[Lân cận - chiến trường] Shangrila: lâu rồi không gặp, thỏ con.
[Lân cận - chiến trường] Ruru Riru: lâu như vậy cũng không đủ cho anh làm lại cuộc đời ha.
Ngay sau khi hiệu ứng của Shangrila hết hiệu lực, tôi liền nhanh chóng bật cho mình cái giáp đỡ đòn rồi chạy lại trốn sau lưng Asahi. Năm thành viên còn lại trong đội họ rất nhanh đã tụ lại một chỗ, chặn đường rút lui của chúng tôi.
[Lân cận - chiến trường] Shangrila: vẫn khó chịu như vậy, bảo sao không có ai thích em.
[Lân cận - chiến trường] Ruru Riru: có người thích tôi hay không thì liên quan gì đến anh?
“Bây giờ em mở kỹ năng, ngay khi nhảy sát thương thì anh chạy về phía sau họp mặt với mọi người, em sẽ theo sát anh.”
Tôi dời tầm nhìn khỏi màn hình điện thoại nhìn về phía Asahi, hoàn toàn có thể nhìn rõ được anh đang không vui. Tôi thử chọt anh mấy cái, nhưng anh ấy lại không hề có phản ứng gì. Chỉ nắm lấy tay tôi xoa xoa mấy cái rồi lại trở về như cũ.
“Anh, anh giận sao?”
“Anh không. Chúng ta đánh xong trận này đã.”
Asahi không chú ý đến tôi nữa, trong lòng tôi cực kỳ khó chịu. Tôi nhìn anh thêm một lúc, rồi cúi xuống nhìn dòng chữ vừa mới xuất hiện ở giao diện trò chuyện.
[Lân cận - chiến trường] Shangrila: vậy thì em có cân nhắc không?
[Lân cận - chiến trường] Ruru Riru: nhà tôi theo chế độ 1:1.
Tôi tháo vũ khí xuống, để tránh việc bị đánh sẽ làm giảm độ bền của vũ khí. Tôi để điện thoại lên bàn rồi ngồi vào trong lòng anh, tự tìm một chỗ ngồi thoải mái để giảm bớt sự khó chịu trong người.
“Bé con, không dỗ anh nữa à?”
“Đợi em hết bực em sẽ dỗ anh.”
“Nào, đưa lưỡi cho anh.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời anh, lưng dựa vào cạnh bàn, để mặc anh ấy làm loạn khắp nơi. Tôi vòng tay qua cổ ôm lấy Asahi tìm chỗ bám víu.
Đầu lưỡi ẩm ướt như con rắn lớn trườn khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng, toàn bộ đều bị chạm qua, không sót một chỗ nào.
“Nếu em không phiền, lát nữa chúng ta lại tiếp tục.”
Tôi cau mày nhìn anh, thật sự phiền phức chết đi được. Biết vậy, ngay từ đầu đừng đồng ý chơi R:S chung với anh ấy còn hơn.
[Lân cận - chiến trường] Shangrila: là ai mà lại có thể chịu được cái tính tùy hứng của em vậy?
[Lân cận - chiến trường] Shinraj: tôi chịu được.
[Lân cận - chiến trường] Shinraj: rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu.
[Lân cận - chiến trường] Shinraj: may mà chỉ có một mình tôi nhìn thấy.
[Lân cận - chiến trường] Ophelia: đã chụp màn hình, cảm ơn CP đã phát đường~
[Lân cận - chiến trường] Hannya: thoát trận thôi, hội trưởng đi trước rồi
[Lân cận - chiến trường] Chelios: làm phiền, tôi tháo trang bị rồi, mọi người giúp tôi thoát trận đi.
Tôi bị tiếng bàn phím thu hút sự chú ý. Tôi hơi xoay người lại nhìn khung trò chuyện đang hiện ra trên màn hình, sau đó lại trở về tư thế cũ, dựa đầu vào vai Asahi.
[Lân cận - chiến trường] Shinraj: mọi người chơi tiếp đi, Riru mệt rồi.
[Lân cận - chiến trường] Shinraj: em cũng không chơi nữa, phải dỗ em ấy ngủ đã.
[Lân cận - chiến trường] Ophelia: chị muốn gặp em dâu!!
[Lân cận - chiến trường] Hannya: thoát thôi, thoát thôi, không lại tiểu đường mất.
“Ôm chặt nhé, anh bế em về giường.”
Tôi thật sự không biết anh ấy khỏe đến mức nào khi chỉ cần một tay thì đã có thể giữ tôi không bị ngã. Sau khi tắt máy tính liền cầm lấy điện thoại đem tôi trở về trường ngủ.
Tôi ngoan ngoãn ngồi trên giường, với tay lấy đôi vớ đang nằm ở cuối giường. Vốn định tự mình mang nhưng cuối cùng lại phải ngồi im đợi Asahi giúp tôi.
“Em tự mang được mà…”
“Anh biết, nhưng mà anh vẫn muốn làm…”
“Tại sao anh cứ phải như vậy?”
Tôi lại không nhịn được mà buộc miệng hỏi anh. Tôi chỉ là có chút khó hiểu, khoảng thời gian tôi và anh quen biết nhau không lâu đến mức để đủ thân thiết mà làm những việc chăm sóc cá nhân cho nhau.
Cho dù là người yêu đi nữa, thì những chuyện này vẫn quá thân thiết hơn mức bình thường rồi.
“Cứ xem như… là anh đang bù đắp cho em đi. Nhiều việc như vậy, so với những việc anh đang làm, cũng chỉ là muối bỏ bể mà thôi.”
Asahi cẩn thận giúp tôi mang vớ, trước khi mang còn kéo nhẹ để vải mềm ra. Vớ được cuộn lại, bắt đầu từ ngón chân trượt đến cổ chân.
Lớp vải mềm ma sát với làn da của tôi, cộng thêm nhiệt độ từ đầu ngón tay của anh, cứ khiến cho trong lòng tôi ngứa ngáy đến khó chịu.
“Nhưng mà em, đã làm được gì cho anh đâu…?”
Tôi chăm chú nhìn theo từng động tác tay của anh, đệm thịt ở đầu ngón tay không biết là vô tình hay cố ý lại cứ chạm vào mu bàn chân, rồi đến cổ chân. Như sợi dây lụa mềm mại, ma sát không ngừng.
“Em đã làm cho anh rất nhiều, rất rất nhiều rồi.”
Chỉ mang một đôi vớ mà kéo dài đến hơn năm phút.
Lòng bàn tay của Asahi áp vào lòng bàn chân lạnh ngắt của tôi. Cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của anh. Bỗng nhiên, anh ấy lại hôn lên mu bàn chân, tôi bị dọa giật nảy người, cũng không kịp ngăn cản.
Từ mu bàn chân lên đến cổ chân, rồi lại đến cẳng chân, đầu gối, tôi cũng dần bị anh ép nằm xuống giường, rồi chìm vào sự mơ hồ không thể xác định rõ được chuyện gì đang xảy ra.
“Chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy, có được không?”
Đầu ngón tay của Asahi vuốt ve gò má của tôi, xúc cảm mềm mại chạm vào nhau khiến cho lòng tôi nhộn nhạo. Hơi thở của anh rất nhẹ, chầm chậm quấn lấy tôi, giống như muốn dỗ dành tôi, nhưng cũng giống như đang muốn dụ dỗ tôi.
Tôi dời tầm nhìn của mình xuống hàng cúc áo sơ mi của anh, không nhịn được mà bắt đầu gỡ từng cái nút áo. Trong lòng tôi rất kích động, nhưng cũng có một chút sợ hãi, cho dù tôi biết anh sẽ không làm đến cuối cùng… Nhưng vẫn rất khó tránh được việc trong lòng có chút hoảng sợ.
“Cửu Ngọc… có được không?”
Tôi luồn tay vào trong áo sơ mi của anh, lòng bàn tay chạm vào tấm lưng trần, kéo anh áp sát vào lồng ngực của tôi. Bây giờ có nói thêm gì cũng vô ích, hy vọng là anh ấy hiểu, hoặc ít nhất đừng hỏi tôi mấy câu hỏi vô dụng như vậy nữa.
“Hình như, em chưa từng từ chối anh bao giờ…”
“Ừ, em chưa từng từ chối anh… cho dù anh đã làm không ít chuyện khiến em không vui…”
Tôi hơi co chân lên, ống quần rộng cũng thuận theo mà trượt xuống bắp đùi. Bàn tay của Asahi cũng theo đà trượt vào bên trong, chạm vào phần đùi non, còn cách chỗ đó một chút nữa thôi.
“Ưm, em đã từng thử không nghĩ đến anh. Nhưng cuối cùng lại giống như tự ôm một bụi xương rồng vào người, đau đến không thể thở.”
Tôi hơi nghiêng đầu, để thêm khoảng trống cho Asahi cắn vào cần cổ. Đầu lưỡi ẩm ướt cùng lực cắn nhột nhạt khiến lòng tôi ngứa ngáy như đang có cả đàn kiến đang bò.
“Chỉ một viên kẹo mà đã bắt được em rồi sao?”
Asahi ngồi dậy, cởi hẳn chiếc áo sơ mi trên người xuống, ném sang một bên. Trong phòng còn đang mở đèn, chỉ là vẫn không đủ sáng. Cơ thể của Asahi không mập cũng không gầy, cũng không thuộc kiểu vận động nhiều rồi lên cơ bắp như anh ba của tôi.
Cảm giác cơ thể của anh, rất giống với bức tượng điêu khắc thần Apollo mà tôi từng nhìn thấy ở bảo tàng mỹ thuật.
Hoàn hảo một cách kỳ lạ.
Tôi vươn tay nắm lấy cánh tay, kéo anh ấy ngã về phía tôi. Asahi thuận theo, nằm xuống bên cạnh. Mùi quýt ngọt quen thuộc nhanh chóng lấp đầy khoang mũi của tôi, khiến cho bản thân không nhịn được mà rúc vào trong lồng ngực của anh.
“Không phải chỉ là một viên kẹo, em cảm giác như anh đã bắt được em từ rất lâu, rất lâu rồi…”
“Vậy là do anh nợ em rồi.”
Cánh môi lướt nhẹ từ trán xuống mi mắt, chạm vào má rồi dừng lại ở môi. Tôi níu anh lại, rất gấp gáp, cảm giác giống như nếu tôi không giữ thì chắc chắn anh sẽ biến mất.
Đầu lưỡi của tôi chạm vào cánh môi đó, cẩn thận thăm dò, cẩn thận tìm cho bản thân một cơ hội.
Tôi trèo hẳn lên người anh, cho dù khuôn miệng mỏi nhừ, đầu lưỡi bắt đầu đau thì tôi cũng không muốn rời khỏi anh ấy một chút nào.
“Em hưng phấn lắm rồi, Mặt Trăng nhỏ.”
“Còn không phải do anh?”
“Phải, đều do anh.”
Asahi trở mình, đem tôi đè xuống bên dưới. Trong lúc tạm thời tách ra cũng chỉ có thể gấp gáp nói với nhau được vài từ rồi lại như cũ dính lấy nhau.
Lòng bàn tay ấm áp của Asahi nắm lấy phần cơ thể không được mấy độ của tôi, cảm giác chênh lệch về nhiệt độ thật sự rất rõ ràng.
“Cố gắng một chút nhé, Mặt Trăng nhỏ.”
Asahi lại bắt đầu cắn lên cổ của tôi, hơi thở của cả tôi và anh cũng đã trở nên nặng nề hơn.
Bản thân tôi đã khó chịu thế này thì anh ấy còn đang nhẫn nhịn đến mức nào nhỉ?
“Anh không khó chịu sao?”
Tôi thì thầm vào tai anh, đầu gối co lại chạm vào nơi đang căng phồng đến khó chịu kia mà bắt đầu nghịch một chút.
“Em không biết ngại sao Mặt Trăng nhỏ?”
“Đều là con trai với nhau, anh muốn em phải ngại như thế nào?”
Tôi bật cười ngay khi Asahi vùi mặt vào hõm cổ. Thành thật mà nói tôi cũng không biết nên phải ứng như thế nào khi mà đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy cơ thể của nhau.
Lần đầu tiên có thể ngượng ngùng, nhưng nhìn qua nhiều lần rồi thì cũng không còn xấu hổ nữa.
Ngược lại, tôi còn cảm thấy mong chờ nhiều hơn.
Asahi thay đổi tư thế nằm xuống bên cạnh, để lồng ngực của mình áp vào lưng của tôi. Vết cắn ở phía sau gáy vốn đã lành từ lâu bây giờ lại bắt đầu ân ẩn đau.
“Mau ngủ đi, sáng mai em còn phải đi học đấy.”
Đầu ngón tay của anh bắt đầu chọc nhẹ vào phần gáy, trái ngược với suy nghĩ của tôi, vết thương ở đấy không đau lắm, ngược lại còn có chút dễ chịu.
“Ngày mai em vẫn có thể gặp anh chứ?”
“Nhớ anh rồi à?”
Tôi nghe ra được trong giọng nói của anh rất vui vẻ, cảm giác có chút không giống anh của ngày thường.
“Lúc nào cũng nhớ anh…”
Tôi xoay người lại, vùi mặt mình vào lồng ngực của anh, hít một hơi đầy ắp mùi quýt quen thuộc vào lồng ngực rồi mới yên tâm nhắm mắt đi ngủ.
“Anh thua rồi, anh sắp không bù đắp nổi tình cảm và hối tiếc trong lòng em rồi…”