Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 79: Chuyện xưa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kể một chuyện xưa cho bánh bao bên cạnh trước khi ngủ... Kể chuyện xưa trước khi ngủ... Chuyện trước khi ngủ... 

Mấy anh trai chị gái có chút há hốc mồm, mấy bạn nhỏ thì đỡ chút, Mộ Sa nhìn Mộ Thần ở bên cạnh còn cao hơn mình cả cái đầu, nghĩ đến chuyện kể chuyện xưa cho một đệ đệ lớn như vậy, cô liền nhịn không được lộ ra biểu tình ghét bỏ.

"Chị bày ra vẻ mặt này để làm gì hả?" Mộ Thần thấy bộ mặt ghét bỏ của chị mình, bĩu môi nhìn cô, "Chị có biết khúc này của chương trình để làm gì không? Chính là để bù đắp khoảng cách tình thân giữa hai chị em đó."

Hậu kỳ đánh chữ "Khoảng cách tình thân" ra, lăn lăn ở phía sau, còn chỉnh giọng của Mộ Thần thành tiếng điện tử tục tằng, lớn tiếng lặp lại nhiều lần. Đồng thời màn ảnh chuyển tới gương mặt của Mộ Sa, vẻ mặt sống không thể yêu.

"Nếu mà chị kể chuyện, khoảng cách tình thân sẽ càng lớn hơn nữa đó." Mộ Sa trợn trắng mắt. Đương nhiên, bởi vì người lớn lên đẹp, nữ thần trợn trắng mắt vẫn là nữ thần.

Màn ảnh chuyển tới Ôn Tình, bởi vì được anh em Chung gia đổi nhà, buổi tối của hai cô gái đã trở nên rất an toàn, mặc dù có hơi ồn một chút. Đóng cửa lại rồi vẫn có thể nghe được tiếng chơi mạt chược ở dưới lầu.

"Chuyện xưa trước khi ngủ hả..." Ôn Tình ngồi ở bên giường, sờ sờ đầu của muội muội. Hôm nay lúc đi xe buýt Ôn Vũ bị say xe, nghỉ ngơi lâu như vậy đã khá hơn, chỉ là sắc mặt vẫn còn có chút không tốt, "Còn nhức đầu không?"

"Không nhức nữa." Ôn Vũ mở to cặp mắt long lanh nhìn tỷ tỷ, cô bé còn nhỏ tuổi, da đặc biệt nộn, dưới ống kính cứ như tự mang theo hiệu quả tỏa sáng, khán giả nhịn không được hô to đáng yêu.

"Vậy chúng ta đi ngủ thôi." Ôn Tình tắt đèn, máy quay liền quay không được tình huống trong phòng, Ôn Tình chui vào chăn ôm muội muội, "Kể chuyện gì đây ta? Kể về nguyên tác tiểu thuyết《Thục phi truyện 》 đi, chị đọc qua rất nhiều lần nên đã thuộc lòng luôn rồi."

"Em cũng đọc rất nhiều lần rồi mà." Ôn Vũ kháng nghị, kịch bản không quá khác nguyên tác, căn bản là không có gì đáng để chờ mong cả.

Đương nhiên, không có chuyện xưa đáng mong đợi, chỗ tốt là kể một lát muội muội liền ngủ mất.

Bên phía Triệu Hú, bởi vì muội muội còn nhỏ tuổi nên vẫn có thể ngủ chung với ca ca. Sau khi nhận được nhiệm vụ, Triệu Hú ngồi ở trong sân vò đầu, kể chuyện xưa và vân vân, thân là một vận động viên anh cũng không biết đâu nha! "Em gái, tới đây, để ca kể cho em nghe một câu chuyện xưa trước khi ngủ."

Nhưng mà, Triệu Yến chọn được căn nhà "Gà gáy chó sủa" đang hưng phấn chạy trong sân đuổi gà rượt chó.

Con chó kia thoạt nhìn rất hung dữ, lúc này đang cọ tới cọ lui ngay chân Triệu Yến. Triệu Yến đang nhón chân, lấy một con gà bông xù xù từ trong chuồng ra.

"Em còn chưa có buồn ngủ đâu, kể chuyện xưa trước khi ngủ gì chứ hả?" Triệu Yến không thèm phản ứng ca ca, đặt gà con lên trên đầu chó bự. Chó bự giương mắt, cố gắng nhìn con gà con, nhưng lại nhìn không tới.

"Chiếp!" Cứ như đang phụ họa cho lời Triệu Yến nói, gà con kêu một tiếng, chó bự cũng sủa theo, nhất thời làm cho gà con ngã xuống đất.

Cảnh này được tua nhanh, chỉ thấy Triệu Yến vui sướng chạy khắp nơi trong sân, Triệu Hú liền bất đắc dĩ chống cằm ngồi ở một bên, thay đổi liên tục mười động tác, cuối cùng muội muội mới chơi đã ghiền, chịu đi tắm rửa rồi đi ngủ.

"Ngày xưa có một quốc vương, ông ta..."

Tuy rằng quá trình khúc chiết, tốt xấu gì cũng thành công kể được chuyện xưa rồi.

Màn ảnh chuyển tới anh em Ngu gia, đột nhiên họa phong thay đổi. Trong phòng khách được trang hoàng tinh xảo, Ngu Đường bưng một ly thủy tinh chân cao, bên trong chứa "Thức uống tăng lực bò cụng" của nhà tài trợ.

"Nhiệm vụ có nói, để bánh bao kể chuyện xưa trước khi ngủ, đến kể một chuyện đi." Ngu Đường bắt chéo chân, hất hất cằm với đệ đệ đang ở một bên.

Ngu Lân trợn trắng mắt: "Kể cho anh nghe về bí sử của Đại Ngu được không?"

Ngu Đường khẽ nhíu mày, đi tới, dùng một tay nhấc đệ đệ lên, đặt lên trên vai: "Bí sử của Đại Ngu anh đều biết hết rồi, anh muốn nghe chuyện cô bạn nhỏ trong nhà trẻ có quan hệ gì với em kìa."

"Đừng nói bậy." Ngu Lân bụm mặt, chỗ này còn có máy quay, bị ca ca nói như vậy, mặt liền bị ném khắp cả nước luôn.

Vì căn nhà không khác gì khách sạn cao cấp, cho nên đồ vật ở trong nhà rất là phong phú, Ngu Đường còn gọi cả bữa khuya phong phú tới nữa. Hoàn toàn không giống với mấy anh em đang khổ ha ha khác.

Tổ quay phim vô cùng bất đắc dĩ với anh em Ngu gia đang thực hiện nhiệm vụ hoàn toàn trái ngược này, khán giả trước TV đã sắp cười như điên rồi.

"Nhanh kể đi, cứ kể mấy chuyện mà mẹ hay đọc cho em nghe hồi nhỏ ấy." Ngu Đường dùng ngón chân chọt chọt đệ đệ đang ngồi.

Bạn nhỏ Ngu Lân nhíu mày, vẻ mặt không vui bắt đầu kể chuyện xưa: "Ngày xưa có ba con gấu, một con gấu cha, một con gấu mẹ và một con gấu con."

Ngu Đường gối hai tay lên đầu, chờ nghe tiếp, đợi nửa ngày cũng không nghe thấy câu gì, mà đệ đệ đã chui tọt vào trong chăn, chuẩn bị ngủ.

"Sau đó thì sao?" Ngu Đường đá đá cái mông đang vểnh lên của đệ đệ.

"Hết rồi đó!" Ngu Lân nghiêm túc nói, nhóc vẫn không thích nghe mẹ kể chuyện xưa trước khi ngủ, chỉ nhớ rõ một câu như vậy thôi.

Ngu Đường: "..."

Hậu kỳ nhịn không được đánh chữ "Như vầy cũng quá qua loa rồi đó", chạy kín cả màn hình ở sau biểu tình ngốc lăng của Ngu Đường.

Mà bên kia, anh em Chung gia ngủ trên gác xép lộ thiên, ngẩng đầu nhìn sao, cúi đầu nghe tiếng côn trùng kêu vang, thoạt nhìn rất lãng mạn, kỳ thực...

"Ca, lạnh quá à..." Chung Nghi Bân nói đầy oán niệm.

Chung Gia Bân có chút bất đắc dĩ, đây là tự em muốn thân sĩ đổi với người khác, hiện tại đã bắt đầu hối hận rồi sao. Duỗi tay, anh kéo đệ đệ lại gần một chút: "Em xít qua bên này nè."

"Không... Không cần đâu..." Chung Nghi Bân cứng đờ cả người, làm một nam nhân đã cong, vợ còn đang giám thị trước máy quay, anh cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhưng mà, khán giả bởi vì những lời này của đại ca trong nháy mắt đã kích động hết cả lên.

【 Á á á á á! Đại ca ôn nhu quá đi! 】

【 Nè, đến trong lòng đại ca nè! 】

【 Yooooooo~ 】

Mặc kệ biểu tình kháng cự của đệ đệ, đại ca Chung gia vẫn kéo đệ đệ lại gần một chút, chính mình cũng nhích vào giữa thêm chút xíu. Dựa vào gần một chút, quả thực sẽ ấm áp hơn rất nhiều.

"Ca, kể chuyện xưa." Trong bầu không khí quỷ dị, đột nhiên Chung Nghi Bân nhớ tới nhiệm vụ.

"Ừm." Đại ca Chung gia lên tiếng, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, hoàn toàn không có ý định kể chuyện.

Chung Nghi Bân thấy ca ca nhà mình không thèm để ý tới anh, liền vươn một cái móng vuốt ra, thò đến trên người ca ca đẩy một cái: "Ca, đừng ngủ, kể chuyện xưa."

Màn ảnh đặc tả mặt của Chung Nghi Bân, khuôn mặt tuấn tú đang trùm chăn đột nhiên bị phóng đại, hậu kỳ vẽ thêm một cái nón rộng vành, biến thành một cục cưng.

Đính kèm chữ 【 Cục cưng muốn nghe chuyện xưa trước khi ngủ nha! 】

Chung Gia Bân bất đắc dĩ mở mắt ra, trầm mặc trong chốc lát, dùng thanh âm trầm thấp đầy truyền cảm chậm rãi kể: "Ngày xưa có ba chú heo con, bọn họ chuẩn bị xây nhà. Chú heo thứ nhất dùng rơm xây nhà, chú heo thứ hai dùng gỗ xây nhà, chú heo thứ ba dùng trúc xây nhà..."

Chung Nghi Bân chớp mắt mấy cái, anh mất trí nhớ, không nhớ rõ loại truyện cổ tích cho trẻ em này, nhưng mơ hồ lại cảm thấy có cái gì đó sai sai.

Hậu kỳ giúp anh đánh một mũi tên thật bự lên, chỉ vào cái nhà lộ thiên 【 dùng trúc xây 】này.

====================================================

Tiểu kịch trường

Nhị Bính: Anh không muốn nghe chuyện ba chú heo con

Khâm Khâm: Vậy anh muốn nghe chuyện gì

Nhị Bính: Anh muốn nghe em kể chuyện hai chú heo con cơ

Khâm Khâm: Hai chú heo con là chuyện gì vậy hả

Nhị Bính: Một Chung heo con và một Sở heo con, Chung heo con xây nhà, ăn sạch Sở heo con ( ̄ˇ ̄)/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.