Tần Cửu Ngọc từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp. So với hai người anh trai thừa hưởng được cả nét đẹp của ba và mẹ thì cậu bé lại hoàn toàn giống mẹ của mình một cách kì lạ.
Nếu như đem ảnh của cậu ra so sánh với ảnh chụp ngày bé của Fuyuki, thật sự sẽ chẳng thể nào phân biệt nổi ai là mẹ và ai mới là con.
Tần Cửu Ngọc chào đời khi chỉ mới ba mươi hai tuần tuổi. Vốn dĩ, sức khoẻ của Fuyuki không hề đủ để đáp ứng điều kiện cho lần mang thai thứ ba và đã được bác sĩ khuyến cáo nên đình chỉ thai kì…
Nhưng Fuyuki đã không làm như vậy, cô đã cố gắng hết sức để có thể đem con trai mình đến với vòng tay yêu thương của cả gia đình.
Tần Cửu Ngọc là đứa trẻ rất thông minh, nhưng cũng rất nhạy cảm. Bởi vì không muốn đứa trẻ này giống với các anh của mình, luôn phải nhìn sắc mặt của người khác mà đối đãi. cho nên Fuyuki đã quyết định đem cậu về lại nhà chính trên đảo Kujirai nơi mà cô đã lớn lên.
Sau khi sinh Tần Cửu Ngọc được bốn tháng, Fuyuki ngay lập tức dùng thân phận thánh nữ của tộc Jinja để đem đứa con trai út của mình về lại nhà chính trước sự phản đối của không ít họ hàng.
Nhưng cũng nhờ như vậy mà cậu bé đã có thể bình an lớn lên trong sự bảo vệ của người dân trên đảo.
Tần Cửu Ngọc rất thích anh trai nhỏ của mình, cậu có thể đi theo sau lưng anh trai cả ngày như chiếc đuôi. Ra ngoài chơi vẫn nhớ phải mua đồ cho hai anh trai nhưng phần của anh trai nhỏ lúc nào cũng sẽ nhiều hơn anh trai lớn.
Tần Cửu Ngọc từ nhỏ đã rất thích mặc váy, bởi vì cậu luôn nhận được nhiều lời nhận xét bản thân cậu rất giống Fuyuki, mà từ “giống” theo cách hiểu non nớt của cậu, chính là cậu giống với Fuyuki về mọi mặt.
“Mẹ ơi, Yuki có thể mặc váy giống mẹ được không?”
“Được chứ bé con. Thỏ con của mẹ xinh đẹp như vậy, tất nhiên con có thể mặc mọi thứ mà con thích rồi.”
Bởi vì sinh non nên sức khoẻ của Tần Cửu Ngọc từ nhỏ đã rất kém, rất hay bị bệnh. Fuyuki đã quyết định sẽ để cho cậu nuôi tóc dài. Đây dù sao cũng chỉ là ít kinh nghiệm dân gian trong việc nuôi con mà thôi.
Chỉ là không ngờ đến, sau khi mái tóc của cậu dài quá vai thì đứa trẻ này đã không còn bị bệnh nữa, dù cho chỉ là cảm sốt thông thường.
Cho đến khi cậu được năm tuổi và phải trở về đất liền để học tập thì mọi chuyện mới bắt đầu dồn dập như sóng lớn đánh vào chân đê.
Khoảng thời gian đầu vẫn còn có thể xem là khá tốt, nhưng mọi chuyện cũng chỉ có thể được duy trì ở mức trung bình mà thôi.
Tần Cửu Ngọc vẫn bám anh trai như cũ, bởi vì chỉ nhỏ hơn anh trai nhỏ hai tuổi nên Fuyuki đã cố gắng tìm trường học có cả hai cấp hoặc ở gần nhau để cậu bé không cách anh trai của mình quá xa.
Không phải cậu bé không thích anh trai lớn, nhưng cách cậu nhóc đối xử với hai người anh trai rõ ràng đến mức người ngoài cũng có thể nhìn thấy được sự khác biệt rõ rệt.
“Thỏ con, em không thích anh hai sao?”
“Không phải đâu, em thích anh hai mà. Rất thích anh hai luôn”
“Vậy giữa anh hai và anh ba thì thỏ con chọn ai?”
“Anh ba!”
“Giữa cậu tư và anh ba con chọn ai?”
“Anh ba~”
“Giữa ba và anh ba thì sao?”
“Anh ba~”
Tần Cửu Ngọc bận bộ đồ ngủ hình thỏ trắng được may bằng lông cừu, cả khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh lộ ra khỏi cái nón tai thỏ gắn liền với bộ đồ.
Cái đuôi thỏ bé xíu ở phía sau theo dáng chạy của cậu nhóc lúc lắc không ngừng, đôi tai giả cũng đung đưa theo nhịp chạy của cậu.
“Yuki thích anh ba nhất~”
Tần Phong Diệt chỉ lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng lại rất ra dáng một người anh trai. Năm cậu hai tuổi thì Tần Cửu Ngọc chào đời. Khi được vào thăm, Tần Phong Diệt đã rất chăm chú ngắm nhìn đứa em trai bé xíu như quả bí ngô qua lớp kính của lồng ấp trẻ sinh non.
Nhưng khoảng cách của cả hai không phải chỉ có mỗi lớp kính mỏng manh của lồng ấp, mà còn có cả lớp cửa kính dày của phòng cách ly.
“Ừm, anh trai cũng yêu em nhất.”
Tần Phong Diệt cẩn thận bế con thỏ bông nặng gần ba mươi kí lên ghế ngồi rồi ôm ở trong vòng tay của mình.
Mùa đông năm đó, cứ ngỡ là sẽ lại êm đềm trôi qua như bao mùa đông trước đó…
Cho dù Fuyuki và các em trai của cô đã cố gắng làm đủ mọi cách để bảo vệ Tần Cửu Ngọc, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nào giúp cậu thoát được sự kiện xảy ra năm cậu tám tuổi.
Tần Cửu Ngọc đã bị bắt cóc ngay trước khi cậu bé kịp đón ngày sinh nhật tròn tám tuổi của mình. Tần Cửu Ngọc mất tích trọn vẹn ba ngày. Khi được tìm thấy thì cậu đang được Tần Cửu Phong ôm chặt trong lòng.
Trên nền tuyết trắng lạnh giá, màu đỏ của máu vô cùng nổi bật, thân nhiệt của cả hai đứa trẻ đều hạ thấp đến báo động.
Không ai biết trong ba ngày bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì mà đã khiến cho Tần Cửu Ngọc từ một đứa trẻ hoạt bát, đáng yêu trở thành một đứa trẻ thu rút và luôn sợ hãi.
Cũng không thể hỏi ra được bất cứ chuyện gì từ trí nhớ non nớt của cậu bé.
Tần Cửu Ngọc chỉ thiếu một chút nữa là sẽ mất mạng. Sau khi được đem về cậu đã phải nằm trong ICU suốt một tháng, sự sống của cậu mỏng manh như chỉ mành treo chuông.
Tần Cửu Phong bị thương không nặng lắm, chỉ bị sốc nhiệt. Sau khi được cấp cứu hai ngày thì anh cũng dần hồi phục.
Tần Cửu Phong cũng không nhớ được bằng cách nào mà tìm được em trai. Anh chỉ nhớ được bản thân đã đi theo một cô bé trạc tuổi Tần Cửu Ngọc ngay khi nhìn thấy chiếc nón len màu be yêu thích mà em trai thường đội khi cả hai đi học thêm cùng nhau.
Cả quá trình anh đều không ngờ đến rằng kẻ bắt cóc lại chính là thầy dạy tiếng Anh của mình. Và cô bé kia đã cố tình đội chiếc nón len để có thể thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai trên đường để giải cứu đứa trẻ đáng thương đang bị nhốt ở nhà kho dưới tầng hầm.
Cũng không biết bằng cách nào mà một đứa trẻ chỉ mới mười sáu tuổi đem theo đứa trẻ tám tuổi chạy thoát khỏi nơi đáng sợ đó dưới trời mưa tuyết dày đặc suốt cả đêm.
Nơi Tần Cửu Ngọc bị nhốt chỉ cách nhà chưa đến ba cây số. Nhưng nơi tìm thấy cả hai anh em, lại là một khoảng trống rộng lớn được bao phủ bởi tuyết cách nhà hơn hai mươi cây.
Trên ngực trái của Tần Cửu Ngọc có một vết bị đâm rất sâu, cổ tay và cổ chân đều có dấu vết bị dây xích sắt siết chặt. Trên cần cổ còn lưu lại rất rõ dấu ngón tay, mái tóc dài bị cắt đến nham nhở.
Thị lực bên mắt trái bị tổn hại. Thận bị tích nước, ổ bụng có máu bầm, xương cẳng chân phải bị rạn nứt, sau gáy còn có dấu vết của kim tiêm. Cơ thể bị suy kiệt, đôi bàn tay bị phỏng lạnh và trên người vẫn còn rất nhiều chỗ khác bị thương.
Tần Cửu Ngọc nằm trong phòng ICU hơn nữa tháng thì tỉnh lại, nhưng bởi vì không thể chịu đựng được những việc mà bản thân đã trải qua nên cậu đã luôn ở trong trạng thái kích động và sợ hãi. Vì để tránh cậu tự gây hại đến chính mình bác sĩ chủ trị chỉ còn cách cho cậu bé dùng thuốc an thần.
Khoảnh thời gian đầu mạng sống của Tần Cửu Ngọc luôn như ngọn nến lay lắt trước gió. Trong phòng ICU chỉ có một mình cậu là nhỏ tuổi nhất, số dây nhợ cắm trên người cũng nhiều hơn những bệnh nhân khác.
Sau khi vượt qua được cơn nguy kịch rời khỏi phòng ICU thì Tần Cửu Ngọc lại rơi vào trạng thái hôn mê không muốn tỉnh lại.
Bác sĩ chẩn đoán, khả năng cậu sẽ phải sống cuộc sống thực vật đến suốt đời.
Tần Phong Diệt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn chỉ còn da bọc xương đang được cắm một loạt dây nhợ chỉ để duy trì sự sống mỏng manh của em trai. Trong lòng cậu không hiểu rõ được cảm giác chua chát hiện tại đang chất chứa khắp người này là gì, chỉ cảm nhận được rằng em trai hình như đã không muốn ở bên cạnh cậu nữa rồi.
“Thỏ con, em vẫn chưa muốn dậy sao? Em còn không nhanh tỉnh dậy thì anh sẽ ăn hết cả phần cá mai của em đó. Tần Cửu Ngọc, đừng ngủ nữa. Em đã ngủ lâu lắm rồi, còn ngủ nữa thì sẽ không tỉnh lại được đâu…”
Tần Phong Diệt bình thường luôn là một cậu bé hiếu động, thể lực dồi dào và vô cùng nghịch ngợm, rất ít khi chịu ở yên một chỗ. Càng không có tính nhẫn nại, tính khí cũng rất nóng nảy.
Nhưng chỉ cần có Tần Cửu Ngọc bên cạnh thì cậu nhóc này lại giống như trở thành một người khác vậy. Một người có cá tính mạnh như Tần Phong Diệt vậy mà lại đối với em trai lại rất dịu dàng và kiên nhẫn.
Tần Cửu Phong đứng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt chăm chú nhìn hai đứa em trai nhỏ của mình. Bản thân anh cũng chịu không ít vết thương, nhưng những vết thương này so với những gì mà đứa em trai út của anh đang chịu lại không đáng là bao.
Sức khỏe của mẹ không tốt, sau khi em trai được tìm thấy thì mẹ đã sốc đến ngất xỉu. Lúc Tần Cửu Ngọc đang phải trải qua ca phẫu thuật kéo dài ba ngày để níu giữ sợi chỉ sự sống mỏng manh thì mẹ cũng đã đeo máy thở và đợi ngoài sảnh trong suốt thời gian tương tự.
“Con không vào sao?”
“Để tụi nhỏ ở với nhau thêm một lúc đi ạ.”
Tần Cửu Phong quay sang nhìn người vừa đến, nhẹ nhàng lắc đầu rồi lại tiếp tục nhìn hai người em trai của mình. Đã tròn một tháng sau vụ việc Tần Cửu Ngọc bị bắt cóc, hiện tại phiên tòa xét xử cũng đang diễn ra rồi.
“Aki, về phòng đi con. Để hai đứa nhỏ cậu trông cho.”
Tần Cửu Phong không trả lời, chỉ ậm ừ mấy tiếng rất nhỏ ở trong miệng. Anh đứng nhìn hai đứa em của mình thêm một lúc rồi mới quay đầu lại cúi chào người cậu lớn nhất của mình rồi rời đi.
Bây giờ cậu ba ở đây, vậy có nghĩa là ba anh và cậu tư đều đang có mặt tại phiên tòa, còn cậu năm thì đang chăm sóc cho mẹ.
Cho dù có phải tán gia bại sản, Tần Ngọc Ninh nhất định sẽ không để cho kẻ bắt cóc con trai mình thoát khỏi bản án cao nhất. Tần Ngọc Ninh là con trai thứ hai của nhà họ Tần chuyên về kinh doanh trang sức đá quý.
Vì để có thể kết hôn với Fuyuki, Tần Ngọc Ninh đã chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế, giao lại mọi thứ cho anh trai Tần Bảo Lâm, một mình lập nghiệp tự tay tích góp của cải theo yêu cầu của nhà Jinja.
Trong suốt cả quá trình Tần Cửu Ngọc chỉ tỉnh lại có ba lần.
Lần đầu tiên, trong cơn hoảng loạn cậu bé đã la hét và vùng vẫy rất nhiều, đến mức các ven của dây truyền dịch đang cắm trên mu bàn tay đều bị bể ven, không thể tiếp tục truyền thuốc được nữa.
Máu đỏ thấm ra ướt cả băng gạc và ga trải giường màu trắng tinh.
Lần thứ hai tỉnh lại, trạng thái của cậu có vẻ ổn định hơn lần đầu tiên. Lần này, cậu không la hét, không vùng vẫy nhưng lại liên tục khóc lóc và nói rất nhiều câu từ rời rạc.
Lần thứ ba tỉnh lại, Tần Cửu Ngọc hoàn toàn đã biến thành một con người khác. Toàn bộ những chuyện mà cậu đã trải qua, cậu hoàn toàn quên sạch.
“Thỏ con, em biết anh là ai chứ?”
“Em biết mà, là anh ba.”
“Vậy còn đây?”
“Ba nè, anh hai nè, cậu năm, cậu ba, cậu tư… Nhưng mà, mẹ đâu rồi? Mẹ không đến thăm em sao?”
Tần Cửu Ngọc nhìn theo ngón tay đang chỉ vào từng thành viên trong gia đình đang đứng phía cuối giường, rành mạch gọi tên từng người một.
Khi không nhìn thấy Fuyuki cậu liền nhanh chóng hỏi anh trai mà không cần suy nghĩ quá nhiều.
“Sức khỏe của mẹ không tốt, đang nằm ở phòng bệnh dưới tầng ba.”
“Ồ, vậy còn em thì sao? Sao em lại phải nằm viện vậy?”
Tần Cửu Ngọc tròn mắt nhìn Tần Phong Diệt, bị đôi mắt trong vắt không một chút bụi kia nhìn chằm chằm khiến cho Tần Phong Diệt trong chốc lát không biết phải trả lời như thế nào, cứ ấp úng mãi không nói được trọn câu.
“Thỏ con, là do anh hai không tốt. Lúc chúng ta tan học trở về nhà đã gặp phải chuyện không may… Là do anh hai không bảo vệ được em…”
Nhìn thấy Tần Phong Diệt đang ấp úng, Tần Cửu Phong chỉ đành bước lên bịa ra một lý do để che giấu trước. Sau này sẽ tìm cách giải thích lại với Tần Cửu Ngọc sau.
Tần Cửu Ngọc dời tầm mắt đặt lên người Tần Cửu Phong, ánh mắt chăm chú nhìn từng vết băng gạc và băng cá nhân được dán trên người anh trai lớn của cậu.
Cậu bất ngờ vươn bàn tay gầy guộc đang được nối với dây truyền dịch nắm lấy bàn tay của Tần Cửu Phong. Bàn tay bé xíu của đứa trẻ chỉ mới tám tuổi nắm lấy bàn tay lớn hơn của của thiếu niên đang trong giai đoạn dậy thì. Qua một lúc mới chậm rãi nói.
“Nhưng mà, anh hai cũng bị thương mà… Anh hai vì bảo vệ em nên đã chịu đau rất nhiều đúng không?..”
Tần Cửu Phong ngây người nhìn đứa em nhỏ yếu ớt đang cố ngồi thẳng lưng trên giường bệnh. Anh không kiềm chế được, chỉ có thể ôm đứa em nhỏ vào lòng rồi bắt đầu nấc lên từng tiếng.
“A… Anh ơi, đừng khóc mà. Yuki có kẹo nè, Yuki sẽ chia cho anh hai một nữa, anh hai đừng khóc nữa nha.”
Cả Tần Cửu Ngọc và Tần Phong Diệt đều bị Tần Cửu Phong doạ cho giật mình. Trong mắt hai đứa trẻ, anh trai lớn luôn là người trầm tính, trưởng thành và có chút cứng nhắt. Bình thường Tần Cửu Phong đều quản lý hai đứa em trai của mình rất kỹ, cả hai cũng chưa từng nhìn thấy anh trai tỏ vẻ yếu thế bao giờ.
Bây giờ lại nhìn thấy anh trai lớn lộ ra dáng vẻ tổn thương này, hai đứa trẻ thật sự không biết phải làm thế nào để có thể an ủi người anh trai mong manh của mình.