Chu Cường không nghĩ Lâm Khâm Hòa cự tuyệt dứt khoát đến như vậy, nhất thời phi thường xấu hổ, quay đầu lại thì nhìn thấy Đào Khê vừa bị cự tuyệt ánh mắt rũ xuống, bộ dáng như bị đả kích đến thần hồn phách lạc.
Ông không thể để bé ngoan phải chịu ủy khuất, tim mềm nhũn, xụ mặt với Lâm Khâm Hòa, nói: “Có cái gì không được? Phòng học cũng lớn như thế!”
Kỳ thật trong phòng học còn một vị trí trống không, là chỗ của một học sinh bị bệnh nên nghỉ học.
Bé ngoan Đào Khê chửi thầm, mẹ nó, nếu đặt ở Nhất Trung Thanh Thủy thì cậu đã sớm nhăn mặt bước đi, thích ngồi thì ngồi, không ngồi thì cút đi cho lão tử.
Nhưng đối phương là Lâm Khâm Hòa, vậy thì lại khác.
Cậu hơi gục đầu xuống, lại giương mắt đem mí mắt liếc về phía Lâm Khâm Hòa, lông mi lơ đãng khẽ run rẩy.
Đây là thứ cậu am hiểu nhất, biểu tình cầu xin thầy cô khoan dung tha thứ sau khi gây họa, cũng thỉnh thoảng dùng đến khi kể chuyện xưa cho các nhiếp ảnh gia, như thế thù lao lúc sau cũng sẽ cao hơn một ít.
Chu Cường bắt đầu ôn tồn dụ dỗ: “Trước tiên cứ ngồi thử một tuần đã, dù sao sau này vẫn sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi, nếu không hợp lại đổi, được chưa?” Vừa nói vừa làm mặt quỷ nháy mắt với Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa nhíu mày, nhanh chóng rời tầm mắt khỏi ánh mắt nóng rực của Chu Cường, nhìn Đào Khê đứng bên cạnh sau đó trầm mặc xoay người đi đến chỗ ngồi phía cuối cùng.
Chu Cường thở dài một tiếng, ông cảm thấy đây có lẽ là ngầm đồng ý, chạy tới đẩy đẩy Đào Khê, nhỏ giọng nói: “Mau chuẩn bị đi học đi.”
Đào Khê nhìn bóng lưng Lâm Khâm Hòa, khóe miệng nhếch lên tia ý cười đắc ý, dưới đủ loại ánh mắt của bạn học đi đến vị trí trống không bên cạnh Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa lấy ra tai nghe không dây đeo lên, anh từ ngăn bàn lấy ra một quyển sách, hình như là đề toán học. Từ đầu đến cuối anh chưa cho bất cứ sự vật gì một ánh mắt nào, nước khoáng tùy ý để trên góc bàn học, hơi nước lạnh lẽo ngưng kết lại thành từng giọt rơi xuống mặt bàn.
Đào Khê nhét cặp vào ngăn kéo rồi ngồi xuống.
Chu Cường vừa bước ra khỏi phòng học, xung quanh lại bắt đầu trở nên xao động, âm thanh đọc diễn cảm tiếng Anh lúc trước giống như một vở kịch, có không ít người lặng lẽ nhìn về phía cuối cùng, hoặc là đánh giá hoặc là thảo luận.
Nam sinh phía trước Đào Khê giống như con quay mà quay lại, cười tươi lộ ra hàm răng trắng: “Bạn học Đào, tôi tên Tất Thành Phi, là ủy viên thể dục của ban một, cậu có thể gọi tôi là Đại Phi ca.”
Nữ sinh ngồi bên cạnh cười mắng một câu không biết xấu hổ, Tất Thành Phi cũng không có gì ngại ngùng, nhìn bạn học mới thiện ý nở nụ cười, ánh mất tràn đầy tò mò.
Việc này làm Tất Thành Phi ngây ngẩn cả người, hắn phát hiện bạn học mới này cười rộ lên rất đẹp mắt, có chút ngượng ngùng mà gãi gãi tóc, nói: “Chẳng lẽ tôi ở Nhất Trung Thanh Thủy nổi tiếng đến thể? Kìa như thế nào lại không có ai viết thư cho tôi?” Hắn liếc nhìn Lâm Khâm Hòa, nhỏ giọng nói: “Lâm học thần còn thu được thư của rất nhiều nữ sinh ở trường cậu.”
Bởi vì lớp học trực tiếp từ xa, mấy người lớn lên đẹp mắt và có thành tích tốt ở Nhất Trung Văn Hoa rất nổi danh ở Nhất Trung Thanh Thủy, rất nhiều nữ sinh Thanh Thủy lặng lẽ viết thư thổ lộ với nam sinh, đối tượng chủ yếu chính là Lâm Khâm Hòa.
Sắc mặt Đào Khê trong nháy mắt mất tự nhiên.
Bởi vì cậu là một trong những “nữ sinh” viết thư đó, còn viết thật nhiều bức.
Bất quá cậu cũng không phải thổ lộ, mà giống như đối với người bạn “tri kỷ” phương xa đơn phương tự báo cáo tất cả, tựa như Lâm Khâm Hòa là một hộp thư tri tâm xa xôi.
Vì che dấu chữ viết vừa thấy đã biết là nam sinh của mình, cậu còn chuyên môn mua giấy viết thư màu hồng nhạt cùng bút nước màu ngân bạch, từng nét bút vẽ giống như thiếu nữ, dùng ngữ khí của nữ sinh nói rằng mình phi thường khâm phục anh khi đọc tiếng Anh trên lớp, thi tháng lần này mình lại tiến bộ thêm mấy hạng, muốn nỗ lực cùng anh vào một trường đại học, muốn biết anh muốn thi Thanh Hoa hay Bắc Đại…
Cuối cùng, lạc khoản ghi thêm một chữ “Đào”, trên đó còn vẽ lên một đóa hoa đào nhỏ.
Bất quá các nữ sinh Nhất Trung Thanh Thủy, bao gồm cậu, trước đến nay đều không có thu được hồi âm, dần dần mọi người đều không viết nữa, chỉ có Đào Khê còn kiên trì, thẳng đến sau khi thi giữa kỳ, cậu biết được người đứng đầu trong liên khảo toàn huyện cuối kỳ sẽ được đi Nhất Trung Văn Hoa học một năm, cậu liền thu lại tâm tư, tập trung học tập không hề viết thư.
Đào Khê dùng dư quang nhìn mắt Lâm Khâm Hòa, anh vẫn đang đọc sách như cũ, có lẽ là bởi vì đang đeo tai nghe nên căn bản không nghe được bọn họ nói chuyện.
Cậu không tiếng động thở phào, đối với Tất Thành Phi cười nói: “Tôi biết cậu là bởi vì cậu thường xuyên phải lên bảng làm bài.”
Đám học sinh vẫn luôn âm thầm giương lỗ tai nghe được cái này tức khắc đồng loạt cười bò.
Ai cũng biết là Tất Thành Phi khi đi học nói chuyện trong giờ nên bị phạt lên bảng làm bài, có khi đang học được một nửa thì thầy cô sẽ gào to ba chữ Tất Thành Phi, toàn bộ lớp hỏa tiễn của Thanh Thủy đều nghe nhiều tên này nên thuộc.
Tất Thành Phi chính mình cũng ngố ngố ngây ngô cười theo, không có nửa điểm xấu hổ buồn bực.
Có lẽ do không khí vui vẻ này, cũng có lẽ là do cảm thấy bạn học mới có tính cách khá tốt, mấy người “hoạt bát nhiệt tình” trong lớp cũng không nhịn được tiến đến bên cạnh Đào Khê, mồm năm miệng mười tranh nhau hỏi cậu có biết mình là ai không.
Không nghĩ đến Đào Khê thế nhưng có thể nhận ra hơn nửa số người bọn họ.
Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên, đại biểu ngữ văn Trương Mộng Đồng, đại biểu tiếng Anh Kim Tinh, ủy viên văn nghệ Giang Hinh Vân…
“Tôi hiện giờ mới có cảm giác chân thật là Nhất Trung Thanh Thủy đang cùng chúng ta đi học, biết thế tôi đã chú ý hình tượng hơn rồi.” Tất Thành Phi cảm thán xong, từ trong túi móc ra một cái di động, lướt lướt mở khóa màn hình, thân thiết sửa lại xưng hô:
“Bạn học Tiểu Khê, thêm Wechat và QQ đi, tôi thêm cậu vào nhóm lớp với nhóm nam sinh làm quản trị viên, chân thành mời cậu gia nhập với chúng tôi, trở thành thành viên tôn quý của nhóm.”
Những bạn học khác cũng lục tục lấy ra điện thoại để thêm.
Đào Khê bị hai tiếng “Tiểu Khê” kích thích đến nổi da gà, lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không có điện thoại.”
Những người xung quanh nghe vậy đều yên tĩnh mấy giây, Tất Thành Phi cũng ngẩn người, hắn không nghĩ tới thời đại này sẽ có người không dùng điện thoại, nhưng lại lập tức nghĩ rằng Đào Khê đến từ vùng nông thôn, liền cảm thấy mình đã nói sai rồi, liếc mắt cẩn thận nhìn biểu tình của Đào Khê, lại phát hiện cậu vẫn thản nhiên, không có một chút chật vật nào, trong tay còn thành thạo mà đặt bút viết, giống như lúc nói mình không ăn sáng.
Tất Thành Phi khẽ buông nhẹ khẩu khí, chạy nhanh tới hòa giải, nói: “Không có việc gì, có cái gì tôi trực tiếp nói cho cậu biết!”
Đào Khê dừng bút, cười nói cảm ơn.
Tất Thành Phi còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Lâm Khâm Hòa mặt đầy khó chịu nhíu mày, liền đem miệng khâu lại.
Nhưng lúc này di động đặt trên bàn của Lâm Khâm Hòa đột nhiên bắt đầu rung lên, lông mày đang nhíu chặt hơi hơi giãn ra, cầm lấy di động đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau, giống như một khắc cũng không nghĩ đến ở yên ở chỗ này.
Tất Thành Phi như được đại xá, ghé vào trên bàn Đào Khê, nhỏ giọng nói: “Tiểu Khê, cậu đừng để ý việc vừa rồi Lâm học thần không cho cậu ngồi bên cạnh, bởi vì anh em tốt nhất của hắn cuối học kỳ 1 vất vả lắm mới xếp trước 50, rốt cuộc mới có thể chuyển đến lớp chúng ta, hắn nhắc mãi chuyện muốn ngồi cạnh học thần.”
Chu Cường cùng Đào Khê nói qua, Nhất Trung Văn Hoa hai tháng xếp lớp một lần, dựa theo xếp hạng giữa kỳ và cuối kỳ một lần nữa phân chia lớp, bất qua học sinh ban một phần lớn tương đối ổn định, lần này chỉ thay đổi mấy học sinh.
Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên đi qua đi lại tuần tra kỷ luật nhưng thật ra cũng đang tám chuyện đỡ đỡ mắt kính viền đen, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, Yakult có quan hệ tốt nhất với bạn học Lâm, nỗ lực thật lâu mới thi được vào từ ban hai, hôm nay bởi vì sinh bệnh nên mới xin nghỉ không tới.
Yakult này nghe giống như biệt danh của một người, có vẻ còn rất thân với người ở ban một.
Ầy, hóa ra là bởi vì mình chia rẽ người anh em vất vả lắm mới được đoàn tụ của anh.
Khó trách Lâm Khâm Hòa kháng cự như vậy.
Đào Khê ừ một tiếng, lộ ra thần sắc áy náy nói: “Nếu biết có chuyện như thế này, tôi sẽ nói với thầy Chu là không ngồi ở đây.”
Nhưng trong lòng cậu tỏ vẻ áy náy cái rắm, cậu hao tổn tâm tư từ Nhất Trung Thanh Thủy đi đến nơi này là dùng hơn 300 ngày đêm thức khuya dậy sớm đổi lấy, như thế nào sẽ dễ dàng buông tha cơ hội cùng Lâm Khâm Hòa ngồi cùng bàn?
Tất Thành Phi thấy thế vội an ủi nói: “Không có việc gì, mọi người đều ở cùng một lớp, Lâm học thần vốn dĩ luôn ngồi một mình, chúng ta bị chuyển đến ngồi bên cạnh hắn, hắn sẽ không vui.”
Ý của hắn là Lâm Khâm Hòa cũng không phải nhằm vào Đào Khê.
Đào Khê gật đầu, không nói nữa vì Lâm Khâm Hòa đã cầm di động quay lại từ cửa sau.
Ngay sau đó chuông vào học vang lên, học sinh đang tán loạn trong phòng học tức khắc chạy về chỗ ngồi như mãnh thú, sôi nổi móc ra sách giáo khoa ngữ văn từ trong ngăn bàn.
Tiết đầu tiên là ngữ văn, Đào Khê liếc người ngồi bên cạnh, thấy Lâm Khâm Hòa cũng lấy sách giáo khoa ra nhưng không mở mà chỉ đặt gọn ở một bên, tiếp theo lấy một quyển đề thi toán ra đọc.
Rất kiêu ngạo.
Đào Khê tất nhiên không có kiêu ngạo như thế, mau chóng lấy sách giáo khoa ngữ văn ra, tiến độ học tập của cậu vẫn luôn đồng nhất với ban một, đương nhiên, thành quả học tập lại cũng không giống nhau.
Giáo viên ngữ văn tên là Hà Văn Giảo, là một cô giáo trẻ mới chỉ hơn 30 tuổi, dáng người nhỏ xinh, hiền lành dễ thân, mặt tròn nhìn giống như chỉ có hơn 20 tuổi, học sinh đều lén gọi cô là Giảo tỷ.
Hà Văn Giảo đi lên trên bục giảng, thanh âm mềm nhẹ: “Nghỉ hè xong có thấy nhớ cô không?”
Học sinh phía dưới mau chóng kéo dài âm thanh nói: “Nhớ~”
“Không tồi, không gặp nhau có ba ngày mà công lực nói bừa của các em ngày càng thuần thục nhỉ.” Má lúm đồng tiền trên khóe miệng của Hà Văn Giảo càng thêm sâu chút, đem ánh mắt hướng về phía cuối cùng.
“Đầu tiên, ta muốn hoan nghênh bạn học mới của lớp chúng ta, bạn học Đào Khê, hoan nghênh trò.” Hà Văn Giảo nhìn khuôn mặt xa lạ duy nhất trong lớp và nói, ý cười trong mắt rất rõ ràng.
Đào Khê giật mình một cái, nhanh chân từ chỗ ngồi đứng lên, hướng Hà Văn Giảo ngoan ngoãn mà hô chào cô giáo.
Hà Văn Giảo gật đầu cho cậu ngồi xuống, đội nhiên ném một đạo sấm sét giữa trời quang: “Mọi người hẳn là còn nhớ rõ sau khi vừa thi cuối kỳ xong, cô phát cho các em một bài văn điểm tối đa của Nhất Trung Thanh Thủy đi, lúc ấy không phải có rất nhiều người xem xong đã khóc sao, tên là [Người theo đuổi ánh trăng], tác phẩm đó chính là do bạn học Đào Khê viết.
Sau mỗi kỳ thi lớn, tổ ngữ văn của Nhất Trung Văn Hoa đều sẽ chọn một ít bài văn ưu tú in ra chia cho học sinh, Nhất Trung Thanh Thủy thi cuối kỳ chính là dùng bài thi của Nhất Trung Văn Hoa, Hà Văn Giảo cũng tham gia chấm thi ở Nhất Trung Thanh Thủy, nhìn thấy bài thi của Đào Khê viết thật xúc động liền in ra phân phát cho mọi người.
Đào Khê lại cảm nhận được tầm mắt dày đặc mãnh liệt bắn tới, khiếp sợ, đồng tình, không thể tưởng tượng, trách trời thương dân,… Chỉ trừ Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh không có phản ứng gì.
Tất Thành Phi ngồi phía trước còn đưa tay ra vỗ vỗ bờ vai cậu, ánh mắt thập phần đau đớn kịch liệt.
ĐM!
Đào Khê nháy mắt cảm thấy lưng như bị kim chích, ngón chân xấu hổ cuộn lại như muốn moi ra một cái sân bóng rổ.
Bởi vì bài văn tự sự ngôi thứ nhất kia hoàn toàn là do cậu nói bừa bịa loạn, nhân vật chính “tôi” bên trong văn năm tuổi mất mẹ, mười tuổi mất cha, lại có ý chí kiên định vô cùng, nỗ lực theo đuổi giấc mơ…
Đào Khê rất muốn hô to một tiếng: “Bài văn đó con mẹ nó là giả!”
Như là nghe được nội tâm gào thét của cậu, Hà Văn Giảo tiếp tục nói: “Nhưng cô đã đi tìm một số giáo viên hiểu biết của Nhất Trung Thanh Thủy, biết rằng bài văn này chỉ là hư cấu.”
Đào Khê nhẹ nhàng thở ra, các bạn học cũng nhẹ nhàng thở ra, thu hồi những ánh mắt lung tung rối loạn.
Chuyện này nếu là sự thật thì bọn họ cũng thật sự không biết phải đối mặt như thế nào với cây cải thìa có vận mệnh bi thảm như thế.
“Lớp các em có rất nhiều người chỉ biết viết văn nghị luận, một khi viết văn tự sự liền không có cảm xúc gì cả, căn bản không có cách nào chạm đến cảm xúc của người khác, viết chuyện xưa cũng viết bậy viết bạ, thậm chí còn mâu thuẫn trước sau.” Hà Văn Giảo chậm rãi nói.
Một ít học sinh phía dưới có thể là nhớ tới văn của chính mình viết, hoặc vò đầu hoặc xoay bút, cả người không được tự nhiên.
“Có người viết văn nghị luận tương đối xuất sắc, dẫn chứng phong phú, logic nghiêm mật, nhưng mà hắn viết một bài văn tự sự trữ tình, liền trở thành một đầu gỗ không có thất tình lục dục, ví dụ như bạn học Lâm Khâm Hòa đang ngồi đọc đề toán học ở cuối lớp.”
Không ít bạn học lặng lẽ đem ánh mắt mắt hướng về “đầu gỗ” ở phía cuối lớp, lại không một ai dám cười.
Đào Khê cũng nhìn về phía bên cạnh, thấy tay Lâm Khâm Hòa đang miết miết trang sách, hạ mi mắt khẽ đến mức không thể phát hiện được, sau đó đem sách nhét vào ngăn bàn.
Đào Khê thật sự không thể nhịn được cười một tiếng, cậu đảm bảo âm thanh so với muỗi còn nhỏ hơn.
Nhưng Lâm Khâm Hòa hiển nhiên vẫn nghe được, hơi nghiêng mặt đi, không cảm xúc mà liếc thoáng qua cậu, bởi vì chênh lệch chiều cao liền nhìn thấy hàng mi dài buông xuống, khép hờ đôi mắt ánh lên tia sáng lạnh lùng, tựa như bình nước đá lạnh lẽo ở trên bàn.
Nếu đổi là người khác liếc cậu lạnh lùng như thế, Đào Khê đảm bảo sẽ trừng lại, nếu tâm tình khó chịu có khi còn mắng vài câu.
Nhưng Đào Khê chỉ vô tội mà nhìn lại, trong hai mắt tràn ngập lời nói tôi không cười cậu, Lâm Khâm Hòa thu hồi ánh mắt, tùy tiện mở ra một trang sách ngữ văn.
Hà Văn Giảo tất nhiên không có dễ dàng buông tha như thế, tiếp tục cười nói: “Bạn học Đào Khê viết văn thắng ở chỗ tình cảm chân thành tha thiết, ngôn ngữ giản dị tinh tế. Lâm Khâm Hòa, đúng lúc Đào Khê ngồi bên cạnh em, về sau em có thể học tập em ấy viết văn tự sự trữ tình như thế nào cho tốt.”
Lời này vừa ra, rất nhiều học sinh không nhịn được che miệng.
Đây chính là Lâm Khâm Hòa, dù có ngồi chơi cả năm thì thành tích vẫn luôn đứng đầu, thậm chí có thể bỏ xa hạng thứ hai 10-20 điểm, toán học, tiếng Anh và vật lý đều gần như được điêm tối đa, điểm ngữ văn cũng cao tuyệt đối.
Rốt cuộc phần lớn đề ngữ văn lại không có giới hạn về thể loại, văn nghị luận viết tốt rất dễ lấy được điểm cao.
Mà Đào Khê chỉ là “học sinh trao đổi” đến từ một cái huyện nghèo khó, cho dù là thủ khoa toàn huyện Thanh Thủy thì trong lòng họ cũng rõ hơn ai hết chênh lệch của Đào Khê và mình.
Đào Khê không nghĩ đến Hà Văn Giảo tâng bốc cậu nhiều như thế, lại dẫm lên Lâm Khâm Hòa.
Đều là tuổi thiếu niên khinh cuồng, trong lòng cậu đương nhiên dâng lên vài phần đắc ý, sáng tác và hội họa đều giống nhau, cậu sinh ra đã có sẵn thiên phú, mỗi khi thi ngữ văn cậu đều không bao giờ bị điểm kém.
Nhưng tưởng tượng đến hình ảnh Lâm Khâm Hòa không phải người có điểm cao nhất, cai đuôi vừa muốn dựng lên lại nhanh chóng rũ xuống.
Hà Văn Giảo quả thật là muốn kéo cừu hận cho cậu á!!
Đào Khê thầm mắng trong lòng.
Lâm Khâm Hòa ở một bên cũng không tỏ vẻ gì, có lẽ là căn bản cũng không để ý đến lời nói của Hà Văn Giảo.
Mà Đào Khê cũng liền phát hiện mình rất nhanh cũng không cười nổi, bởi vì Hà Văn Giảo bắt đầu giảng thơ cổ, thế nhưng lại yêu cầu học sinh ban trong mùa hè phải học thuộc hết rồi.
Mà cậu căn bản không học gì lúc nghỉ hè.
Đào Khê đột nhiên có một cỗ dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt, học xong một tiết giống như ngồi trên đống lửa đống than, quả nhiên Tất Thành Phi liền tri kỷ mà nói cho cậu một tin tức vô cùng “tốt”:
“Nghỉ hè chúng ta đã học qua mạng xong hết toán học vật lý và mấy môn tự học lâu rồi, tiếng Anh vốn dĩ do cô nãi nãi hứng thú nên bắt học, ngữ văn cũng không khác nhau lắm đều đã xong rồi.”
“???!!”
Đào Khê hít thở không thông một trận, cậu đến mạng còn không có thì còn đi chỗ nào mà học trên mạng??!
Tất Thành Phi dừng một chút, tàn nhẫn mà thả ra một tin tức khác: “Cuối tuần này chúng ta liền phải thi đầu vào, kiểm tra những nội dung tự học lúc nghỉ hè.
“…”
Tất Thành Phi thương hại mà nhìn Đào Khê sắc mặt trắng bệch, trấn an nói: “Không có sao đâu, cho dù cậu không thi tốt, thầy cô và chúng ta đều sẽ giúp đỡ cậu.”
Đào Khê chết lặng nói: “Tôi hiện tại đi thay cái đầu khác còn kịp không?!”
Cậu nhìn nhìn Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh rũ đầu xem điện thoại, thầm nghĩ đầu này không tồi.
Tất Thành Phi cho rằng Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa là muốn anh giúp đỡ cậu học bổ túc, nghĩ thầm Đào Khê nhìn yếu đuối mỏng manh mà gan lại to như thế, mau chóng tự tiến cử chính mình: “Tôi có thể giúp cậu! Chỉ cần cậu không chê tôi xếp ở cuối lớp!”
Hắn không muốn Đào Khê lại bị Lâm Khâm Hòa cự tuyệt một lần nữa, vậy thì xấu hổ x2.
Đào Khê xác thật là một người to gan lớn mật, nhưng vẫn không có dám đánh chủ ý lên Lâm Khâm Hòa, cậu cắn răng cười một cái, nói: “Không có việc gì, tôi tới giúp cậu.”