Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 105: Nguyên Tiêu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tết Nguyên Tiêu 15 tháng giêng, Sở Khâm đi theo Chung Nghi Bân trở về Chung gia. 

Mẹ Chung ngồi trên sô pha nhìn hai người đi tới, bà khẽ hất càm lên, định nói gì đó nhưng đã bị ba Chung trừng mắt một cái, vậy nên bà chỉ có thể nuốt lời đã đến khóe miệng xuống, nói một câu khô khan: "Về rồi hả?"

"Bác trai, bác gái, Nguyên Tiêu vui vẻ ạ." Sở Khâm cười tặng quà cho từng người một.

"Woa, đây là sản phẩm mới ra đó! Bác đang định đi mua đây!" Mẹ Chung thấy cái bóp tay nhỏ nhắn xinh xắn, nhịn không được cười rộ lên, tuy rằng bà không thiếu chút tiền này, nhưng món quà hợp ý sẽ luôn khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ, bà vội quan tâm kêu Sở Khâm đến ngồi, "Đừng đứng đó mãi, ngồi đi."

Chung Nghi Bân kéo Sở Khâm ngồi xuống sô pha, quản gia lập tức tiến đến châm trà nóng cho hai người.

"Tỉ lệ của tảng đá này rất không tồi." Ba Chung cầm lấy cục đá điền hoàng kia, nhìn trải nhìn phải, chạm trổ vô cùng kỹ càng, vừa nhìn liền biết là do thợ chuyên nghiệp điêu khắc. Tảng đá màu vàng chanh được điêu khắc thành tầng tầng lớp lớp đào tiên, trong đó cành lá rõ ràng, quả đào tròn trịa trơn bóng, còn có cả mây mù quấn quanh, cứ như chỉ trong chốc lát sẽ mang theo những quả đào này đưa lên chín tầng mây luôn vậy.

Chạm trổ thế này, dù không phải đồ cổ nhưng cũng rất có giá trị sưu tầm.

"Hiện tại không có bao nhiêu người trẻ tuổi hiểu biết về thứ này cả." Ba Chung cười nhận.

"Kỳ thực con cũng không biết nhiều lắm, là nhờ một người bạn mua giùm đấy ạ." Sở Khâm ăn ngay nói thật, miễn cho một lát ba Chung muốn trò chuyện về đồ cổ dùng để trang trí với cậu, vậy sẽ lúng túng lắm.

Ba Chung cười càng tươi hơn: "Con cũng thành thật lắm." Biết chính là biết, không biết chính là không biết, người ở địa vị cao quanh năm, tương đối thiên vị cho người trẻ tuổi thành thật hơn. Vốn dĩ ba Chung đã có ấn tượng tốt với Sở Khâm rồi, hiện tại không khỏi lại đánh giá cậu cao hơn một chút nữa.

Bầu không khí trong nhà cũng không tệ lắm, trái tim đang treo lơ lửng của Sở Khâm thoáng buông xuống, bắt đầu trò chuyện với ba Chung mẹ Chung.

Mẹ Chung thích xem phim truyền hình, bất kể là phim luân lý gia đình máu chó hay là phim lịch sử cung đình tranh đấu mưu mô, bà đều thích xem cả. Bởi vì Sở Khâm phải làm các show tổng hợp có liên quan đến đủ loại phim ảnh, đa phần là cậu đã xem lướt qua mấy bộ khá hot, nên có thể có tiếng nói chung với mẹ Chung.

"Bác thích nhất nhân vật ám vệ trong 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》, người đó hài lắm." Nói đến phim truyền hình, mẹ Chung liền bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Đúng đó, con cũng thích nhân vật đó, rõ ràng là ám vệ nghiêm túc nguy, vậy mà hết lần này tới lần khác cứ thích trốn trên xà nhà ăn bánh ngọt. Kỳ thực hoàng đế đối xử với thuộc hạ không tồi, phê tấu chương còn có thể ném bánh ngọt lên xà nhà, bón cho ám vệ này ăn." Sở Khâm tiếp lời rất tự nhiên, lúc có mặt cậu sẽ không xuất hiện tình trạng nhạt nhẽo.

"Đúng đúng, ai nha, cảnh đó dễ thương lắm." Mẹ Chung kích động y như một bé gái, vô cùng tán thành với từ ‘bón’ của Sở Khâm, bà vẫn muốn tìm một từ để hình dung, nhưng lại không có cách nào nghĩ ra được, cái từ này thực sự là vừa đúng mà.

"Bác trai bận rộn như vậy, chắc là chưa xem bộ phim này phải không ạ?" Thói quen nghề nghiệp khiến cho Sở Khâm không có cách nào quên lãng những người chung quanh trong lúc đang trò chuyện.

"Có xem vài tập." Kỳ thực ba Chung cũng muốn gia nhập vào đội ngũ thảo luận, ông cũng rất thích phim này, "Bộ phim này quay rất cẩn thận, bác thấy bài trí trong các cảnh đều được sắp đặt dựa theo quy cách thời Ngu, soi nửa ngày vẫn không tìm ra được lỗi nào."

"Hiện tại bộ phim này đang được phát sóng ở bên Mỹ, Nhật Bản với Hàn Quốc cũng sắp công chiếu, lần này Tinh Hải kiếm được không ít rồi." Chung Nghi Bân tiếp lời, bất quá bộ phim này đạt được thành công đã mang đến sáng ý mới giúp anh mở rộng phim truyền hình bên nhà mình, anh cũng đang bàn đến chuyện mở rộng 《 Hậu cung Thục phi truyện 》 ra nước ngoài.

"Đại thiếu gia!" Đang tám chuyện vui vẻ, chợt nghe quản gia trong sân cất tiếng chào.

Sở Khâm và Chung Nghi Bân đứng dậy, nhìn Chung Gia Bân mặc tây trang mang giày da chậm rãi đi tới. Đại ca Chung gia vẫn mang bộ dáng bình tĩnh như trước, anh cởi áo khoác đưa cho quản gia rồi giương mắt nhìn hai người đang đứng: "Sở Khâm tới rồi à."

"Đại ca." Sở Khâm cười chào hỏi, nói xong cậu lại đơ ra một chút.

Trước đây Sở Khâm vẫn gọi anh là "Chung tổng", bởi vì bình thường lúc nói chuyện với Chung Nghi Bân cứ trực tiếp nói "đại ca" thế này thế kia, hôm nay kích động liền thuận miệng kêu vậy luôn.

Tương phản Chung Gia Bân lại không có phản ứng gì đặc biệt cả, anh gật đầu vô cùng tự nhiên, cứ như cậu kêu anh như vậy mới là chính xác ấy. Sở Khâm nhịn không được mím môi cười, tặng cây viết bản giới hạn cho đại ca.

Kỳ thật thời gian đã không còn sớm, người một nhà đều đang chờ Chung Gia Bân về rồi mới ăn cơm. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, phải ăn bánh trôi nước.

Sở Khâm không quá thích cái món dinh dính này, chỉ có thể ăn 2 – 3 cái thôi, nhưng trong chén của cậu lại có đến tận 6 cái, miễn miễn cưỡng cưỡng ăn đến cái thứ 4 liền không ăn nổi nữa, cậu nhìn về phía Chung Nghi Bân có hơi bối rối.

Ngược lại Chung Nghi Bân lại thích ăn món này, thu được tín hiệu cầu cứu của bà xã nhà mình, anh lập tức đưa muỗng vào trong chén của Sở Khâm, ăn sạch hai cái bánh trôi còn sót lại.

"Thằng bé này, không đủ thì đi lấy thêm, sao lại giành của Sở Khâm vậy hả?" Mẹ Chung ngẩng đầu nhìn thấy động tác của con trai nhỏ, nhịn không được mở miệng nói anh.

"Trong chén của em ấy ngon hơn." Chung Nghi Bân nhai bánh trôi nói một cách hàm hàm hồ hồ.

Ba Chung nhìn hỗ động của hai đứa ở trong mắt, chỉ cười không nói.

Tết Nguyên Tiêu này trải qua một cách mỹ mỹ mãn mãn, thật sự rất có cảm giác đoàn viên. Trước khi về, mẹ Chung không được tự nhiên lấy một bao lì xì ra, nhét vào tay Sở Khâm: "Lần đầu đến nhà, cũng không biết con thích gì, thôi thì cứ đưa con bao lì xì vậy."

Bao lì xì rất mỏng, thoạt nhìn chỉ có một tờ, Sở Khâm cười nhận lấy. Trở về mở ra xem thử, là một tấm chi phiếu 10 vạn lẻ 1.

"Đã nói là không được đưa chi phiếu nữa mà, sao lại không nghe vậy chứ!" Chung Nghi Bân bu lại xem thử, thấy là một tấm chi phiếu, nhất thời anh có chút mất hứng.

"Đây là quà ra mắt mẹ chồng tặng, có nghĩa là ngàn dặm mới tìm được một." Sở Khâm duỗi tay bóp lấy cái mỏ đang chu ra của Chung Nghi Bân, lắc trái lắc phải.

"Mẹ chồng?" Chung Nghi Bân nhíu mày, thầm nghĩ người này cũng đủ tự giác, chủ động thừa nhận mình là con dâu luôn, giơ tay nâng Sở Khâm lên, bước vội về phía phòng ngủ.

"Ê, làm gì đó?" Sở Khâm bị dọa sợ hết hồn, chi phiếu trong tay cũng rớt xuống đất.

"Làm em!" Chung Nghi Bân nói đầy hùng hồn, ném người lên giường. Hiện tại người hai nhà đều đã đồng ý rồi, ngủ bà xã liền biến thành sứ mệnh gia tộc mới.

"Hmm..."

===================================================

Tiểu kịch trường

《 Tập: Sứ mệnh gia tộc sẽ thay đổi theo độ tuổi 》

Đại ca: Sứ mệnh gia tộc thời mẫu giáo

Nhị Bính: Mỗi ngày không tè ra quần, cứu vớt cô giúp việc giặt quần áo

Đại ca: Sứ mệnh gia tộc thời đi học

Nhị Bính: Thi được top 10 cấp trường, tiết kiệm cái tát của ba ba

Đại ca: Sứ mệnh gia tộc sau khi lớn lên

Nhị Bính: Làm được một đêm bảy lần, giúp đỡ bà xã vượt qua đêm dài đằng đẵng

Khâm Khâm: ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.