Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 31: Thông báo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chung Nghi Bân sửng sốt một chút, đột nhiên chôn mặt vào lòng Sở Khâm, dùng sức cọ cọ, cố ý dùng giọng nhão nhoẹt kêu: "Ba ba..." 

"Ngoan." Sở Khâm dương dương đắc ý vỗ vỗ cái đầu lớn trong ngực.

"Ba ba, con đói bụng, ba cho con ăn được hông?" Chung Nghi Bân nói, cắn lên một chỗ cách lớp áo, ẩn ý ám chỉ trong đó khiến Sở Khâm xấu hổ không ngớt.

"Đừng quậy, ba ba không có sữa." Sở Khâm bị anh cắn đến ngứa, uốn éo người muốn né tránh, lại bị siết chặt lấy eo, đè xuống sô pha.

"Có sữa, bất quá không phải ở chỗ này thôi." Chung Nghi Bân liếm liếm khóe miệng, lột quần của ba ba Sở Khâm xuống.

Hai người ở trên ghế sô pha hôn thành một đoàn, cuối cùng, Chung Nghi Bân thành công ép được "sữa tươi" ra, cũng ép "sữa tươi " của mình lên tay Sở Khâm, mang theo cả thân dính dính dấp dấp đi tắm.

Tắm rửa xong cả người khô mát, Sở Khâm lười biếng làm ổ trên ghế sô pha, dùng ngón chân chọt chọt lưng trần của Chung Nghi Bân: "Mặc quần áo vào thử xem, coi số có vừa không, khoan hãy tháo mạc ra đã, không vừa còn có thể đi đổi được."

Chung Nghi Bân nghe lời đi thử đồ, 5 cái áo sơmi, 2 bộ âu phục, 1 cái quần jean, 2 cái quần thường, thậm chí còn có 1 cái mũ lưỡi trai, 2 cái cà vạt, một số quần lót...

Quả nhiên Đỗ Vi nói đúng, bộ tây trang được làm từ vải bố này, mặc lên người đặc biệt đẹp, phô bày trọn vẹn hai chân thon dài, bờ vai rộng, thắt lưng thon gọn của Chung Nghi Bân một cách hoàn mỹ nhất.

"Đẹp lắm!" Sở Khâm ôm đệm, nhìn chằm chằm Chung Nghi Bân không chớp mắt, người này thật sự là quá đẹp trai, nhìn thế nào cũng không đủ hết.

Chung Nghi Bân nghe nói như thế, thử quần áo thử đến càng hăng say, nếu như nghe được Sở Khâm nhỏ giọng kinh hô, anh liền không nhịn được đắc ý đi một vòng, để Sở Khâm chụp cho mình một tấm, rất biết tạo dáng.

Trên cơ bản là quần áo đều vừa người, chỉ có cái quần jean kia có hơi chật. Sở Khâm nghĩ là bởi vì mông của ảnh quá vểnh, Chung Nghi Bân lại kiên trì cho rằng là bởi vì chim của anh quá lớn.

"Anh thích cái nào nhất?" Sở Khâm gấp gọn quần áo lại, treo tây trang lên, cất quần jean vào túi mua sắm để ngày mai đi đổi.

"Cái này." Chung Nghi Bân lấy một cái cà vạt màu xanh ngọc ra.

Sở Khâm quay đầu lại nhìn cà vạt, nền màu xanh ngọc, điểm thêm hoa văn tối màu, đúng là rất đẹp mắt, bất quá đây chỉ là cái cà vạt cậu tiện tay mua lúc mua tây trang, cũng không có gì đặc biệt cả.

Chung Nghi Bân cầm cà vạt, kéo lấy hai tay của Sở Khâm, nhanh tay thắt một cái gút lại.

Sở Khâm: "Hửm?" Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị Chung Nghi Bân ẵm lấy ném xuống giường. Hai tay bị cà vạt mềm mại trói lại, đè lên đỉnh đầu, người nào đó cười tà ác, cưỡi lên người cậu.

"Em vậy mà lại dám bắt anh kêu ba ba? Lập tức làm cho em kêu ba ba liền đây."

"Hmm..."

Bị anh hung hăng chỉnh một trận, Sở Khâm mềm nhũn nằm úp sấp ở trong chăn, không hề muốn nhúc nhích lấy một cái. Chung Nghi Bân hăng hái bừng bừng lau thân thể cho cậu, thoa mỹ phẩm bao dưỡng lên, mỹ tư tư ôm lấy người vào lòng lướt weibo.

Nick được lưu trong máy tính là acc clone của Sở Khâm, có thể lướt tùy tiện.

"Đúng rồi, anh tìm thử weibo chính thức của đoàn phim 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 đi." Sở Khâm gối lên tay anh, hất hất cằm.

Đoàn phim vẫn chưa bắt đầu tuyên truyền trên qui mô lớn, nhưng đã công bố ảnh trong phim. Kiều Tô mặc áo trắng lả lướt, cầm một cây tiêu ngọc bích, cười đến ôn nhu khiêm tốn. Mà người đứng bên cạnh, mặc trường bào cổn phục (áo của vua chúa) đen thêu rồng vàng, đầu đội mão kim long khảm đá vỏ chai, mắt sáng như đuốc, khí phách thiên thành, không ngờ đó chính là ảnh đế Mộ Thần!



Kể từ khi Mộ Thần trở thành ảnh đế, anh đã không nhận phim truyền hình nữa, hàng năm chỉ nhận một hai bộ phim, không nghĩ tới anh sẽ xuất hiện trong đoàn phim này, đã vậy là còn là người diễn vai Cảnh Nguyên đế cưới hoàng hậu nam. Mà Kiều Tô, không cần phải nói, chính là người diễn vị hoàng hậu nam đó.

Lần này vui rồi đây! Sở Khâm nhịn không được cười hì hì.

"Sao vậy?" Chung Nghi Bân không biết chuyện sâu xa trong đó, cúi đầu hỏi cậu.

"Anh còn nhớ Cảnh Hoằng Thịnh Thế trong sách giáo khoa lịch sử không?" Sở Khâm ngửa đầu hỏi anh.

Chung Nghi Bân cúi đầu, hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ: "Không nhớ rõ, em nói cho anh nghe chút đi." Kỳ thực anh vẫn nhớ đại khái, chỉ là muốn nghe giọng nói của Sở Khâm, hai người đã không gặp nhau gần cả ngày trời, cứ như vậy mà ngủ luôn sẽ thấy rất tiếc.

Sở Khâm thấy mông có hơi đau, gác một chân lên đùi Chung Nghi Bân, nghiêng qua dựa vào người anh, cảm thấy thoải mái hơn chút ít, sau đó cậu liền bắt đầu chậm rãi kể về đoạn lịch sử này. Giọng nói chuẩn để phát thanh, kể về chuyện xưa đặc biệt êm tai.

"Cảnh Nguyên đế tên là Ngu Cẩm Đường, hoàng đế đời thứ ba của Đại Ngu, cũng là hoàng đế nổi tiếng nhất trong lịch sử. Trước ngài ấy, thống trị Hung nô chủ yếu phải dựa vào hòa thân, nhưng ngài ấy lại không cho phép, tự dẫn binh đi đánh Hung nô, thẳng đến khi đánh cho Hung nô chạy vào chỗ sâu trong thảo nguyên cũng không dám trở về nữa. Trong lúc tại vị ngài ấy còn thực hiện rất nhiều cải cách, thúc đẩy thịnh thế (thời hoàng kim) đầu tiên trong lịch sử, sử xưng Cảnh Hoằng Thịnh Thế."

Thanh âm du dương động lòng người, êm ái truyền vào trong tai, trải rộng quyển trục lịch sử đã bị phủ đầy bụi ra ngay trước mắt.

"Đương nhiên, ngoại trừ mấy chuyện này, việc khiến ngài ấy nổi tiếng còn có một nguyên nhân quan trọng hơn cả —— ngài ấy cưới một nam nhân làm hoàng hậu, đã vậy còn không nạp phi, cuối cùng truyền ngôi vị hoàng đế lại cho đệ đệ."

Nói đến vị đế vương vĩ đại này, Sở Khâm nhịn không được có chút thổn thức, một người có khả năng như vậy, chỉ mới 32 tuổi đã chết, cũng coi như là tráng niên mất sớm. Mà vị hoàng hậu nam kia của ngài, đã rút kiếm tự vận ngay ngày ngài băng hà, nguyện chết vì tình. Lúc đi học không hiểu loại tình cảm này, chờ đến khi cậu thích Chung Nghi Bân, mới hiểu được kiên trì cưới một nam nhân, ở một thời đại như vậy có bao nhiêu không dễ dàng.

Chung Nghi Bân nghe chuyện xưa này xong, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: "Anh cảm thấy trình tự của sách sử có hơi sai."

"Sao mà sai?" Sở Khâm lăn chuột, kiếm ảnh trong phim coi, đoàn phim mời diễn viên có giá trị dung mạo rất cao, trang phục đạo cụ cũng vô cùng tinh xảo, xem ra là đã tiêu không ít tiền rồi.

"Là vì cưới nam nhân kia, Cảnh Nguyên đế mới cố gắng biến thành thiên cổ nhất đế." Chung Nghi Bân nghiêm túc nói.

"Hả?" Sở Khâm không hiểu nhìn anh, đây là lần đầu tiên cậu nghe được cách nói này.

Chung Nghi Bân cười cười, không nói thêm nữa, mà lại quay đầu đọc kỹ thông tin của bộ phim này, trên weibo có viết rõ, bên sản xuất là "Công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn Giải trí Tinh Hải".

Giải trí Tinh Hải... nhìn có hơi quen mắt. Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày, chợt nhớ tới, đây không phải là công ty của bạn trai Ngu Đường sao? Nói cách khác, lúc đó Ngu Đường đề cập với anh, Đại Ngư đang đầu tư quay một bộ phim truyền hình về Ngu triều, chính là cái bộ 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 này hả.

"Nhất định bộ phim này sẽ rất hot, nếu chúng ta có thể phát sóng thì tốt rồi." Sở Khâm yêu thích không buông tay nhìn ảnh trong phim, cậu thực sự rất thích quyển sách này, cũng rất thích hai nhân vật lịch sử này. Nếu như có thể để cho người trong đoàn phim lên chương trình của mình, vậy là quá viên mãn rồi, chỉ trong thoáng chốc, cậu cũng đã nghĩ xong đoàn phim này đến Món thập cẩm sẽ chơi trò gì luôn rồi.

Hiện tại phim bán hủ rất hút khách, huống hồ bộ phim này vốn đã là hủ tự nhiên, trong chương trình, có thể tận tình nhắm vô điểm này, để Mộ Thần và Kiều Tô làm ra cái loại hành động ái muội, nhất định khán giả sẽ liên tục thét chói tai. Mà Mộ Thần với cái mặt phải nhẫn nhịn không thể nổi giận kia, nhất định sẽ chơi rất vui.

Chung Nghi Bân hôn một cái lên trán cậu: "Em thích, anh liền mua nó về."

"Đừng nha, lời này nghe vào cứ như là phong hỏa hí chư hầu vậy đó." Sở Khâm vội xua tay, mỗi một quý đài truyền hình sẽ chiếu phim gì đều đã được sắp xếp sẵn, Thịnh Thế TV rất ít mua quyền phát sóng phim truyền hình, là bởi vì phim của chính Giải trí Thịnh Thế quay còn chưa chiếu xong, căn bản là không có cơ hội chừa cho các bộ phim truyền hình khác.

Chung Nghi Bân cười cười, không nói chuyện.

Ngày hôm sau đến công ty, Chung Nghi Bân liền hỏi tới vấn đề phim truyền hình. Quả thật Giải trí Tinh Hải đã gởi một trailer đến, đây là quy củ bình thường, lúc đang quay một bộ phim mới, đoàn phim đều sẽ gởi trailer đến các đài truyền hình, để cho bọn họ sớm chọn lựa.

Quả thực bộ 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 này được quay rất tốt, đã được Thịnh Thế TV liệt vào danh sách được chọn, nhưng bởi vì kỳ này đã định sẵn phim để quay trước nên đã bị gạt bỏ, cũng không được đưa tới trước mặt Chung Nghi Bân.

Chung Nghi Bân xem trailer, trầm ngâm trong chốc lát: "Bộ phim sẽ chiếu vào khung giờ vàng của quý sau là phim gì vậy?"

"Là bộ phim thần tượng thanh xuân 《 Cùng đi hái hoa cải dầu 》." Người phụ trách xem kế hoạch phát sóng nói.

Khóe miệng Chung Nghi Bân giật giật: "Cái quỷ gì vậy, ở đâu ra?"

"Tự chúng ta quay..." Người phụ trách lau lau mồ hôi trên trán. Đây là cái chủ ý như hạch của người bên bộ kế hoạch, lúc đó đài khác ra một bộ 《 Cùng đi xem bão tố 》, mô phỏng theo bộ phim thần tượng kinh điển 《 Lưu tinh bão tố 》 bên Đài Loan. Để hưởng ứng phong trào, họ liền cho ra một bộ《 Cùng đi hái hoa cải dầu 》 này đây.

"Chừa trống kỳ này, bán quyền phát sóng đi." Chung Nghi Bân nghe tên này liền cảm thấy đau răng.

“Vậy phải chiếu cái gì vào giờ vàng?" Bán đi thì dễ hơn nhiều, bộ phim này đã được tuyên truyền một đoạn thời gian, chắc chắn sẽ có không ít đài nguyện ý mua nó, nhưng nếu như đổi lại một bộ phim không có tỷ số người xem cao như bộ này, vậy liền mất hết thể diện.

Đương nhiên là 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 rồi, Chung Nghi Bân nghĩ như vậy, nhưng lại không nói ra. Đại ca có nói, làm một người lãnh đạo, mặc dù em đã có ý tưởng thích hợp, nhưng trước khi nắm chắc có thể thực hiện được hay không thì không nên nói ra, phải chừa cho mình một đường lui.

Mở trailer mà bộ kế hoạch gởi đến, ấn phát video. Đi cùng một tiếng nhạc hoành tráng, màn hình giống như có nước nhỏ vào hồ, rung động một vòng rồi lại một vòng.

"Hoàng thượng, đi về phía trước năm mươi dặm, đó là vương đình của Hung nô!" Tướng quân mặc áo giáp, trên mặt dính vết máu, cuồng phong trên sa mạc cuốn cát vàng lên, thổi qua đoàn quân bách chiến ở phía sau. Các tướng sĩ trầm mặc nâng giáo, đi về phía trước một cách chỉnh tề, nhạc nền là dân ca thê lương của đại mạc.

Mộ Thần mặc giáp vàng, cưỡi trên một con ngựa cao to, nhìn về nơi xa, đôi môi đẹp mím thành một đường thẳng: "Giết vào, không chừa một mống."

Hoàng thất của Hung nô đã hành hạ muội muội đi hòa thân của Cảnh Nguyên đế cho đến chết, người muốn bọn họ nợ máu trả bằng máu.

Chiến hỏa, khói mù, cát vàng cuồn cuộn, tiếng chém giết đinh tai nhức óc. Tái hiện chiến trường của ngàn năm trước một cách rõ ràng.

...

"Chế tác thật tinh xảo!" Người phụ trách giờ vàng còn chưa rời đi, chẳng biết từ khi nào đã dời đầu đến gần màn ảnh, xem ngon lành.

Chung Nghi Bân khép máy vi tính lại một cái cộp, mặt không thay đổi trừng mắt nhìn y.

Người phụ trách cười gượng vài tiếng, xoay người chạy mất. Nếu như tổng tài muốn mua một bộ phim truyền hình như vậy, chắc là phiêu lưu cũng không lớn... đâu nhỉ.

Chung Nghi Bân nhìn thoáng qua phương thức liên lạc với Giải trí Tinh Hải trong mail, anh dừng một chút, cầm di động lên, gọi điện thoại cho Ngu Đường. "Cái bộ phim cổ trang anh nói lần trước, còn bán không?"

Anh mua bản quyền bộ phim này, cũng không phải chỉ là để dỗ Sở Khâm vui vẻ thôi, một nguyên nhân khác nữa, là vì muốn kết bạn với Ngu Đường.

Tuy rằng《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》được chế tác tinh xảo, danh khí cũng rất tốt, nhưng trong phim lại có đề tài quá mẫn cảm, rất nhiều đài truyền hình muốn mua rồi lại không dám mua, cứ kéo mãi đến tận bây giờ, chỉ có đài quốc gia đã mua quyền phát sóng đầu tiên thôi. Nhưng từ trước đến nay đài quốc gia vẫn luôn không nói lý, trả tiền rất ít thì cũng thôi đi, còn không đảm bảo có thể phát sóng liên tục được nữa. Nói cách khác, chiếu phim được phân nửa, cũng có phiêu lưu hạ giá bất cứ lúc nào.

Ngu Đường đang buồn phiền vì chuyện tìm đài truyền hình liền nhận được điện thoại của Chung Nghi Bân.

Vài tiếng sau, Chung Nghi Bân xuất hiện tại tòa cao ốc Ngân Ngư – tổng bộ của tập đoàn Đại Ngư.

Bởi vì buổi sáng Ngu Đường vẫn còn phải họp, liền hẹn Chung Nghi Bân ăn cơm trưa cùng nhau. Ở tầng hai của cao ốc Ngân Ngư có một nhà hàng cao cấp, là của tập đoàn Đại Ngư tự mở, là căn tin của tổng tài và cao tầng.

"Sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với bộ phim này vậy?" Tuy rằng vội vã giúp bà xã bán phim truyền hình nhưng Ngu Đường vẫn có thể bảo trì thái độ không nhanh không chậm như trước.

"Ngày hôm qua nghe vợ tôi nhắc tới, Kiều Tô đến chỗ em ấy ghi hình, cho em ấy coi vài cảnh trong phim, liền si mê mất rồi." Ngữ khí của Chung Nghi Bân rất bất đắc dĩ, nhưng biểu tình trên mặt lại tuyệt không bất đắc dĩ, rõ ràng là đang thích thú.

Ngu Đường nhíu mày, "Muốn mua cũng nên đi tìm vợ tôi mua, tại sao lại đến tìm tôi?"

Chung Nghi Bân bĩu môi, thật đúng là một người không chịu thua thiệt chút nào mà: "Tôi đi tìm Tống tổng, anh sẽ mất hứng thì sao."

Những lời này thành công gãi trúng chỗ ngứa của Ngu tổng, hai người cụng ly một cái, nhìn nhau cười. Một muốn bán, một muốn mua, vụ làm ăn này liền dễ xử lý rồi. Bởi vì không phải quyền phát sóng độc quyền, nên giá cũng tiện nghi rất nhiều, Ngu Đường cũng hiểu được, người này dám mua vào thời điểm hiện tại, cũng là vì muốn hỗ trợ cho anh để kết giao bạn bè, vậy nên anh dứt khoát đưa ra một giá ưu đãi.

Hai người còn chưa uống bao nhiêu rượu đã bàn xong xuôi hết mọi chuyện, cả hai liền nói sang chuyện khác.

"Cổ phần của Sóng Cũ, cũng không phải loại hình tư bản Đại Ngư thích." Ngu Đường lắc lắc rượu trong tay, "Tôi mua nó, cũng không phải cần nhờ nó kiếm tiền."

"Vậy thì là vì cái gì?" Chung Nghi Bân hiếu kỳ không ngớt.

Ngu Đường cười nhìn anh một cái, khẽ nhấp miếng rượu: "Cậu đi tìm anh mình, kêu anh ta chuyển cái chuyện đã hứa với tôi sang cho cậu làm, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Đại ca Chung gia đã hứa với Ngu Đường, chính là liên hợp với Đại Ngư, gài Dụ Hoa một mớ. Bởi vì Dụ Hoa cũng muốn mua cổ phần của Sóng Cũ, lại muốn cạnh tranh một mảnh đất thổ cư với Thịnh Thế.

Chung Nghi Bân chưa nói được, cũng chưa nói không được, cười cụng ly với anh ta: "Để tôi đi nói thử."

"Chờ tin tốt của cậu đấy." Ngu Đường rũ mắt uống cạn rượu trong ly.

Hai ông chủ đã bàn bạc xong, vấn đề hợp đồng và lưu trình tiếp theo liền giao cho cấp dưới đi làm là được. Chung Nghi Bân rời khỏi cao ốc Ngân Ngư, lái xe quay về công ty, mới vừa đi được nửa đường, anh nhận được điện thoại của Sở Khâm.

"Anh đang ở đâu?" Thanh âm của Sở Khâm có chút nóng nảy.

Chung Nghi Bân căng thẳng trong lòng: "Anh đang ở Nhị Hoàn, sao vậy?"

"Buổi chiều, có bận gì không?" Sở Khâm có chút do dự.

"Không có gì, có việc cũng không quan trọng bằng em." Chung Nghi Bân giục cậu mau nói.

Sở Khâm mím môi, nhìn giấy thông báo trong tay: "Bên phía điều tra yêu cầu xế chiều nay em đến xem vật chứng và nghi phạm, anh có thể... đi chung với em không..."

Nói đến có chút mất mặt, buổi sáng lúc nghe được tin này Sở Khâm đã cảm thấy có hơi sợ. Nhớ tới cái nhà kho chật chội cũ kỹ, tên bắt cóc răng ố vàng, còn có cánh đồng bắp vĩnh viễn chạy không thoát, cậu liền không nhịn được run lên.

"Đương nhiên, chờ một lát, anh đến đón em." Chung Nghi Bân không nói hai lời liền xoay đầu xe đến Thịnh Thế TV, tại cửa lớn của đài truyền hình, anh nhìn thấy Sở Khâm đang đứng lẻ loi ở ven đường.

"Sao lại đứng ngay dưới mặt trời vậy!" Chung Nghi Bân vội kéo người vào xe, sờ sờ gương mặt đã đỏ bừng vì phơi nắng của cậu.

"Mới ra chút thôi hà." Sở Khâm thoải mái cọ cọ vào lòng bàn tay hơi lạnh của anh, lập tức có chút suy sụp nói, "Kỳ thực em đi một mình cũng được..." Chỉ là vừa nghe đến thanh âm của Chung Nghi Bân, cậu liền không nhịn được yếu đuối một chút.

"Đồ ngốc, anh cũng là người bị hại, bọn họ cũng có báo cho anh biết mà!" Chung Nghi Bân lắc lắc di động.

Nghe nói như thế, nhất thời trên mặt Sở Khâm lộ ra nụ cười, chậm rãi cầm lấy cái tay đang để ở trên mặt mình cọ cọ.

Lúc hai người đến viện kiểm sát, một chiếc Bentley đen cũng chạy tới. Vệ sĩ mặc áo tay lỡ đen xuống xe mở cửa, giày da định chế cao cấp quen thuộc chạm xuống đất, đại ca Chung gia mặt không biểu tình bước ra.

"Ca? Sao anh lại tới đây?" Thấy đại ca xuất hiện ở chỗ này, Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày.

========================================

Tiểu kịch trường

Nhị Bính: Ca anh tới làm gì?

Tội phạm bắt cóc: Grừ grừ grừ grừ

Khâm Khâm: ╥﹏╥ thật đáng sợ

Nhị Bính: *ôm* đừng sợ đừng sợ, Khâm Khâm đừng sợ, Nhị Bính ở đây

Đại ca: *ôm* đừng sợ đừng sợ, Nhị Bính đừng sợ, đại ca ở đây

Kiểm sát trưởng: →_→

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.