Mặt Trăng

Chương 71: Kết thúc rồi sẽ trở thành khởi đầu mới



Suốt đoạn đường về nhà tôi không nói câu nào. Về đến nhà thì ngay lập tức đi thẳng lên phòng, đến chốt an toàn trong phòng cũng khóa lại.

Cứ như vậy mà ở trong phòng suốt nửa ngày.

Không muốn gặp ai.

Đến Asahi tôi cũng không muốn gặp.

Trong lòng tôi rối như tơ vò, rất nhiều câu hỏi cứ bám chặt lấy tôi đòi một đáp án, thứ đáp án mà chẳng ai biết được sẽ chính xác được bao nhiêu phần trăm.

Tôi co người nằm trên thảm lông, lồng ngực lại bắt đầu co rút từng cơn, đau đớn đến mức như bị ai bóp nghẹt.

Đến việc hít thở bình thường bây giờ cũng thật là một điều xa xỉ.

Điện thoại bị tôi vứt trên giường không ngừng vang lên âm thông báo tin nhắn, những câu nói khi nãy của Huyễn Diệt cứ luẩn quẩn trong cái bộ nhớ đáng thương của tôi, như cái máy thu âm không ngừng phát lại những gì mà nó đã thu được.

“Đến tận bây giờ, vẫn là luôn lừa gạt nhau hay sao…”

Tôi cũng chẳng rõ bản thân đã nằm trên sàn được bao lâu, chỉ là cảm thấy lúc nào thời gian cũng trôi rất chậm và luôn khiến cho tôi cảm thấy mệt mỏi đến kiệt quệ.

“Nếu như thật sự cảm thấy hối hận, thì con có nên buông bỏ không?”

Trong phòng chỉ có một mình tôi, ngoài tiếng máy lạnh rì rì, tiếng thông báo từ điện thoại thì chẳng còn ai hay bất kỳ thứ âm thanh nào nữa cả.

“Con rất thích anh ấy, thật sự rất thích anh ấy… Nhưng mà tại sao con lại chỉ cảm thấy lòng mình đau đớn đến tan nát như vậy…”

Những cơn đau âm ĩ luôn gặm nhấm tôi mỗi ngày, từ những cơn đau không rõ nguyên nhân, cho đến vết cắn ở phía sau gáy vẫn luôn nhói lên dù cho nó vốn đã lành lặn từ rất lâu rồi.

“Thiệt tình, trong nhà không phải vẫn luôn có chìa khoá dự phòng hay sao? Quá hai tiếng không mở được cửa phòng thì phải gọi cho con liền chứ? Sao lại để Yuki ở một mình trong phòng cả buổi chiều như vậy?”

Tôi nghe loáng thoáng được giọng nói của anh ba, còn có cả tiếng chìa khóa tra vào ổ, và không thể nào thiếu được tiếng cằn nhằn của mẹ.

“Mọi người ở ngoài đi, đợi con hỏi được lý do đã.”

Tiếng cửa đóng lại rất nhẹ, nhưng bởi vì trong phòng vô cùng yên ắng nên tôi vẫn có thể nghe được. Mùi hương bên trong phòng bắt đầu đảo lộn, có thêm không ít những mùi hương khác. Nhưng rõ ràng nhất vẫn là mùi cháy nắng và mùi hoa linh lan nhạt đến tưởng chừng như không tồn tại.

“Con cá nhỏ, anh về rồi đây. Sao lại buồn vậy, ai chọc em à?”

Anh ba chật vật mất một lúc mới có thể nằm xuống bên cạnh tôi, bàn tay to lớn và thô ráp những vết chai nhẹ nhàng giúp tôi vén lại mái tóc đang che phủ cả khuôn mặt.

Tôi cũng chẳng rõ bản thân đã bắt đầu khóc từ lúc nào, chỉ đến khi tóc được vén ra, hơi lạnh chạm vào da mới cảm thấy hai mắt đau rát.

“Là ai chọc cá con của anh không vui vậy? Có cần anh trai giúp em đánh tên đó một trận không?”

Tôi phì cười ngay khi nghe thấy câu nói lúc nhỏ mà anh trai thường dùng để dỗ dành mỗi khi tôi không vui. Tôi kiềm lại tâm trạng của bản thân một chút rồi mới chậm rãi hỏi anh ấy.

“Anh ơi, nếu như anh cảm thấy hối hận về tình cảm của chính mình thì anh có buông tay không?”

Tôi cố gắng lên tiếng, nhưng mà tiếng nói của tôi lại chỉ nghe thấy chữ được, chữ mất.

Hơn nữa, cổ họng còn rất đau.

“Hai đứa cãi nhau à?”

Anh ba nhẹ tay giúp tôi lau đi mấy giọt nước mắt còn dính lại trên mặt, giọng nói cũng đanh hơn không còn giọng điệu mềm mỏng lúc ban đầu nữa.

“Em với anh ấy, còn chưa kịp nói với nhau câu nào.”

Tôi nắm lấy bàn tay của anh ba bắt đầu nghịch mấy đầu ngón tay của anh ấy theo thói quen. Bàn tay của anh ba to hơn bàn tay của tôi rất nhiều, đến ngón tay cũng dày thịt hơn, còn có vết chai rất rõ ràng và có cả mùi thuốc xoa bóp nữa.

“Chán rồi thì thôi, em buồn như vậy làm gì? Đổi cái mới không phải là được rồi hay sao? Còn phải buồn phiền như vậy, có đáng không?”

Tôi yên lặng lắng nghe từng lời.

Đối với anh trai của tôi mà nói chuyện tình cảm cũng giống như sở thích cá nhân, thích thì tụ lại một chỗ, không thích nữa thì giải tán. Chỉ cần về sau không ai làm phiền đến ai thì như thế nào cũng tốt.

“Vậy, anh đối với Nguyên Diệp cũng như vậy hay sao? Lúc anh thích thì mặc kệ cậu ấy nghĩ thế nào cứ hết lòng ở bên cạnh cậu ấy, lúc anh chán rồi thì cũng mặc kệ cậu ấy cảm thấy ra sao cứ như vậy mà đi thôi?”

Bên ngoài có lẽ trời đã tối rồi, đến chút tia nắng cuối ngày tôi cũng không còn nhìn thấy nữa. Trong phòng không mở đèn, mọi thứ đều không thể nhìn rõ nên tôi cũng chẳng biết được anh ba đang trông như thế nào.

Dù cho tôi và Nguyên Diệp đã không còn thân thiết như lúc đầu, nhưng dù sao chúng tôi cũng là bạn, không quá quan tâm đến nhau cũng không có nghĩa là tôi không để tâm đến chuyện của cậu ấy.

“Chuyện của bọn anh đều đã giải quyết xong rồi, ai cũng có lỗi, không phải riêng gì anh.”

“Anh có từng nghĩ đến khả năng, nếu như em không quen Asahi, mà lại quen với một người có tính cách giống như anh thì em sẽ như thế nào hay không?”

Hai tay tôi nắm chặt lấy bàn tay của anh trai, ngón tay cái của tôi không ngừng chạm vào vết chai nơi cổ tay và cả những vết chai nhỏ nơi kẽ ngón tay. Anh trai không trả lời, tôi chỉ nghe được tiếng thở dài của anh ấy, hẳn là cũng đang đấu tranh dữ lắm.

“Em và Asahi không cãi nhau, anh ấy cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với em. Chỉ là tự bản thân em vẫn luôn cảm thấy bất an, thay vì nói là em không tin tưởng anh ấy thì nên nói là em không tin vào tình cảm của bản thân mình sẽ đúng hơn.”

Tôi thả tay khỏi bàn tay của anh trai, hơi xoay người tìm một tư thế thoải mái hơn để duỗi thẳng chân.

“Vậy thì lý do tại sao em lại đóng cửa phòng suốt cả buổi chiều?”

“Hôm nay ông nội của anh ấy đến gặp em, nên là em đã gọi cho mẹ. Anh không biết em đã phải cố nhịn cười như thế nào khi mà nghe ông nội của anh ấy nhắc đến chuyện dùng tiền để bắt tụi em chia tay đâu.”

Tôi bật cười khúc khích khi nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc trưa. Tôi biết là không nên nhưng cũng không thể nào kiềm chế được mớ chất dẫn truyền thần kinh này.

Đèn trong phòng bỗng nhiên được bật sáng, thứ ánh sáng huỳnh quang trắng lóe lên như ánh chớp khiến tôi chói mắt, phải mất một lúc mới có thể thích ứng được.

Anh ba đang đứng gần ngay cửa ra vào, sau khi đèn trong phòng được mở lên thì trở lại đỡ tôi ngồi dậy rồi quăng tôi lên trên giường. Theo đúng nghĩa đen, anh ấy đã bế tôi lên cách mặt sàn một khoảng vừa đủ rồi ném tôi lên trên giường.

“Anh không thể nhẹ nhàng hơn một chút à?”

Tôi bật dậy khỏi giường, túm lấy cái gối ngay bên cạnh bắt đầu đánh anh ấy. Nhưng mà sự phản kháng của tôi cũng chẳng thể nào duy trì được lâu, chỉ vừa đánh được mấy cái thì tôi đã bị anh trai khóa tay lại rồi.

“Được rồi, không giỡn nữa. Nằm trên giường nghỉ đi, anh xuống nấu cơm. Dạ dày thì yếu, vậy mà hôm nào cũng bỏ bữa.”

Anh ba lấy lại cái gối trong tay tôi đặt lại ngay ngắn trên nệm, sau khi tôi ngồi xuống giường thì lại xoa đầu tôi. Cửa phòng lại lần nữa mở ra, Asahi vẫn còn đang đứng đợi ở bên ngoài.

“Hai đứa tự nói chuyện với nhau đi, không nói cho rõ ràng thì sẽ còn dày vò nhau nhiều đấy.”

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhưng cũng không nhìn được bao nhiêu, đa phần đều bị anh trai chắn hết tầm nhìn rồi.

Cũng chẳng biết là họ đang nói cái gì mà lại lâu như vậy. Giọng của anh trai càng lúc càng thấp, tôi cũng chẳng thể nghe rõ được gì trong đoạn hội thoại của họ.

Tôi thở hắt một hơi, chậm chạp nằm xuống giường rối bắt đầu nghịch điện thoại. Hộp tin nhắn bị Asahi lấp đầy đến mức điện thoại của tôi phải đứng hình một lúc lâu mới có thể tải hết được lượng tin nhắn khủng khiếp đó.

Tôi cẩn thận đọc từng tin một, tập trung đến mức anh ba rời khỏi phòng lúc nào tôi cũng không hay. Những tin nhắn mà anh ấy gửi đến, lúc đọc cứ có cảm giác giống như đang nghe giải thích sau khi bị tôi bắt gian tại trận vậy.

[Mon Soleil: đây là chuyện tình cảm cá nhân của chúng ta]

[Mon Soleil: anh sẽ xử lý, không để người khác đến làm phiền em nữa]

[Mon Soleil: anh thật sự rất thích em]

[Mon Soleil: cũng rất thật lòng yêu em]

Nhưng ít nhất vẫn biết phải dỗ dành tôi như thế nào.

“Anh có gì muốn nói với em không?”

Tôi để điện thoại qua một bên rồi ngồi dậy, chăm chú nhìn người đang ngồi bên cạnh giường cũng đang rất chuyên tâm nhìn tôi. Tôi biết anh đã vào phóng được một lúc, bởi vì mùi hoa nhài trên người anh ba đã sớm bị mùi quýt của anh ấy lấn át. Tuy là mùi hoa sơn trà trên người tôi cũng không hề nhạt, nhưng cũng chẳng rõ lý do tại sao luôn bị anh ấy lấn át.

Asahi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn tôi khiến tôi bỗng chốc có chút ngại ngùng, vành tai cũng bắt đầu nóng lên. Bầu không khí trong phòng cũng dẫn thay đổi đi ít nhiều.

“Nếu em cho phép…”

Giọng của Asahi có chút khàn, âm sắc nghe cũng trầm hơn. Tôi bỗng nhiên rùng mình giống như vừa có dòng điện chạy dọc sống lưng đánh thẳng lên đại não. Thay vì tỉnh táo thì tôi lại dần trở nên mụ mị đến mức mơ hồ.

Trong tim tôi giống như được thắp lên một ngọn lửa nhỏ, ánh lửa rực rỡ tự mình tỏa ra thứ ánh sáng nóng bỏng đến mê người. Mùi quýt chín cứ quanh quẩn nơi đầu mũi, dẫn dắt tôi đi theo con đường đã được vẽ ra trước mắt.

Tôi vòng tay ôm chặt Asahi, cố gắng bám víu lấy chiếc phao cứu sinh trước khi hoàn toàn chìm xuống.

“Em yêu anh, chỉ anh thôi. Em yêu anh, rất yêu anh.”

Asahi dừng hẳn việc đang làm, lại lần nữa dùng ánh mắt dịu dàng như nước đó chăm chú nhìn tôi. Lúc này mới có thời gian để hít thở, tôi cũng tiện thể vứt luôn cái áo sơ mi đang mặc như không mặc ở trên người sang một bên.

“Lời em vừa nói…”

“Em sẽ không nói lại lần nữa đâu.”

Tôi đưa bàn tay chặn lại miệng của Asahi. Nhìn anh ấy thêm một lúc, rồi lại suy nghĩ một chút. Cuối cùng vẫn mềm lòng trước ánh mắt đó mà nói lại một lần nữa, cũng như tự cho bản thân mình một câu trả lời cuối cùng.

“Em rất thích anh, cũng rất yêu anh. Em đã thích anh ngay khi chỉ vừa gặp anh lần đầu tiên, cũng chỉ có tình cảm với mỗi một mình anh… Asahi, em yêu anh. Thật lòng, em rất yêu anh.”

Tôi vuốt ve gò má của anh, nhẹ nhàng dùng phần đệm thịt của ngón tay chạm vào anh ấy. Xúc cảm mềm mại và ấm áp đó khiến cho trái tim tôi mềm đi không ít. Ánh mắt Asahi nhìn tôi vẫn dịu dàng như vậy, đôi con ngươi đen tuyền còn có chút dao động rất nhỏ đang bốc cháy mạnh mẽ.

“Anh… không nghe thấy sao?”

“Ừm, anh nghe thấy rồi. Nghe thấy rất rõ, nghe thấy em nói em yêu anh, rất yêu anh.”

Đầu lưỡi ẩm ướt trượt vào khoang miệng, vừa nhẹ nhàng vừa mãnh liệt càn quét khắp nơi. Tôi không giữ nổi sự tỉnh táo của bản thân, cứ như vậy mặc kệ mọi thứ, như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

“Vậy… Chuyện mà ngài Huyễn Diệt nói với anh lại là như thế nào?”

Tôi nằm sấp bên cạnh anh, bàn tay đỡ lấy khuôn mặt bắt đầu tìm kiếm câu trả lời cho chính mình.

“Chuyện này, nói ra rất dài. Nếu phải kể thì anh cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.”

“Có thể dài đến đâu kia chứ? Anh mới có được bao nhiêu tuổi đâu?”

Asahi bật cười trước câu nói của tôi, anh ngồi hẳn dậy. Đôi mắt hoa đào dịu dàng như nước đó lại chăm chú nhìn tôi, không có cảm giác khó chịu nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy cũng khá ngại ngùng.

“Chuyện này chúng ta không nói đến nữa, đại nhân chỉ là không muốn em phải chịu đựng bất kỳ sự tổn thương nào mà thôi.”

Asahi lại học theo anh trai xoa đầu tôi, nhưng mà cảm giác lúc được anh ấy và anh ba xoa đầu cũng không hề giống nhau. Đều là xoa đầu nhưng cảm xúc lại rất khác biệt.

Tôi lại đổi tư thế nằm, áo sơ mi của Asahi cũng vì quá rộng mà bị kéo lệch sang một bên, trượt khỏi vai.

“Tần Cửu Ngọc, là ai đã dạy em trở thành dáng vẻ này vậy?”

“Anh đoán xem~”

Tôi hơi nghiêng đầu tránh đi cái chạm môi từ anh, vui vẻ quan sát nét mặt đang thay đổi của anh.

“Đúng là anh đã chiều hư em rồi. Nên phạt không nhỉ? Nhưng anh lại không nỡ phạt, em nói xem chúng ta phải làm sao đây?”

Ngay trước khi bàn tay của Asahi chạm vào, tôi nhanh chóng lăn một vòng xuồng cuối giường rồi đứng dậy. Asahi vẫn ngồi trên giường để quan sát, anh ấy vẫn rất điềm tĩnh, chỉ có mình tôi là rơi vào trạng thái hoảng loạn mà thôi.

“Nếu em tự mình qua đây, thì anh sẽ không phạt em.”

Tôi bày ra bộ mặt không hề tin tưởng mà nhìn anh ấy, trông tôi giống một đứa con nít dễ dàng bị gạt chỉ với một viên kẹo nhỏ xíu thôi hay sao?

Tôi thở hắt một tiếng, trực tiếp cởi luôn chiếc áo sơ mi đang mặc trên người xuống. Cái áo này là của Asahi.

Tôi cầm theo chiếc áo đi về phía anh, cẩn thận trả lại nó về với chủ, cũng không quên hôn lên má anh ấy một cái.

“Yêu anh.”

Tôi nhanh tay nhặt lại cái áo sơ mi của mình, nhanh chóng mở cửa phòng rồi lẻn ra ngoài. Tôi cũng không kịp quan sát dáng vẻ của Asahi lúc đó, bởi vì chỉ cần chậm một chút thì tôi sẽ bị anh ấy bắt lại ngay lập tức.

Ngọn lửa nhỏ nóng bỏng đó vẫn đang tiếp tục bốc cháy bên trong tôi, thứ ánh sáng rực rỡ đến mê người được anh ấy thắp lên lúc đó không ngừng dẫn dắt tôi thiêu rụi cả tâm khảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.