏ đuôi chó lên tai anh, bị anh nhéo mạnh một cái lên bắp đùi mới chịu ngồi đàng hoàng.
Thật ra không phải cậu mệt, chỉ là chợt nhớ lại rất lâu trước đây, có lẽ từng là khát vọng của cậu, có một bóng lưng cao lớn vững chãi cõng cậu, trèo qua núi, vượt qua sông cõng cậu sang bên kia núi.
Giờ đây cứ như vậy mà thực hiện được khát khao ngây thơ hồi ấy.
Đến ngày thứ ba, hai người không thể du ngoạn khắp nơi được nữa, bởi vì Nhất Trung Thanh Thủy tiến hành tổ chức lễ kỷ niệm hai năm dự án lớp học phát sóng trực tiếp từ xa và lễ biểu dương trong sáng hôm nay.
Buổi lễ long trọng lần này tương đối hoành tráng, có rất nhiều lãnh đạo trong thành phố làm khách quý đến tham dự, lãnh đạo trường Nhất Trung Văn Hoa, còn có tập đoàn Lâm Thị chủ trương dự án cũng phái đại diện đến. Đương nhiên có cả Đào Khê, thủ khoa đầu tiên từ trước đến nay của huyện Thanh Thủy, thậm chí là toàn tỉnh luôn.
Sáng sớm, Đào Khê dẫn theo đại biểu thủ khoa kiêm người yêu Lâm Khâm Hòa đến Nhất Trung Thanh Thủy chào hỏi, được thầy trò trường xưa đứng hai bên đường vô cùng nhiệt liệt chào đón. Tình huống này khiến Đào Khê cảm thấy bản thân chỉ còn thiếu mỗi đóa hoa đỏ thẫm cài trên ngực rồi cưỡi ngựa đến.
Cậu gặp lại thầy cô đã lâu ngày xa cách. Chủ nhiệm lớp Phùng Viễn là người ngồi cùng một đêm trên xe lửa, xách túi lớn túi nhỏ cùng cậu đến Nhất Trung Văn Hoa ngày đầu tiên, khi thấy cậu rõ ràng rất vui mừng nhưng sau đó cặp mắt ông đỏ hoe. Ông vỗ mạnh lên vai Đào Khê một cái, khen cậu đã trở nên tự tin sáng sủa hơn, bảo cậu sau này phải tiếp tục học thành tài, đừng có về núi nữa.
Thầy trò gặp nhau, Đào Khê cũng khó tránh khỏi mũi xót xa, sau một hồi nói chuyện với người thầy cũ mới đến hội trường để tham gia buổi lễ.
Do lát nữa cậu phải lên phát biểu nên được sắp xếp ngồi bên cánh sân khấu, còn Lâm Khâm Hòa ngồi bên dưới khán đài. Vì ngoại hình của anh quá nổi bật, Đào Khê thấy con gái bên dưới cứ rối rít nhướn cổ nhìn sang chỗ Lâm Khâm Hòa.
Bên cạnh Đào Khê là người quen, là thư ký Tô Vân của nhà họ Lâm, dự án lớp học từ xa này vẫn luôn do Tô Vân phụ trách. Lần này cô đại diện cho tập đoàn Lâm Thị đến tham dự buổi lễ, hai người trò chuyện chưa được bao lâu, hiệu trưởng Nhất Trung Thanh Thủy đọc diễn văn khai mạc.
Lãnh đạo và các đại biểu lần lượt lên phát biểu, diễn thuyết hùng hồn. Đào Khê thấy hơi nhàm chán bèn dùng điện thoại di động lặng lẽ nhắn tin với Lâm Khâm Hòa cho có việc để làm.
Nhưng mà rất nhanh đã đến lượt cậu lên phát biểu. Khi người dẫn chương trình nói “Bây giờ xin mời thủ khoa ban Khoa học tự nhiên của tỉnh ta năm nay, học sinh của lớp mũi nhọn trong dự án lớp học phát sóng trực tiếp đầu tiên ở huyện Thanh Thủy – bạn Đào Khê lên phát biểu đôi lời“, cả hội trường nhanh chóng vang lên tiếng vỗ tay rào rào, thậm chí có không ít học sinh đứng dậy lớn tiếng hoan hô.
Đào Khê cảm thấy thụ sủng nhược kinh, không ngờ bản thân lại nổi tiếng như thế. Cậu đứng lên đi tới giữa sân khấu trong tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt, chỉnh lại micro, nhìn xuống học sinh bên dưới khán đài đang dần dần yên tĩnh lại. Bọn họ đang nhìn cậu bằng ánh mắt ngập tràn mong đợi và sùng bái.
Giây phút ấy cậu chợt nhớ lại bản thân mình hai năm trước, cậu ngồi trong phòng học cũ nát ở Nhất Trung Thanh Thủy, cũng dùng cái nhìn nóng bỏng sáng ngời, đầy ắp hi vọng nhìn Lâm Khâm Hòa trên màn hình đang cách xa mình cả nghìn cây số.
Mà khoảnh khắc này, Lâm Khâm Hòa đang ngồi bên dưới khán đài, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu chăm chú.
Bỗng dưng hốc mắt cậu nóng lên, Đào Khê hít sâu một hơi, nói vào micro bài phát biểu mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Cậu không dùng những lời lẽ văn hoa, những từ ngữ trau chuốt, cũng không trích dẫn gì cả, chỉ nói liên tục những gì mình từng trải qua, nói với những bạn học đang trải qua thời thanh xuân giống mình, cậu cũng từng ngây ngốc hoang mang nhưng chỉ cần trong lòng có niềm tin kiên định là có thể thấy rõ con đường tương lai, cưỡi gió xông về phía trước.
Phần cuối cùng của bài phát biểu, cậu chúc phúc tất cả các bạn học sinh của Nhất Trung Thanh Thủy:
“Hi vọng khi mọi người tập trung học tập cũng đừng quên ngẩng đầu ngắm trăng sáng trên bầu trời, mong các bạn có thể giống tôi, cũng tìm thấy được vầng trăng của riêng mình, trên con đường chạy thật nhanh về phía nó sẽ thấy, hóa ra bản thân mình cũng có thể tỏa sáng lấp lánh.”
Đào Khê trở về chỗ ngồi trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, sau khi ngồi xuống sóng trong lòng vẫn còn dập dìu khó yên ả. Tô Vân ngồi bên cạnh tán thưởng nói: “Em nói tốt thật, chị làm việc nhiều năm như vậy rồi vẫn muốn quay trở lại lớp 12 năm ấy, cũng muốn trải qua thời gian học hành hăng hái chăm chỉ.”
Đào Khê chỉ mỉm cười.
Phần tiếp theo của buổi lễ là khen thưởng. Bắt đầu từ năm nay, top 3 kỳ liên thi cuối kỳ huyện Thanh Thủy sẽ được nhận phần thưởng khuyến khích, đó là được đến Nhất Trung Văn Hoa học. Hiện tại ba học sinh của top 3 đang lần lượt lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, trông ai cũng vô cùng phấn khích.
Đào Khê nhìn học sinh trên sân khấu, không nhịn được nhỏ giọng cảm khái với Tô Vân bên cạnh: “Bọn họ cũng may mắn thật, giống em vậy, có thể được hưởng dự án tốt thế này đúng là cơ hội hiếm có khó tìm.”
Bạn chỉ cần thả một sợi dây xuống giếng sâu, người ở dưới đáy giếng sẽ trèo lên. Học sinh vùng núi này sẽ giống như cậu ngày xưa, nắm lấy sợi dây này và đến Nhất Trung Văn Hoa học tập, có lẽ điều này sẽ khiến họ có thể thay đổi hoàn toàn số phận.
“May mắn của bọn họ phải cảm ơn em.” Tô Vân mỉm cười nói.
Đào Khê ngây ngẩn, không hiểu ý Tô Vân, hỏi: “Đây là do bản thân các bạn ấy cố gắng học hành thi đỗ, tại sao phải cảm ơn em?”
Tô Vân ngạc nhiên nhìn Đào Khê, nói: “Em vẫn chưa biết sao?”
“Biết gì ạ?” Ánh mắt Đào Khê bối rối không hiểu.
Có lẽ Tô Vân đã nhận ra mình lỡ lời, cô nhìn xuống dưới khán đài, cho dù giữa khán phòng rất đông đúc vẫn có thể tìm thấy Lâm Khâm Hòa, anh đang nói chuyện với một thầy giáo bên cạnh.
Cô không định nói nữa nhưng Đào Khê kiên nhẫn truy hỏi: “Rốt cuộc biết gì ạ?”
Tô Vân lại nghĩ có nói chắc cũng không sao, bèn nhỏ giọng nói với Đào Khê: “Lúc ấy nếu không phải em, tập đoàn bọn chị hoàn toàn không có chế độ thưởng cho hạng nhất đến Nhất Trung Văn Hoa học, em là người đầu tiên. Có em mới có lứa kế tiếp sau này.”
Dường như có dự cảm gì đó, trong nháy mắt Đào Khê chợt thấy trái tim mình đập loạn, cậu hỏi với vẻ nghi hoặc như cũ: “Sao lại nói nếu không phải em?”
Đây không phải là kế hoạch giáo dục phúc lợi công ích do nhà họ Lâm trù tính ngay từ đầu sao?
Đầu năm ngoái, Đào Khê nhờ ông ngoại kể mới biết dự án lớp học từ xa để cậu được đến Nhất Trung Văn Hoa học tập là do Lâm Trạch Thực ba Lâm Khâm Hòa sáng lập, vì muốn trả ơn nên ông ngoại còn từng nói với Lâm Trạch Thực để Đào Khê nhận anh ta làm ba nuôi. Lâm Trạch Thực mỉm cười nói không cần, sau này cuối cùng thì Đào Khê vẫn là con trai anh, khi đó ông ngoại chưa rõ sự thật nghe còn thấy hơi buồn rầu.
Lúc ấy sau khi Đào Khê biết cũng xúc động rất lâu, hóa ra nhà tài trợ ông lão râu tóc bạc phơ trong tưởng tượng của cậu lại chính là ba Lâm Khâm Hòa. Cậu còn nói với anh, anh nhìn đi, trời cao và ba anh cũng muốn để hai đứa mình ở bên nhau. Lúc ấy Lâm Khâm Hòa chỉ ừ một tiếng, nói rằng em rất may mắn, cậu nói đó là điều đương nhiên, không may mắn sao có thể đến đây được.
Mà giờ khắc này, cậu nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong ngực mình vang vọng khắp khán phòng hội trường, nghe thấy Tô Vân nói với mình: “Chế độ thưởng đưa hạng nhất đến Nhất Trung Văn Hoa học là do Khâm Hòa bảo chị thực hiện, khi đó chị còn không biết ý cậu ấy là gì. Sau này cậu ấy nhờ chị gửi thành tích thi tháng của em ở huyện Thanh Thủy cho cậu ấy xem, chị mới hiểu ra phần thưởng này là thứ đặc biệt dành riêng cho em.”
“Nhưng chính bản thân em cũng rất thông minh rất nỗ lực mới thi được hạng nhất, không khiến cậu ấy thất vọng.”
“Còn cả khoản tiền trợ cấp nữa, em còn nhớ chứ? Khoảng thời gian thi giữa kỳ, nhà trường có gửi cho em một khoản tiền, đó là tiền dự án của Khâm Hòa dành cho em.”
“…”
Học sinh vẫn còn đang phát biểu cảm nghĩ rất hăng chí trên sân khấu, cảm ơn thầy cô cảm ơn doanh nghiệp tài trợ giúp mình đến Nhất Trung Văn Hoa, phấn chấn thề rằng sau này nhất định sẽ cố gắng học tập thành công, không khác gì Đào Khê của hai năm trước.
Mà hiện tại Đào Khê đã hoàn toàn nghe không lọt tai nữa, cậu đang ngỡ ngàng trong tiếng tim đập của mình, tựa như đang bước lên những đám mây vô tận đầy trời trong giấc mộng. Khi cơ thể lơ lửng không trọng lượng, cậu bị hoa mắt bởi mặt trăng đang cách xa mình cả ngàn cây số tỏa những tia sáng rực rỡ len lỏi qua những đám mây khiến cậu choáng ngợp.
Theo tràng vỗ tay cuối cùng, bài phát biểu dài dòng đã bế mạc buổi lễ, học sinh ngồi trong hội trường như nước thủy triều chậm rãi tràn ra cửa. Đào Khê nhanh chóng xuống khỏi sân khấu, muốn xuyên qua dòng người đông nghịt đi tìm Lâm Khâm Hòa dưới khán đài.
Nhưng vừa nhảy xuống dưới, cậu liền bị một đám đàn em vây xung quanh, từng gương mặt trẻ trung chất phác đang mỉm cười nhìn cậu, hỏi cậu rất nhiều điều tò mò.
Trong đó có một cậu trai cao nhất đi đến trước mặt cậu, hưng phấn nói: “Đàn anh Đào Khê, mặc dù vừa rồi em đã cảm ơn anh trong bài phát biểu nhưng em vẫn muốn được trực tiếp nói lời cảm ơn với anh.”
Đào Khê ngẩn người nhìn sang, loáng thoáng nhận ra nam sinh này là học sinh vừa lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ ban nãy, nhưng vừa rồi cậu hoàn toàn không tập trung nghe.
Cậu trai ấy đỏ mặt, xem ra rất ngại ngùng, lắp bắp nói: “Đàn anh còn nhớ em không? Em học cùng trường cấp hai với anh, trước đây em bị bắt nạt thì được anh cứu.”
Vẻ mặt Đào Khê mù mịt, những “chiến tích chói lọi” hồi học cấp hai đã bị cậu cho vào danh sách quên lãng từ lâu, người trước mặt hoàn toàn không có ấn tượng gì với cậu.
“Không nhớ cũng không quan trọng!” Nam sinh vội vàng nói: “Em vẫn nhớ anh, trước đây thành tích của em không tốt, cảm thấy đi học chẳng có ích gì. Nhưng sau khi được nhìn thấy anh trên màn hình phát sóng trực tiếp ở lớp cấp ba, thấy anh ưu tú đến được Nhất Trung Văn Hoa, em mới quyết định mình phải học thật tốt để đến được nơi ấy giống anh. Bây giờ em đã thực hiện được rồi, cho nên em muốn nhất định bản thân mình phải trực tiếp nói lời cảm ơn anh!”
Do cậu ấy hồi hộp nên nói hơi máy móc, học sinh vây xung quanh cười ầm lên một cách thiện chí khiến cậu ấy càng xấu hổ hơn.
Đào Khê cũng mỉm cười, cậu ra vẻ đàn anh gương mẫu vỗ vai cậu trai ấy, động viên nói: “Phải quý trọng cơ hội ở Nhất Trung Văn Hoa, sau này lại về thăm trường cũ.”
Nam sinh gật đầu rất mạnh, nắm chặt tay nói: “Em sẽ cố gắng!”
Đám người dần dần giải tán. Cuối cùng Đào Khê cũng được tự do, cậu xoay người nhìn hội trường, thấy trong ánh nắng trong vắt đang xuyên qua cửa sổ hắt lên mặt tường bên cạnh, cắt lên khán đài cũ kỹ bao nhiêu hình vẽ sang sáng. Trong ánh nắng, Lâm Khâm Hòa khoanh tay dựa nửa người lên ghế ngồi, ánh mắt dõi theo cậu, trong mắt ánh lên nụ cười hời hợt.
Đào Khê hít sâu một hơi, nhấc chân từ từ đi đến chỗ Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa hơi cau mày, thấy tròng mắt Đào Khê lấp lánh ánh nước, có lẽ vừa mới khóc xong cách đây không lâu, vì vậy nhướng mày hỏi: “Được đàn em cảm ơn xúc động vậy luôn?”
Rõ ràng cảnh tượng nam sinh kia phấn khích cảm ơn cậu đều được Lâm Khâm Hòa thu hết vào mắt.
Đào Khê kiềm nén tâm trạng xúc động đã âm ỉ kéo dài từ ban nãy, khóe miệng cong lên, cười nói: “Có người cố gắng học vì em, đương nhiên em vui rồi.”
Cậu hơi dừng lại rồi cười sâu hơn, nói: “Chẳng phải chuyện này giống như hồi đầu em cố gắng học tập vì anh sao?”
Anh nhướng mày, khẽ nâng cằm lên nói: “Cậu ta không thể nào đuổi kịp em được.” Vẻ mặt anh có phần kiêu ngạo.
Đào Khê vui vẻ, cười nói: “Đàn em cũng đâu muốn đuổi theo em đâu.”
Đương nhiên không giống nhau.
Không ai có thể may mắn giống như cậu, may mắn có người nguyện ý thầm lặng tạo ra may mắn vì cậu.
Hai người sóng vai đi ra khỏi hội trường, trên đường có không ít học sinh lén lút quan sát bọn họ, nữ sinh nào bạo dạn hơn thì nói chào đàn anh rồi nhanh nhảu chạy đi luôn.
Buổi trưa hai người và lãnh đạo địa phương cùng ăn một bữa ăn lâu la chẳng thú vị lắm, bị kéo đi chụp ảnh lưu luyến đủ kiểu, lúc rời khỏi đã trôi qua gần nửa buổi chiều. Đào Khê dẫn Lâm Khâm Hòa đi làm chuyện cuối cùng trong chuyến về huyện Thanh Thủy lần này, giải quyết vấn đề chuyển hộ khẩu.
Do liên quan đến hộ tịch hai nơi hoàn toàn khác nhau nên thủ tục chuyển hộ khẩu của Đào Khê phức tạp hơn cậu nghĩ, chuẩn bị xong những tài liệu này tốn không ít thời gian của cậu.
Trong đồn công an vắng vẻ yên tĩnh, Lâm Khâm Hòa để Đào Khê ngồi ghế trước cửa sổ, còn mình thì đứng ở bên cạnh. Nhân viên đặt tất cả tài liệu bên cạnh máy tính, tỉ mỉ lật xem kiểm tra thông tin.
Đào Khê nhìn thấy hồ sơ tài liệu của mình trong tay người khác, cảm thấy số phận của mình cũng vội vã lật qua theo từng trang giấy, đột nhiên ý thức được nơi này thật sự không còn liên quan gì đến mình nữa. Ký ức mười mấy năm ở nơi đây thoáng lướt qua trước mắt, tựa như đại dương mờ mịt sương mù không thấy rõ sớm tinh mơ, nhưng vẫn có vài cảnh tượng rõ nét trong không gian mù sương ấy.
Nhớ đến Đào Khê Loan nơi cậu lớn lên, hoa đào rực rỡ nở rộ bên bờ sông con suối, cánh cò trắng sải cánh bay ngang qua cánh đồng xanh mướt. Cậu trốn trong phòng chứa củi vẽ tranh, vô tình biết được bản thân hứng chịu trò đùa của số phận, từ ấy ngây ngẩn đờ đẫn sống qua ngày trong núi lớn.
Nhớ đến phòng học vô cùng cũ nát năm lớp 10 tựu trường, giữa khí trời nóng nực như đồng hoang rực cháy liên miên vô tận, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lâm Khâm Hòa trên màn hình, từ ấy trong trái tim cô đơn quạnh hiu xuất hiện một vầng trăng sáng ngời.
Nhớ đến phòng hòa nhạc trống trải rộng rãi, ánh tà dương từ từ buông xuống đường chân trời, tia nắng hoàng hôn đỏ vàng xuyên qua những ô cửa sổ kiểu Pháp hắt vào trong phòng, chiếu sáng chiếc dương cầm đen tuyền và hai người đang hôn nhau.
Nhớ đến đêm Giáng Sinh năm sinh nhật 17 tuổi, bọn họ sóng vai ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn ánh đèn neon sáng rực và màn tuyết trắng tung bay bên ngoài. Lâm Khâm Hòa hôn lên khóe mắt ngập nước của cậu, nói với cậu rằng: “Đào Khê, anh dẫn em về nhà, được không?”
Lúc nhận được giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu thì trời đã nhá nhem tối, cậu và Lâm Khâm Hòa ra khỏi đồn công an, đẩy cửa kính đọng hơi nước ra, hoàng hôn đỏ rực và khí trời nhanh chóng bao trùm bọn họ.
Bọn họ mua hai chai nước ngọt lạnh, sóng vai lang thang từng ngõ ngách con phố yên tĩnh trong huyện nhỏ. Mặt trời lặn giống như một dải san hô buộc chặt chân trời với núi non, hoàng hôn phủ đầy lá phong cuối thu trên vỉa hè lát đá xanh, hai bóng hình nghiêng nghiêng dưới chân đang đung đưa tựa sát vào nhau.
Đào Khê nhìn tia nắng cuối ngày hắt xuống cuối con hẻm, nói với người bên cạnh: “Trước đây em cảm thấy mình rất bất hạnh, sau đó lại thấy mình thật may mắn. Có ba chuyện may mắn nhất trong cuộc đời em, anh biết là những gì không?”
“Là gì?” Lâm Khâm Hòa hỏi.
“Thứ nhất là gặp anh, thứ hai là được tài trợ đến Nhất Trung Văn Hoa học, thứ ba là trở thành học sinh của ông nội Kiều.”
Cậu dừng lại trong chốc lát, quay đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, có lẽ vì đang đắm mình trong ánh tịch dương, hoàng hôn vô tình đọng lại trên khóe mắt, cậu nói:
“Bây giờ em mới biết, hóa ra tất cả sự may mắn của em đều nhờ có điều thứ nhất.”
Thấy được anh, gặp được anh, đến Nhất Trung Văn Hoa học, trở thành học trò của Kiều Hạc Niên, trở về gia đình mình bỏ lỡ trong mười bảy năm qua, tất cả sự may mắn cũng nhờ có anh.
Lâm Khâm Hòa rũ mắt, giơ ngón cái vuốt đuôi mắt đỏ ửng của Đào Khê, hàng mi dài lướt nhẹ qua tay anh, anh nói:
“Em có biết điều may mắn nhất của anh là gì không?”
“Là gì?”
“Đọc thư em viết cho anh.” Lâm Khâm Hòa hơi dừng lại rồi mỉm cười: “Dù sao mấy phong thư ấy cũng sặc sỡ như thế mà anh lại không vứt thẳng luôn, đúng là may mắn thật.”
Đào Khê không nhịn được cười.
Gió hè luồn vào ống tay áo, nắng chiều phủ lên vạt áo, phủ lên bàn tay đang nâng cằm cậu lên. Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ người phía trước hôn mình.
Cậu đã từng ở trong chiếc giếng sâu ngửa mắt ngó lên vầng trăng ở trên cao, tình cờ lúc ấy thấy một sợi dây được thả xuống mới có thể bò ra khỏi miệng giếng, đơn độc đuổi theo mặt trăng, không nề hà khoảng cách vạn dặm xa xôi.
Hóa ra, sợi dây ấy cũng không phải tình cờ may mắn.