Bắt đầu từ năm tôi sáu tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cái bóng mờ ảo không rõ hình dáng tự xưng là thần, thì tôi đã cảm thấy cái thế giới này điên mẹ nó rồi.
“Nhóc thật sự không tin à? Cũng phải, dù sao thì ba của nhóc cũng đã bị gạch tên khỏi gia phả, không thể thừa kế. Nhưng mà nhóc thì khác, chỉ cần còn mang dòng máu của nhà Senjou trong người thì cái ghế này cũng không chạy được.”
“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì ông mới thôi ồn ào đây? Họ của tôi không phải là Senjou, cái ghế mà ông nói tới ai muốn ngồi thì tự đi mà ngồi, đừng có làm phiền tôi nữa.”
Tôi lớn lên ở Anh Quốc, từ nhỏ đã sống cùng với ba, tôi hoàn toàn không biết mẹ của mình là ai. Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, dù sao thì ít nhất tôi vẫn còn có ba là người thân bên cạnh mình.
Khi tôi lên tám, tôi lại có thêm một người ba nữa. Tuy không hiểu lắm, nhưng tôi cũng không có ý kiến gì cho việc này.
Trong cuộc sống của tôi, dù là thêm một người hay là bớt một người thì cũng đều như nhau, vẫn không thể nào lấp đầy được lỗ hổng kỳ lạ trong lòng tôi.
Tôi tự hỏi rất nhiều lần, rõ ràng đang sống ở Anh Quốc, sau ba tôi còn phải dạy tiếng Nhật làm gì, chỉ cho đến khi cả gia đình quyết định trở về Nhật, thì tôi mới thấy bỏ thời gian ra học thêm một thứ ngôn ngữ cũng không hẳn là vô dụng.
Năm đó tôi mới mười hai tuổi, sau khi thủ tục xong hết thì tôi cùng ba lớn về Nhật trước, ba nhỏ thì vì công việc, cứ đi qua lại giữa hai nước hết hai năm.
“Anh vẫn chưa nói cho con biết chuyện của chị sao?”
“Chuyện này không cần thiết, ban đầu anh cũng không hề biết cô ấy có ý định sẽ sinh Masato. Không cho con biết sẽ tốt hơn.”
Hôm đó trời mưa rất lớn, ba lớn ra ngoài từ sớm. Tôi ở nhà với ba nhỏ, qua khung cửa sổ nhìn từng giọt mưa rơi xuống cái sân phía sau nhà, từng vũng nước nhỏ tích tụ lại tạo thành một vũng nước lớn ngay giữa sân.
“Ba, có phải mẹ con mất rồi không?”
“Con, biết rồi sao?”
Tôi nhìn khuôn mặt hoang mang của ba nhỏ mà không khỏi phì cười, chuyện này cũng đâu có gì khó đoán lắm đâu.
“Con không biết, con chỉ đoán thôi. Làm gì có đứa trẻ nào sinh ra lại không có mẹ, cũng đâu có bao nhiêu đứa trẻ lại có đến hai người ba giống như con.”
Tôi nằm dài xuống sàn nhà bằng gỗ, đến năm mười hai tuổi tôi mới biết rằng bản thân cũng có mẹ, chỉ tiếc là còn chưa kịp gặp mặt thì mẹ tôi đã không còn nữa rồi.
“Con có buồn không?”
Ba nhỏ ngồi xuống bên cạnh tôi, dịu dàng vuốt ve mái tóc luôn không vào nếp của tôi, giọng nói mang theo chút run rẩy, giống như ba sợ chỉ cần lỡ lời sẽ làm tôi tổn thương.
“Con không có chút cảm giác gì cả, con cũng không biết nên phản ứng như thế nào trong trường hợp này. Nếu là ba thì ba sẽ phản ứng như thế nào ạ?”
“Ba cũng không chắc, nhưng chỉ cần con khỏe mạnh thì mẹ con chắc cũng đã vui lắm rồi.”
Tiếng mưa bên ngoài ngày một dày hơn, cả bầu trời cũng là một màu đen kịt. Vũng nước trong sân cũng dần dần to lên, giống như muốn đem cả khoảng sân vùi sâu vào trong nước, ngâm đến khi đất mềm ra hóa thành vũng lầy rồi nuốt lấy tất cả những thứ rơi vào trong.
Chiều muộn hôm đó ba tôi trở về, trong tay còn cầm theo một cuốn album nhỏ và một chiếc máy ảnh.
“Có muốn xem hay không đều tuỳ ở con, ba không có quyền đánh giá nhưng mẹ con cũng yêu con nhiều như ba vậy.”
Tôi nhận lấy cuốn album và chiếc máy ảnh, sau khi trở về phòng tôi vẫn không dám mở ra xem. Tôi không rõ trong đó đang chứa đựng những gì, nhưng tôi sợ sau khi bản thân khám phá nó thì lại sẽ khiến bản thân khó chịu.
Sau bữa tối tôi trở về phòng, cầm chiếc máy ảnh trong tay, tôi bắt đầu lần mò khám phá nó. Là một cái máy kỹ thuật số còn rất mới, trong thẻ nhớ vẫn chưa chụp tấm ảnh nào.
Không biết tại sao tôi lại thở phào một cách nhẹ nhõm, ban đầu tôi còn căng thẳng đến mức sợ rằng bên trong máy sẽ chứa rất nhiều hình về một người mà tôi không hề quen.
Tôi cất lại chiếc máy ảnh vào ngăn bàn rồi lên giường đi ngủ, cuốn album vẫn nằm ngay ngắn trên bàn học như cũ, tĩnh lặng đợi tôi mở nó ra dần dần khám phá nó.
Tôi đã trằn trọc cả đêm, sự tò mò và sợ hãi về cuốn album khiến tôi không ngủ được. Tôi liên tục trở mình, hết nhìn cuốn album trên bàn thì lại quay lưng về phía nó tìm cách dỗ bản thân chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng vẫn không thể nào ngủ được.
Tôi hất tung tấm chăn trên người, rời khỏi giường đi đến bàn học cầm lấy cuốn album rồi trở lại giường. Sau khi với tay mở cây đèn ngủ, tôi cuối cùng cũng đã mở cuốn album đó ra.
Bên trong có rất nhiều hình, nhưng trái với suy nghĩ của tôi, những tấm hình trong album đều là hình chụp trẻ sơ sinh, phía sau mỗi tấm hình còn ghi chú lại rất cẩn thận mốc thời gian.
Những tấm hình đó cũng đều là tôi.
Tôi cẩn thận lật xem từng tấm, cũng chăm chú đọc từng dòng chữ nắn nót được viết rất đẹp ở phía sau mỗi tấm hình.
[Bé con chào đời rồi, chào con Asahi của mẹ.]
[Bé con bắt đầu tập lật rồi nè.]
[Bé con tập ăn dặm rồi, nhưng mà nghịch quá, lúc nào cũng phun đồ ăn.]
[Bé con đang rất chăm chỉ tập đi, dù có ngã cũng không khóc một xíu nào.]
[Vừa thôi nôi đã cầm lấy cây cung đầu tiên, có lẽ bé con lớn lên sẽ rất giống ba đó.]
[Bé con rất thích ăn quýt, cũng thích ngắm hoa sơn trà vào mùa đông nữa.]
[Bé con của mẹ thật xinh đẹp, mau ăn chóng lớn và trưởng thành thật ngoan nhé.]
[Mẹ yêu con, Asahi.]
Từ lúc tôi mới sinh cho đến khi tôi hai tuổi, mỗi mốc thời gian đều được chụp lại rất chi tiết.
Càng về phía sau hình của tôi càng vơi dần, thay vào đó lại là hình của một người phụ nữ và vài đứa trẻ khác.
[Fuyuki và bé con đầu tiên, mẹ con bình an, bé con cũng rất ngoan.]
[Fuyuki và bé con thứ hai, chỉ nhỏ hơn bé con của mình vài tháng thôi.]
[Akito đúng là anh trai ngoan, một mình trông cả hai em trai.]
[Fuyuki và bé con thứ ba, bé con xinh đẹp thật sự rất giống với Fuyuki.]
[Fuyuki và Asahi, mình yêu cả hai người.]
[Akito, Natsume, Asahi và Yukito. Nếu như Asahi có em chắc cũng sẽ trở thành anh trai tốt giống với Akito và Natsume rồi.]
Trong cuốn album, hoàn toàn không có lấy một tấm ảnh của mẹ tôi. Tất cả đều là tôi, cùng với một người phụ nữ tên là Fuyuki vài những đứa trẻ của cô ấy.
Nước mắt của chợt lăn dài, mỗi lúc một nhiều, giống như trận mưa lớn sáng nay đã liên tục kéo dài cho đến tận bây giờ vậy.
Lần đầu tiên trong đời tôi thức trắng cả đêm. Tôi không thể đợi được đến bảy giờ, trời vừa sáng tôi đã cầm theo cuốn album đến phòng tìm ba. Tôi muốn được nhìn thấy mẹ, tôi thật lòng muốn biết mẹ tôi trông như thế nào.
Nhưng ba tôi lại chẳng hề giữ lại bất cứ tấm hình nào của mẹ, một tấm cũng không.
“Vậy thì, người phụ nữ này, cô ấy là ai?”
Tôi chỉ tay vào những tấm hình nằm ở gần cuối album, người phụ nữ duy nhất xuất hiện nhưng lại không phải là mẹ của tôi và đàn con của cô ấy.
“Cô ấy là bạn thân nhất của chúng ta, mẹ con rất thích cô ấy.”
Sau đó ba đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện ngày trước. Mẹ tôi, cô Fuyuki và ba đều là bạn thân từ khi còn nhỏ. Ngoài ra, cô Fuyuki còn là hôn thê của ba tôi.
Nhưng mà, cô Fuyuki lại không thích sự sắp đặt đó, dưới sự giúp đỡ của mẹ tôi cô ấy đã bỏ trốn ngay trước khi buổi tiệc đính hôn kịp diễn ra.
“Nhưng đó chỉ là phần nhỏ thôi, sự thật thì Fuyuki biết ba là đồng tính nam nên cô ấy mới không chấp nhận cuộc hôn nhân này, cho dù ba không phải thì cô ấy cũng sẽ không chấp nhận một mối hôn nhân sắp đặt. Gia chủ nhà Jinja khi đó nổi tiếng với việc yêu con gái như mạng, trước đó cũng đã nói đến chuyện huỷ hôn mấy lần, nhưng ông nội con không chịu. Vậy là nhân lúc cô ấy bỏ trốn dứt khoát dẹp luôn chuyện đính hôn này.”
“Vậy thì, chuyện của ba và mẹ lại là như thế nào?”
Tôi nép vào người ba nhỏ tiếp tục hỏi dò câu chuyện của họ, một phần vì tò mò, một phần vì tôi cũng muốn biết thêm về mẹ. Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của ba, có vẻ như ba cũng không muốn nói đến việc này lắm.
“Mẹ con nói muốn thụ tinh nhân tạo nên đã tìm ba. Ban đầu ba không đồng ý, nhưng mà xét về việc ba cũng muốn có con… Ba xin lỗi vì đã tự ý quyết định đem con đến với thế giới này.”
Tôi ôm lấy ba nhỏ, cố gắng giấu đi cảm xúc của bản thân hiện tại, tôi không biết phải trả lời thế nào hay phải đối diện với ba như thế nào nữa.
Mọi chuyện cứ như vậy trôi qua, tôi cũng không còn nhớ đến bao nhiêu nữa. Tôi đưa cuốn album cho ba nhỏ cất giữ. Nếu mẹ đã không muốn để tôi nhìn thấy, vậy thì cứ quên đi vậy.
Đến năm mười bốn tuổi, không biết từ đâu tôi lại có được những ký ức lạ lẫm không phải của mình. Theo như cách nói của Hyuga - người tự xưng là vị thần bảo hộ của nhà Sejou nói thì đây vốn không phải là ký ức của tôi mà thuộc về một người khác.
“Suốt bảy trăm năm không được nhóc hồi đáp tình cảm nên người ta bỏ cuộc rồi. Mà cũng lạ thật, một kiếp người nhiều lắm cũng chỉ sáu, bảy mươi năm. Người này vậy mà lại không chịu uống canh Mạnh Bà, cứ ôm khư khư mớ bong bóng này mà theo nhóc suốt bảy trăm năm, kể ra cũng khổ thật.”
Hyuga bây giờ đã có thể hiện ra rõ ràng trước mắt tôi, không còn là cái bóng mờ mờ như những năm tôi chỉ mới bốn tuổi nữa. Tôi vứt ra sau đầu những lời Hyuga vừa nói, tiếp tục xem từng cuộn ký ức đang chất đầy.
Tất cả đều là góc nhìn của đối phương đang nhìn tôi, cho dù tôi là người hay là động vật, hoặc chỉ là cái cây, ngọn cỏ thì người đó đều có thể nhận ra mà âm thầm đến bên cạnh tôi, dịu dàng chạm vào tôi, rồi lại biến mất không rõ lý do.
“Nhóc Senjou, mở cái bong bóng màu đỏ kia đi. Đó là kiếp đầu tiên hai người gặp nhau đấy, xem nó thì sẽ biết được lý do tại sao đối phương lại nặng tình với nhóc như vậy rồi.”
Tôi nhìn Hyuga rồi bĩu môi một cái, nhưng tay vẫn thành thật chạm vào cái bong bóng trong suốt phát ra ánh sáng đỏ rực kia.
Bãi cát vàng lấp lánh, sóng biển rì rào đánh vào bờ đem theo bọt biển trắng xóa. Có tàu cá, có ngư dân, còn có rất nhiều đứa trẻ đang chạy chơi trên bờ biển.
“Tang Cửu Ngọc!! Em vào đây nhanh lên, còn ra xa nữa thì anh sẽ mách mẹ em đấy!”
Phía xa xa có một đứa trẻ khoảng mười lăm tuổi đang lặn trong nước, trên vai cậu đeo một cái giỏ tre, trong giỏ lại đựng rất nhiều thứ, từ ngọc trai cho đến san hô, còn có cả mấy vỏ ốc có hoa văn rất đẹp.
“Tang Gia Huyên, nếu anh dám nói thì em sẽ mách cậu hôm qua anh trốn học đi chơi!”
Đứa trẻ đó ở ngoài biển nói vọng vào, chất giọng trong trẻo hoà cùng tiếng sóng biển rất êm tai.
Qua một lúc đứa trẻ đó tự bơi vào bờ, bây giờ mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt của em ấy. Mái tóc đen nhánh được búi gọn, đôi mắt hạnh màu hổ phách vừa to vừa tròn. Bởi vì vẫn còn nhỏ nên hai bên má căng đầy, nhìn vào chỉ muốn cắn một cái.
Thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp.
“Đứa nhỏ này… sao lại giống như vậy?”
“Giống cái gì?”
“Giống vợ của ta. Lúc ta mới gặp em ấy cũng chỉ tầm tuổi này, đôi mắt này nếu nhìn thấy người quen thì mềm mại, nhìn thấy người lạ thì đồng tử liền co lại phán xét đối phương.”
“Ông bị thần kinh à?”
Trong lúc tôi và Hyuga đang đôi co với nhau thì đoạn ký ức đó vẫn tiếp tục chạy. Cho đến khi trong đoạn ký ức xuất hiện một người phụ nữ thì Hyuga liền gạt tôi sang một bên chăm chú nhìn người phụ nữ đó.
“Cửu Ngọc, nhanh đi thay đồ đi. Sắp đến giờ làm lễ rồi.”
“Vâng ạ, thánh nữ đại nhân.”
“Không sai được… là Âm Bất Nhược…”
“Ông quen à?”
“Cô ta là người duy nhất được phép ở bên cạnh hầu hạ vợ của ta.”
Đứa trẻ hành lễ với người phụ nữ đó, sau khi quay lại làm mặt xấu với người còn lại thì nhanh chân chạy đi. Khung cảnh nhanh chóng chuyển sang cảnh khác, đứa trẻ rửa chân sạch sẽ, sau đó lại nhón chân đi vào bên trong điện thờ, lôi mấy thứ mà bản thân nhặt được dưới biển bên trong giỏ tre ra đặt lên trên bàn.
“Đại nhân, hôm nay con nhặt được nhiều thứ xinh đẹp lắm, đều để ở đây cho người. Đại nhân, mọi người đều nhớ người, con cũng nhớ người lắm, khi nào thì người trở về?”
Giọng nói non nớt văng vẳng bên trong điện thờ rộng lớn, bên trong ngoài đứa trẻ thì chẳng có ai nữa. Bên trên bệ thờ đặt hai bức tượng, trên cao nhất không thể nhìn thấy rõ hình dáng, tầng thấp hơn là bức tượng được chạm bằng ngọc lam rất tinh xảo. Có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười dịu dàng, đến các chi tiết nhỏ như trang sức cũng được chạm khắc rất kỹ lưỡng.
“Cửu Huyễn…”
Tôi nhìn sắc mặt của Hyuga, lần đầu tiên tôi thấy Hyuga bày ra dáng vẻ này. Tôi mặc kệ ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào cái bong bóng màu đỏ đó, bản thân lại tiếp tục xem mấy cái bong bóng còn lại.
Mùa đông năm tôi mười bốn tuổi, ba nhỏ chính thức chuyển về Nhật không cần phải vừa đi vừa về giữa hai nước nữa.
Tháng mười hai tuyết rơi nhiều, hơn nữa còn rất lạnh. Tôi và ba ở trong phòng chờ đợi máy bay của ba nhỏ hạ cánh. Tôi cầm theo chiếc máy ảnh kỹ thuật số, hy vọng tấm hình đầu tiên sẽ là tấm hình gia đình ba người đầy đủ.
“Anh hai đến kỳ nghỉ thì phải nhớ về thăm em nha. Anh hai rảnh thì gọi điện thoại cho em nhé, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh hai về.”
Tiếng trẻ con non nớt có phần quen thuộc nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi. Cách đó không xa lắm có một gia đình ở trong phòng chờ, nhìn đống đồ của họ có lẽ là trong nhà có người xuất cảnh đi khá lâu.
“Thỏ con ngoan, em khóc như vậy sao anh hai yên tâm được? Ngoan nào, thỏ con đừng khóc, anh hai thương em.”
Tôi chăm chú nhìn một nhà năm người, có ba, có mẹ, còn có anh, có em. Trong lòng bỗng nhiên nổi lên cảm giác ghen tị nhưng rồi cũng lắng xuống rất nhanh. Tôi đã quen với vị trí bản thân là con một trong gia đình, nếu thật sự có thêm em, thì chắc tôi sẽ phát rồ lên mất.
Lại đợi qua thêm một lúc khi người anh lớn vào phòng làm thủ tục thì máy bay của ba nhỏ cũng đã hạ cánh rồi. Ba nói tôi ở trong phòng đợi, ba sẽ xuống dưới đón ba nhỏ. Tôi cũng không có ý kiến gì, tiếp tục ở lại quan sát gia đình nhỏ cách đó không xa kia.
Đứa trẻ nhỏ nhất không thể nhìn thấy rõ mặt, nhưng nhìn vẻ ngoài của phụ huynh và hai anh lớn thì chắc chắn đứa trẻ còn lại cũng không thể nào khác quá xa được.
Sau khi anh trai lớn cùng người cha rời đi, em trai nhỏ kia lại tiếp tục ôm lấy người anh còn lại của mình làm nũng. Nhìn bề ngoài, có lẽ cậu ta cũng trạc tuổi tôi.
Em trai nhỏ bên ngoài mặc áo khoác lông cừu màu trắng kem, còn đội nón len tai gấu màu xám nhạt, trên cổ còn có khăn choàng trắng muốt. Cả người được bọc lại giống như con gấu nhỏ với lớp lông xù mềm mại.
Đáng yêu quá, đáng yêu chết đi được…
Muốn ôm em ấy vào lòng quá…
Người anh trai còn lại giống như đã phát hiện ra được việc tôi chăm chú nhìn vào họ, ngay lập tức cậu ấy nhìn về phía tôi, lông mày hơi nhíu lại, cũng ôm chặt em trai đang ở trong lòng mình giống như muốn cảnh cáo tôi.
Tôi có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục nhìn họ chứ không vội dời tầm nhìn đi hướng khác. Cậu ấy giống như đoán được gì đó, tuy ánh mắt đã chuyển lên người em trai nhỏ nhưng bộ dáng đe dọa kia vẫn không hề thu lại, còn dỗ em trai nhỏ hôn lên má cậu ấy.
Mẹ kiếp, tôi thật sự rất muốn giành lấy em trai nhỏ từ tay cậu ấy.
Qua một lúc em trai nhỏ không ngồi trong lòng cậu ấy nữa mà tuột xuống chạy tới đứng trước ô cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài đường bay. Từ góc độ này tôi chỉ có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt của em ấy, chỉ nhìn thấy được sống mũi nhỏ cao vút, bờ má tròn tràn ra khỏi vành mũ lông của áo khoác và đôi môi nhỏ màu hồng nhạt.
Tôi không nhịn được cầm lấy máy ảnh trong tay chụp lại một tấm.
“Masato.”
Tôi không cam tâm rời đi. Trước đi đi về phía ba tôi còn tiếc nuối quay đầu lại nhìn em ấy thêm một chút.
Trở về nhà, tôi vội vàng về phòng kết nối máy ảnh với máy tính để xem lại hình vừa chụp. Cảm giác giống như đã từng gặp em ấy ở đâu đó rồi, cái cảm giác thân quen lạ kỳ đó, thật sự rất khó để có thể nói thành lời.