Mặt Trăng

Chương 53: Ở đâu cũng đều sẽ có người xấu mà thôi



Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi lại trở về nhà cậu tư và bám lấy cậu trong suốt khoảng thời gian tiếp theo. Ba có gọi tôi về nhà nhưng chưa nói xong hai câu thì đã bị mẹ tôi ngăn lại. Ngoài việc dặn dò tôi nhớ giữ sức khoẻ thì mẹ cũng không nói thêm gì.

Mẹ chỉ nhắc tôi, đừng để bản thân quá vất vả. Nếu không buông được thì hãy thử cầm lên lại xem sao.

Tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Dù sao thì cục than nóng này tôi cũng đã không dám cầm lên lại lần nữa.

Lòng bàn tay bỏng rát, các vết thương thay vì lành lại thì cứ liên tục nứt toác ra. Lớp da, lớp mỡ, lớp cơ, dây chằng, mạch máu và cả xương… tất cả đều dần bị ăn mòn đến thảm hại.

Trước khi đi học lại tôi đã ra ngoài cùng Bailing trong suốt một tuần liền và chuyện này kéo dài đến tận khi chúng tôi trở lại trường.

Sau khi gặp lại Bailing thì tôi mới biết, từ nhà cậu tư đến nhà cậu ấy chỉ cách nhau có hai con đường. Cứ như vậy mỗi ngày chúng tôi đều dính lấy nhau, cho đến tận lúc quay lại trường, cùng nhau ngồi một trạm tràu điện ngầm, đến ngã tư thì lại tách nhau ra đi học.

“Kỳ nghỉ thế nào, có đi chơi ở đâu không?”

“Năm nay lạnh thật đấy, cảm giác lạnh hơn mọi năm luôn.”

Tôi đẩy cửa bước vào lớp, gặp bạn bè thì lại nói chuyện xã giao mấy câu. Đợi đến khi giáo viên vào lớp thì bắt đầu buổi học.

“Lát nữa tan học đi trung tâm thương mại không? Hôm qua tao vừa nhìn thấy một cửa hàng bán goods đẹp cực.”

“Lại đi mua nhựa nữa à?”

“Nhiều loại lắm không phải chỉ mỗi fiuger thôi đâu. Cửu Ngọc thế nào, có đi cùng không?”

Tôi dời tầm mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Chuuya. Sau khi định thần lại thì mới chậm chạp trả lời.

“Tao rũ cả bạn của tao đi chung được không?”

“Bạn của mày? Nguyên Diệp của lớp C3 đó hả?”

“Không phải cậu ấy…”

Chuuya ngồi xuống mặt bàn, vươn tay ra lấy điện thoại của tôi. Trước khi cậu ấy kịp chạm vào thì tôi đã nhanh tay tắt màn hình điện thoại. Nếu mở lên thì cũng chỉ có thể nhìn thấy hình nền mà thôi.

“Đổi hình nền rồi sao? Đây là ai vậy, trông xinh phết đấy.”

“Là chị gái của tao.”

Tôi lấy lại điện thoại, rồi lại nhìn thêm một lần tấm ảnh đang được cài đặt làm màn hình khoá. Tấm hình này có thể tính là hình chụp chung gần nhất của tôi và chị Tử Ngọc. Tuy là lúc chụp tôi cũng đã nơm nớp lo sợ không ít vì khi đó anh Trọng Mưu cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

“Chị gái? Tao nhớ mày nói trong nhà chỉ có hai anh lớn thôi mà, ở đâu ra thêm một người chị vậy, là chị dâu à?”

“Là chị họ, chị ấy là con gái của bác hai tao. Nếu chiều nay đi tao dắt theo bạn của tao được không?”

Tôi tìm cách thay đổi chủ đề, điện thoại trong tay lại rung lên thêm vài lần. Chắc là Bailing đã trả lời tin nhắn rồi, phải hỏi xem chiều nay cậu ấy có muốn đi chung với tôi hay không.

“Được chứ, càng đông càng vui. Vậy nhé, lát nữa đừng có trốn về trước đấy! Tao sẽ canh chừng mày.”

“Akira không đi à?”

“Nghe nói cặp đôi nó theo đuổi đã BE rồi, sáng nay còn không đi học nữa nè.”

Tôi nhìn Chuuya kéo theo Shou rời khỏi chỗ ngồi của tôi rồi vòng ra khỏi lớp. Tôi cũng không biết nên bày ra dáng vẻ gì nữa, đợi hai người họ đi khỏi thì lại cúi đầu tiếp tục nhắn tin với Bailing.

Buổi học đầu năm cuối cùng cũng trôi qua trong yên ả.

“Không về cùng anh luôn sao? Vẫn muốn ở nhà cậu à?”

“Hai người về thì về lẹ đi. Em có hẹn với bạn rồi, tạm thời em chưa về nhà đâu.”

“Hai người lại cãi nhau nữa à?”

Tôi nhìn Nguyên Diệp một lúc rồi lắc đầu. Lần này, tôi và anh trai không cãi nhau nhưng tôi vẫn không muốn ở chung một nhà với anh ấy.

Ai bảo hai người bọn họ là bạn thân của nhau kia chứ.

“Vậy tại sao cậu lại không ở nhà?”

“Cửu Ngọc~”

Ngay lúc tôi muốn trả lời Nguyên Diệp thì lại nghe thấy có người gọi tên mình. Không phải chỉ một người mà là rất nhiều người. Tự nhiên lại thấy hơi chóng mặt, áp lực mạnh đến mức khiến tôi hít thở có chút khó khăn.

“Cửu Ngọc, xin lỗi cục cưng để cậu phải đợi rồi. Đã ăn trưa chưa? Đợi tớ có lâu không?”

Sau khi bị Chuuya đánh một cái từ phía sau lưng, thì Bailing cũng đã kịp băng qua đường chạy đến đứng trước mặt tôi rồi bắt đầu trò ôm ấp thường thấy của cậu ấy.

Tôi thì không thấy phiền, chỉ là cách xưng hô giữa chúng tôi có phần không giống bạn bè bình thường cho lắm, hơn nữa vẻ ngoài của Bailing lại khá thu hút những người xung quanh nên đôi lúc cũng xảy ra không ít chuyện.

“Vẫn chưa ăn, đang đợi cậu đấy.”

Tôi với tay lấy chai nước để ở ngăn hông của balo, mở sẵn nắp rồi đưa cho cậu ấy. Bailing tuy học ở trường nữ sinh nhưng vẫn được phép mặc quần tây giống nam sinh ở những trường khác.

“A, chào anh. Lại gặp nhau rồi.”

Sau khi tôi hơi đẩy cậu ấy ra thì Bailing mới cẩn thận nhìn lại xung quanh. Ngay khi nhìn thấy anh trai của tôi thì đã cẩn thận chào hỏi, bởi vì Bailing không biết tên thật của anh ấy, bên ngoài cũng không tiện gọi tên trong R:S nên chỉ đơn giản chào nhau một tiếng.

“Khi nào về tới nhà cậu thì nhớ nhắn tin báo cho anh một tiếng.”

Anh ba chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, rồi trở về trước cùng với Nguyên Diệp. Tuy là nói trong lòng tôi đã chấp nhận việc chia sẽ anh trai với người khác, nhưng mà khi tôi nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau, trong lòng tôi vẫn cảm thấy trống trải lạ thường.

Quay lại bên này, tôi nhìn Chuuya và Shou một lượt, sau đó lại nhìn sang phía Bailing. Bây giờ không biết nên giới thiệu mọi người với nhau như thế nào để tránh gây ra hiểu lầm không đáng có nữa.

“Cửu Bảo, đây là bạn học cùng lớp của tớ Minato và Tanaka. Chúng ta đi với hai người bọn họ trước rồi đi riêng sau, được chứ?”

“Ổn mà, cậu đừng quá lo. Chào mọi người, tớ là bạn chơi game chung của Cửu Ngọc, tên Bạch Cửu Bảo.”

Với tính cách nhiệt tình của Bailing, rất nhanh ba người bọn họ đã làm thân được với nhau. Nhưng sau khi Chuuya và Shou biết Bailing là con gái thì lại dẫn tới nhiều chuyện khá đau đầu.

“Cậu là con gái thật sao? Nhưng rõ ràng nhìn đẹp trai như vậy mà?”

Chuuya cứ quấn lấy Bailing mà hỏi không ngừng, tôi và Shou đi ở phía sau cùng không tránh khỏi việc phải thở dài. Bailing cũng rất vui vẻ mà trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩng của Chuuya, không hề than phiền một chút nào.

“Làm sao mày quen được bạn kia vậy? Cảm giác tính cách của cả hai khác nhau khá nhiều đấy.”

"Bọn tao chơi game chung mà. Khá lâu rồi, từ khi tao còn học cấp hai cơ.

Tôi thong thả tản bộ, không cần phải đeo balo nên cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cả nhóm bốn người chúng tôi cứ chậm rãi đi bộ đến trung tâm thương mại.

Sau khi ăn trưa xong thì lại cùng Chuuya đến cửa hàng mà cậu ấy nói xem linh tinh một ít đồ. Bailing và Chuuya có sở thích giống nhau, cả hai vừa xem vừa bàn luận ríu rít như chim sẻ.

Tôi và Shou ngồi một bên đợi trong lúc các cậu ấy đang chọn đồ. Bình thường chuyện này sẽ khá mất thời gian nên lúc này có thể tranh thủ nghỉ một chút.

“Cửu Ngọc, hình như mày cao lên đúng không?”

Tôi ngậm cái muỗng ăn kem trong miệng, trong lúc đang lơ đãng nhìn xung quanh thì lại nghe thấy câu hỏi của Shou. Tôi tròn mắt quay sang nhìn cậu ấy, cũng nhanh tay cầm lấy cái muỗng kem trong miệng trước khi nó rơi xuống sàn nhà.

“Không biết nữa, tao không có đo.”

“Đứng dậy đi, tao xem thử.”

Tôi đặt ly kem trong tay xuống mặt bàn trà nhỏ, chậm rãi đứng dậy. Đúng là gần đây khớp xương của tôi có chút nhức mỏi nhưng thời tiết lạnh như vậy, có nhức mỏi cũng là chuyện bình thường.

“Để xem nào… Đúng là đã cao lên thêm không ít này.”

Shou vòng tay ôm lấy tôi dựa sát vào cơ thể của cậu ấy. Trước đây tôi không để ý lắm đến những sự tiếp xúc kiểu thân mật như thế này, nhưng bây giờ lại thấy hơi khó chịu.

Rất muốn nhanh chóng thoát khỏi.

Tôi cựa mình muốn duy trì một ít khoảng trống nhưng Shou lại cứ siết chặt thêm vòng tay, kéo tôi dán sát vào lồng ngực của cậu ấy.

Hình như, Shou cũng đã cao lên thêm rồi.

“Hai người đang chơi trò gì vậy?”

Tôi quay đầu lại nhìn, Bailing và Chuuya hai tay xách theo túi lớn, túi nhỏ đi về phía chúng tôi. Shou đợi đến khi hai người họ cách chúng tôi còn vài bước chân thì mới thả lỏng tay để tôi thoát ra.

“Đang đo thử xem có phải Cửu Ngọc đã cao lên rồi hay không thôi.”

“Vậy à… vậy mày đo thử xem có phải tao cũng cao lên rồi không?”

Tôi phủi lại quần áo một chút, trong khi Chuuya đang dính lấy trên người Shou để đòi cậu ấy giúp đo chiều cao. Bailing đi đến bên cạnh tôi, giúp tôi vuốt lại mấy lọn tóc mái bị xù lên.

“Vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn…”

“Đúng là đã cao lên không ít này, năm ngoái gặp nhau cậu chỉ mới đứng tới vai của tớ. Cục cưng, bây giờ cậu đã đứng tới mang tai tớ rồi nè.”

Tôi bật cười trước câu nói của Bailing, cảm giác giống như tôi là đứa con nhỏ được cậu ấy nuôi lớn vậy.

Ở bên kia, Chuuya cuối cùng cũng đã ép được Shou giúp cậu ấy do xem bản thân có cao lên thêm được chút nào hay không.

Sau khi tạm biệt Shou và Chuuya hai người chúng tôi ở lại trung tâm thương mại thêm một chút. Đi dạo vài cửa hàng, mua thêm một ít sách, xem phim xong thì cùng nhau ăn tối rồi ra trạm tàu điện để về nhà.

“Aiz, cậu không biết đâu mấy hôm nay trong game cứ loạn cào cào hết cả lên. Bên mình chỉ là hội nhỏ nên không ảnh hưởng mấy, chứ bên các hội lớn ngày nào cũng kéo nhau ra Khe Nứt Tinh Thành đánh nhau.”

“Để giành Shinraj à?”

Hơn bảy giờ tôi và Bailing ngồi ở trạm tàu điện đợi chuyến tàu thứ tám trong ngày để về nhà. Chuyến trễ nhất thường là mười một giờ rưỡi, mỗi ba mươi phút sẽ có một chuyến.

Tôi ngồi trên ghế chờ, tựa lưng vào thành ghế. Mắt không rời điện thoại vừa trả lời tin nhắn của anh ba vừa nói chuyện với Bailing.

“Riru cũng biết à?”

“Chuyện đó dễ đoán mà. Hơn nữa, anh Tora cũng rời khỏi cái hội đó còn gì.”

Tôi dừng lại một lúc, nhìn chằm chằm vào dòng tin đang nhập dở dang và đọc lại những tin mà anh ba vừa gởi đến.

“Tớ còn có việc, đi trước đây. Cậu về cẩn thận nhé.”

“Về đến nhà thì nhớ nhắn tin cho tớ biết đấy.”

Tôi cầm lại balo của mình trên tay Bailing, sau khi mang lên vai thì lại nhanh chân nhảy lên một chuyến tàu khác.

Thật phiền phức,

Nhưng cũng thật đau lòng.

Tôi vừa bước lên thì cửa tàu cũng đã đóng lại rồi rời khỏi trạm. Hình dáng của Bailing cũng một lúc một xa.

Tôi nhắn lại cho anh ba để hỏi địa chỉ chính xác. Con người này, đã lên đại học rồi nhưng vẫn không thể để người khác bớt lo.

Sau khi tra tuyến đường thì tôi mới biết chổ anh ba đang ở bây giờ cách khá xa nơi tôi đang đứng. Cần phải đổi thêm một chuyến tàu điện nữa.

Tôi đơ người ra một lúc, cẩn thận suy nghĩ xem bản thân nên làm gì mới phải… ngày mai vẫn còn phải đi học.

Ngay khi tàu vừa vào trạm tôi đã nhanh chân xuống tàu, xem bảng hướng dẫn để lên chuyến tàu khác để về nhà cậu tư. Cũng tiện tay gởi luôn tin nhắn kèm địa chỉ cho anh hai, nói rõ chuyện mà tôi gặp phải.

Trước hết thì, tôi vẫn nên ưu tiên bản thân mình. Ai mà biết được khi đến đó rồi, có gặp phải người xấu hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.