Tuy là sinh nhật của tôi đã qua được mấy ngày, nhưng lượng quà được gởi về vẫn chưa hề dừng lại. Do trục trặc từ thời tiết và cả bên vận chuyển nên đến bây giờ những món quà đó mới có thể về đến tay của tôi.
Bailing tặng cho tôi một bộ Mã Diện màu xanh bạc hà, các hoạ tiết trang trí trên chân váy và áo hoàn toàn đều được thêu bằng tay.
“Vậy, đến tết Riru mặc bộ đấy đi hẹn hò với tớ nhé. Tớ cũng có, cùng một mẫu thêu chỉ khác màu nhau thôi.”
“Nhưng tại sao lại thêu lá trúc? Không phải đây là hoạ tiết của mùa hè hay sao?”
“Không có gì, chỉ là tớ cảm thấy nó hợp với cậu thôi cục cưng. Gần đây lạnh lắm, nhớ để ý mấy đầu ngón tay của cậu đấy nhé, cũng đừng có để bị cảm đấy. Tớ sẽ về Nhật Bản trước giao thừa nên nhớ để lịch trống cho tớ đấy!”
“Được, tớ biết rồi.”
Tôi giảm âm lượng cuộc gọi xuống một chút, tai trái có chút đau nên tôi tháo luôn một bên tai nghe ra để lên tủ đầu giường. Cẩn thận dùng móc treo quần áo treo bộ Mã Diện mà Bailing vừa tặng vào trong tủ đợi đến ngày hẹn sẽ mặc nó lên.
“Đúng rồi, hai tuần trước Shinraj có đến tìm tớ… anh ấy hỏi thăm cậu gần đây thế nào. Tớ nói cậu vẫn ổn, đang ôn thi đội tuyển nên rất bận sau đó thì tớ tìm cớ chạy mất. Từ sau khi cậu đăng bài nói cả hai chia tay thì trong game ồn ào lắm, cả việc mọi người biết Shinraj là người thừa kế của nhà Senjou nữa…”
Tôi không nói gì, chỉ im lặng nghe Bailing nói đến từng chuyện một. Chuyện chúng tôi chia tay có người buồn, nhưng cũng có rất nhiều người vui. Có người nói tôi ngu ngốc, cũng có người nói tôi thông minh tự bỏ chạy trước khi gặp phiền phức.
Chỉ có anh ấy là không nói gì. Không phủ nhận cũng không khẳng định về mối quan hệ của cả hai chúng tôi. Giống như mọi thứ vẫn như vậy, xinh đẹp và nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Bailing nói twitter của anh ấy bây giờ không cập nhật đều nữa, cũng đã chuyển sang dạng cá nhân, còn lọc đi một lượng lớn người theo dõi.
Tôi cũng chẳng hiểu nỗi anh ấy, làm như vậy để làm gì kia chứ?
Tôi bước đến cửa sổ, kéo tấm rèm dày sang một bên rồi lại lẳng lặng ngắm những bông hoa tuyết đang bay phấp phới trong gió, vô định và bất lực.
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc thì tạm biệt, sau Bailing thì đến chị Rafa gọi đến hỏi tôi đã nhận được quà của chị ấy hay chưa. Tôi phì cười, không biết hai người bọn họ có hẹn nhau hay không mà cứ hết người này rồi lại đến người kia thay nhau gọi an ủi tôi.
Quen được chị Rafa và Bailing thật tốt.
Sáng hôm sau tôi ngủ dậy thì lại thấy cậu năm đang ngồi trong phòng khách cùng với hai chiếc vali. Ăn sáng xong xuôi thì mới biết hệ thống lò sưởi nhà cậu năm bị hư rồi, đang giữa mùa đông nên việc sửa chữa cũng có chút khó khăn, tạm thời cậu năm sẽ sang đây ở tạm cùng tôi và cậu tư.
Còn tại sao cậu năm không chịu qua nhà cậu ba thì…
Tuy đều là anh em trai cùng một mẹ nhưng cậu tư và cậu năm rất sợ cậu ba, còn sợ cậu ba hơn cả mẹ của tôi nữa. Còn cậu ba thì… lại sợ mẹ tôi còn hơn sợ ông bà ngoại.
“Mấy hôm nay bóc nhiều quà lắm đúng không? Nghe Natsu nói quà của con chất đầy ở nhà làm nó phải tốn công gởi sang bên này, ở nhà cứ cãi nhau với Aki loạn hết cả lên.”
Tôi gối đầu nằm trên bụng cậu năm chăm chú xem mấy chương trình mùa đông được Bailing giới thiệu.
Mới đó mà lại sắp đến Giáng Sinh rồi.
Quà sinh nhật và cả quà Giáng Sinh đã nhiều đến mức sắp lấp đầy cái phòng bé xíu của tôi bên nhà cậu năm mất thôi.
“Do anh ấy làm quá lên thôi, đồ của con so với anh ấy còn chưa được một phần tư.”
“Mấy hôm nữa Giáng Sinh cậu dẫn Yuki ra ngoài chơi nhé.”
“Bôi thuốc đi này con thỏ con, cái áo len hôm qua con mặc lại dính máu khô cứng hết rồi đây này. Tay thì lúc nào cũng nứt toác ra mà chịu được như vậy à? Mang cả găng tay vào, lúc nào cũng đợi nhắc thôi!”
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ đến lời cậu năm vừa nói thì cậu tư đã cầm theo găng tay và mấy lọ thuốc đi vào phòng khách bắt đầu cằn nhằn tôi.
“Chỉ bôi thuốc thôi mà anh cũng phải lớn tiếng như vậy à?”
Tôi ngoan ngoãn ngồi dậy, mười đầu ngón tay vừa mới lành da non được vài hôm bây giờ lại có dấu hiệu nứt toác ra. Cậu tư chia thuốc cho cậu năm, mỗi người giữ lấy một bàn tay của tôi rồi bắt đầu bôi thuốc mỡ trước. Thuốc mỡ khô rồi thì lại đến kem dưỡng da tay, sau đó lại mang găng tay vào. Cả quá trình tôi không dám hó hé, mắt chỉ dám nhìn màn hình ti vi.
“Được rồi, năm nào cũng để cho mấy đầu ngón tay nứt tanh bành hết cả lên.”
“Anh đừng có cằn nhằn nữa mà.”
Tôi nhìn hai bàn tay của bản thân đang được bọc trong găng tay mềm mại, còn tròn xoe, nhìn giống như chân mèo vậy. Cái cảm giác này, hình như đã từng trải qua không ít lần rồi thì phải…
“Con về phòng trước, hai cậu ngủ ngon.”
Tôi cầm lấy điện thoại trên bàn trà, ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phòng ngủ. Lồng ngực của tôi lại bắt đầu nhói đau từng cơn, đầu óc còn hơi chếnh choáng.
Ký ức của tôi hình như bị trống một khoảng rất lớn, đôi lúc sẽ nhìn thấy những thứ bản thân không nhớ được, đôi lúc lại quên đi những thứ mà bản thân vốn đã ghi nhớ rất kỹ.
Huyễn Diệt từng nói, ký ức của tôi rất hỗn loạn, sự trộn lẫn ký ức giữa cũ và mới luôn xảy ra, gây ra sự sai lệch nhận thức về thời gian của tôi rất nghiêm trọng. Tôi cũng không hiểu cho lắm, chỉ cảm thấy khoảng cách thời gian không đồng đều mà thôi.
Tôi nhìn vào túi quà đang được đặt ở góc giường ngủ, đã gởi trả mấy lần nhưng lúc nào cũng bị hoàn về. Thậm chí, lúc trả về còn nặng thêm một ít. Tôi phiền não hết nhìn túi quà thì lại tự mình thở dài. Cuối cùng thì tôi nên làm gì mới đúng đây?
Rõ ràng là chẳng chịu cho ai chút không gian nào cả…
Đến đêm Giáng Sinh, tôi cùng hai cậu ra ngoài ăn tối và đi mua một ít đồ lặt vặt. Vốn dĩ tôi muốn mặc đồ đơn giản một chút nhưng hai người cậu của tôi lại sợ tôi bị lạnh… lục tung cả tủ áo của tôi mà vẫn không tìm được món đồ nào vừa ý.
Lúc này, sự chú ý của cậu tư đã va phải túi quà lớn mà tôi đã để ở góc giường. Từ đầu đã không muốn dùng, nhưng bây giờ thì món nào cũng được vác hết lên người. Lúc đi ngang qua cửa hàng quần áo, tôi vô thức nhìn vào bản thân trong gương, nhìn chẳng khác gì con gấu trắng nhỏ hết.
Vừa tròn, vừa bông xù.
“Hợp với em lắm, rất đáng yêu.”
Quả thật, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, còn đến một cách vô cùng bất ngờ khiến cho bản thân không có cách nào tránh né.
Tôi giật mình phản ứng lại, cánh tay vung về phía sau muốn đẩy đối phương tránh xa mình nhưng đã bị chặn lại.
“Xin lỗi… anh làm em giật mình rồi. Giáng Sinh vui vẻ, còn nữa… Chúc mừng sinh nhật mười bảy tuổi của em, Mặt Trăng nhỏ.”
Tôi nhìn người trước mặt, mùi quýt thơm mát quen thuộc bắt đầu nhảy múa xung quanh tôi không ngừng. Cách một lớp áo phao, cách một lớp găng tay dày vậy mà tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ và làn da của anh ấy rất rõ ràng.
“Riru… anh biết là em không muốn nhìn thấy anh. Nhưng em có thể vẫn để anh nhìn thấy em được không? Anh…”
Tôi rút tay mình ra khỏi bàn tay của anh, nếu còn để anh ấy nắm thêm một lúc nữa thì tôi sợ bản thân sẽ lại mềm lòng mất.
“Đó là việc của anh, không liên quan đến em.”
Tôi lùi về phía sau một chút, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định giữa cả hai. Tôi không muốn lại một lần nữa tự chính mình đạp đổ bức tường thành mà bản thân khó lắm mới có thể tạm bợ dựng nó lên một lần nữa.
“Riru…”
“Chúng ta đã chia tay rồi. Đừng làm phiền nhau nữa, xem như em xin anh…”
Tôi không muốn dây dưa thêm nữa, nếu tôi còn không dứt khoát thì người tổn thương không phải chỉ có một mình tôi. Những thứ tổn thương này, tôi sớm đã chịu đựng quen rồi nên là cứ để một mình tôi chịu đựng những chuyện này là đi.
“Nhưng anh vẫn chưa đồng ý mà…Riru, đơn phương chia tay không tốt một chút nào đâu.”
Ha, đến tên của tôi anh ấy còn chẳng muốn gọi nữa rồi.
Tôi không muốn đôi co, ôm trong lòng một khối cảm xúc hỗn tạp giữa tức giận, chua xót, đau lòng mà bỏ đi. Trễ lắm rồi, cũng nên đi tìm hai cậu rồi trở về nhà thôi.
Trên đường về nhà tôi không nói một tiếng nào, khi cậu năm hỏi tôi chỉ nói là tôi buồn ngủ. Suốt cả đoạn đường, mớ cảm xúc hỗn loạn liên tục cọ sát vào nhau rồi tất cả lại hoà lẫn với nhau thành một khối duy nhất. Cuối cùng, trong lòng tôi chỉ còn lại cảm giác tủi thân và cô đơn đến bất tận.
Tôi nằm dài trên giường, cả cơ thể mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích, đến áo khoác và nón len cũng lười cởi ra. Mùi quýt thơm ngát lại lần nữa tản ra bắt đầu an ủi tôi.
Tôi cố gắng cử động, gom hết chút sức lực còn lại để cởi bỏ hai lớp áo khoác trên người. Lúc tôi gấp lại áo, trong túi áo liền rơi ra một phong thư kèm theo một hộp quà nhỏ màu đỏ đậm. Những thứ này, được bỏ vào túi áo khoác của tôi từ lúc nào vậy chứ?
Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, lục lọi trong dòng ký ức ít ỏi về sự xuất hiện của hai món đã đồ xuất hiện một cách không rõ lý do.
Tôi biết chủ nhân của nó, chỉ là tôi đã không phát hiện ra anh ấy đã bỏ hai món đồ này vào túi áo áo khoác anh ấy tặng tôi hôm sinh nhật vào lúc nào.
Tôi trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn quyết định để chung hai món đồ này vào giỏ đồ được đặt ở đầu giường chung với những món khác.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, thì chúng tôi sẽ còn dằn vặt nhau thêm bao lâu nữa đây?