Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 13: Cậu là động lực của tôi



Mạc Đan hơi sợ hãi, nhìn Dương Chi đẩy Từ Đồng vào trong, rồi đóng sập cửa phòng lại, ngăn những ánh mắt nghiên cứu tìm tòi ở ngoài cửa.

“Dương Chi, đây là trường học!” Mạc Đan xấu hổ hét lên, cảm thấy mình bị khí thế của Dương Chi dọa sợ.

“Rồi sao?” Dương Chi quay đầu lại, ánh mắt mắt hướng về phía nồi lẩu đang sôi sùng sục, như cười như không, hỏi “Cậu cũng biết đây là trường học à?”

“Không cần cậu xen vào việc người khác, ký túc xá làm gì có quy định không được mang nồi điện vào phòng đâu.” Từ Đồng kéo Mạc Đan đến bên cạnh mình, giằng co với Dương Chi.

Lông mi Ôn Đào khẽ chớp, tiến lên phía trước một bước, không hề có ý nhân nhượng với đối phương.

So với Dương Chi, Từ Đồng thực sự sợ Ôn Đào hơn một chút, ngoài mặt Ôn Đào ngoan ngoãn mềm mại nhưng lúc đánh người lại cực kỳ độc ác. Trước đó, trong phòng tắm, cô ta từng tận mắt chứng kiến một tay Ôn Đào đè nữ sinh khỏe mạnh xuống đất.

Cho nên Ôn Đào tiến lên một bước, Từ Đồng theo bản năng lùi lại phía sau một bước.

Dương Chi không nhận ra bầu không khí có chút ngưng đọng, ung dung ngồi lên chiếc ghế đặt ở giữa phòng, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, lông mi khẽ chớp, “Hai tài khoản ID ‘Mứt quả’ và ‘Cây non khỏe mạnh’ là của hai cậu.”

Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng giọng điệu không có chút ý dò hỏi.

Mạc Đan chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, gương mặt lạnh lùng, “Tôi không biết các cậu đang nói cái gì.” Sau đó, đánh vào tay Từ Đồng, ra hiệu cho cô ta chớ nói lung tung.

“Ồ?” Nếu không phải ở chung với Mạc Đan một năm, đã sớm hiểu tính tình cô ta thì Dương Chi thực sự bị bộ dạng này lừa gạt.

“Mạc Đan, cậu thích Trịnh Nghiệp Duy đúng không?” Dương Chi dời đề tài, cũng mặc kệ cô ta có nghe thấy không, tự mình nói, “Haizz, không biết vì sao đã được người ta bao nuôi rồi lại còn quấn lấy Trịnh Nghiệp Duy làm gì?”

Sắc mặt Mạc Đan lập tức trắng bệch, nhanh chóng làm biểu tình bị nói xấu đến uất ức, “Dương Chi, sao cậu có thể tùy tiện bôi nhọ danh dự tôi như thế! Lời này truyền ra ngoài thì người khác nghĩ gì về tôi đây?”

“Ồ, uất ức sao?” Dương Chi đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, tiếp tục nói, “Vậy trên diễn đàn trường cậu bôi nhọ tôi, sao tôi không thấy cậu chính nghĩa như bây giờ.”

“Tôi nói rồi, tôi không biết cậu đang nói cái gì.” Mạc Đan bày ra dáng vẻ như bị oan ức rất nhiều.

Từ Đồng cũng cảm thấy Dương Chi quá đáng, “Cậu không có bằng chứng thì đừng nói bừa!”

“Bằng chứng sao? Tất nhiên tôi có.” Dương Chi nhìn biểu cảm của Mạc Đan, khẽ cười một cái, “Đừng căng thẳng, tôi không có hứng thú với sinh hoạt cá nhân của cậu, điều tra những thứ này chỉ để đảm bảo cậu nói sự thật thôi.”

Dứt lời, Dương Chi thu lại dáng vẻ lười nhác của mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Mạc Đan. “Trên tay tôi là nhược điểm của cậu, không chỉ riêng chuyện được bao nuôi đâu. Bây giờ tôi cho cậu chút mặt mũi mà không công khai những thứ này, ngược lại chính cậu phải đăng bài sáng tỏ cậu là người bôi nhọ tôi, công khai xin lỗi tôi.”

Mạc Đan cắn răng, cô ta không biết Dương Chi nắm giữ bao nhiêu chuyện của mình, càng không biết tại sao cô tra ra được.

Cô ta lập tức đáp trả, “Dương Chi, cô tự tiện điều tra chuyện riêng tư của tôi là phạm pháp!”

Dương Chi ‘ồ’ một tiếng, “Nếu cậu có bằng chứng thì có thể kiện tôi, nhưng trước đó, tôi sẽ kiện cậu có hành vi xúc phạm danh dự và nhân của tôi. Đến lúc đó, những chuyện của cô bị phát tán thì đừng có kêu than trời đất.”

Nhìn thấy Mạc Đan cắn môi không nói tiếng nào, Dương Chi cảm thấy có chút nhàm chán, còn nghĩ cô ta có năng lực như thế nào, cứ như vậy đã bị dọa sợ.

“Suy nghĩ kỹ đi rồi viết bài xin lỗi đăng lên diễn đàn, cậu và Từ Đồng, hai người đều phải viết.” Dương Chi đứng lên, lười nhác duỗi eo vặn cổ, dáng vẻ còn nhiều lời với mấy người nữa thì mệt chết bà đây rồi.

“Đi thôi.” Dương Chi nói với Ôn Đào, xoay người đi tới cửa lại chợt nhớ ra, “Phải rồi, Mạc Đan, thích một người không sai, cậu thích Trịnh Nghiệp Duy, tôi không có quyền ngăn cản. Nhưng lại vì thích mà làm tổn thương người khác, Mạc Đan, tôi khinh thường cậu.

Mạc Đan sững sờ nhìn hai người đi bước ra cửa, khẽ cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên nhưng đôi mắt lại hiện vẻ bi thương tuyệt vọng. Trong đầu cô ta văng vẳng lời nói của Dương Chi: Mạc Đan, tôi khinh thường cậu.

Từ Đồng nhìn dáng vẻ Mạc Đan hồn xiêu phách lạc, cũng hơi đau lòng, vội vàng kéo cô ta ngồi xuống, an ủi: “Không sao đâu, Mạc Đan, cậu đừng nghe Dương Chi nói lung tung, cậu ta không biết chuyện gì cả.”

Một tay Mạc Đan nắm lấy tay Từ Đồng, tay còn lại khẽ đung đưa, ý bảo Từ Đồng đừng nói nữa.

“Không quan trọng, chỉ cần xin lỗi thôi mà.” Cô ta buồn bã nói.

Lúc Dương Chi rời khỏi phòng, ngoài cửa không còn người đứng xem náo nhiệt, đi đến khúc quanh của cầu thang, cô nhìn phía trên không có động tĩnh gì, vẻ mặt lạnh lùng thay đổi, khóe miệng không nhịn được nữa, ý cười càng ngày lan rộng, “Hahaha, Ôn Đào, vừa rồi tớ có ngầu không!”

Ôn Đào lập tức giơ ngón tay cái lên, “Ngầu bá cháy luôn!”

“Ha ha ha.” Dương Chi che miệng ngăn lại tiếng cười, “Ôi! Tớ cũng thấy vừa rồi tớ thật dũng cảm.”

Ôn Đào nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của Dương Chi mà trợn mắt trắng, “Là Mạc Đan gan nhỏ nên mới bị cậu dọa hai câu đã sợ!”

Dương Chi nói, “Cậu ta mà không nhát gan thì đã sớm tìm Trịnh Nghiệp Duy tỏ tình từ lâu rồi, cần gì phải tốn thời gian đối phó với tớ.”

Ôn Đào nghĩ một chút, cũng đúng.

Khi hai người đến cửa kí túc xá, ánh mắt Dương Chi lướt qua nam sinh đang dựa tường gần đó, chỉ cảm thấy bên hông phải đột nhiên co giật, chân cũng theo đó mềm nhũn, trực tiếp bước hụt một bậc cầu thang, thiếu chút nữa bị té ngã.

Ôn Đào vội vàng kéo lại, nhìn theo tầm mắt của Dương Chi, bóng dáng cao thẳng của Lục Mạch xuất hiện trong tầm mắt cô.

Ôn Đào nói, “Sao cậu ấy lại ở đây?”

Dương Chi, “Tớ cũng đang thắc mắc đây.”

Ôn Đào như có điều suy nghĩ, “Hay cậu ấy theo cậu đến đây?”

“Vì sao cậu ấy lại theo tớ tới đây?” Dương Chi hỏi lại.

Lục Mạch nghe có động tĩnh, ánh mắt khẽ nâng, rồi cất điện thoại bước tới.

Ôn Đào, “Cậu ấy đi tới kìa.”

Dương Chi, “Tớ không mù.”

Nhìn hai cô gái thì thầm to nhỏ, Lục Mạch cúi đầu nhìn Dương Chi, giọng nói có hơi lạnh lùng hỏi, “Xử lý xong rồi?”

Dương Chi theo bản năng che kín eo bên phải, cười miễn cưỡng, “Ừ.”

“Ăn cơm chưa?” Lục Mạch nhìn động tác nhỏ của Dương Chi, đáy mắt tràn đầy ý cười.

“Vẫn chưa.” Cô và Ôn Đào học xong lập tức đến đây, còn chưa kịp ăn cơm.

“Cùng đi ăn không?” Lục Mạch hơi nghiêng người về phía trước.

“Không được, không được, tôi và Ôn Đào phải về nhà ăn cơm.” Dương Chi vội vàng xua tay, nói đùa, cô cảm thấy xấu hổ như không mặc quần áo trước mặt Lục Mạch, đừng nói gì đến việc ngồi ăn cơm với nhau.

“Lại ăn đồ ăn sẵn?” Lục Mạch nhíu mày.

“Đi ăn với cậu cũng được thôi.” Ôn Đào thức thời nói một câu.

Lúc này Lục Mạch mới nhìn qua Ôn Đào, hảo cảm với cô ấy tốt lên không ít, “Thế nhé!”

Không thì lần này để Dương Chi trốn thoát, sẽ không biết muốn trốn cậu đến bao giờ nữa.

Nhìn thấy Lục Mạch xoay người đi về phía trước, Dương Chi muốn phát điên, “Tớ có muốn đi ăn với cậu ấy đâu!”

Ôn Đào vỗ vỗ vai cô, thấm thía nói, “Trịnh Nghiệp Duy và cậu thân quen mười mấy năm, cậu không thích người ta, tớ cũng sẽ không cưỡng ép. Nhưng cậu nhìn xem, cậu với Lục Mạch mới tiếp xúc được bao lâu, nói không chừng cậu đã thích người ta rồi đấy.”

“Sao cậu lại nghĩ tớ thích cậu ấy! Tớ không nghĩ cậu lại thích làm Nguyệt lão như vậy đấy.” Dương Chi tưc giận dậm chân.

Ôn Đào sờ sờ cằm, “Còn không phải là lo lắng sau này, cả đời cậu sẽ không gặp được người đẹp trai như thế nữa.”

Ánh mắt Dương Chi trợn lên như muốn rút gân cô ấy.

Cuối cùng, Dương Chi vẫn bị Ôn Đào nửa dỗ dành nửa uy hiếp kéo đến chỗ ở của Lục Mạch, vừa mới bước vào cửa, cảnh tượng bị đè lên cửa tối qua lại hiện lên trong đầu cô, mặt đột nhiên nóng bừng.

“Dương Chi, có thể vào bếp giúp tôi một chút được không?” Lục Mạch mặc tạp dề vào hỏi.

Bị chỉ đích danh, cô cảm giác hai chữ này phát ra từ miệng cậu, khiến tâm can cô cũng run lên theo giọng điệu dịu dàng này.

Mẹ nó! Quá xấu hổ!

Dương Chi ho nhẹ một tiếng, ngồi trên sô pha không chịu nhúc nhích, hướng về phía Ôn Đào nói, “Ôn Đào, tới giúp đi.”

Ôn Đào đang vừa ăn hoa quả vừa xem phim, không kiên nhẫn đáp, “Cậu ấy gọi cậu mà, tự cậu đi đi.”

Dương Chi nhìn cô bạn chỉ biết ăn kia, cảm thấy sau lưng có ánh mắt nóng rực dõi theo, trong lòng ấm ức không thôi, Ôn Đào này đồ không có lương tâm!

“Dương Chi.” Lục Mạch lại gọi tên cô.

Lúc này ở sô pha, Dương Chi mới chậm chạp đứng lên, đi tới phòng bếp.

Đến phòng bếp, cô mới phát hiện, mình ở đây căn bản chẳng làm được gì.

“Tôi phải làm gì đây?” Dương Chi dò hỏi, nghĩ rằng cậu gọi đến nhờ làm một số việc.

Lục Mạch đang rửa rau, cười nhẹ nói, “Làm động lực cho tôi.”

“???” Đầu Dương Chi đầy dấu chấm hỏi, bị bệnh sao?

Lục Mạch vốn không có ý định để Dương Chi giúp cậu, chỉ thấy cô luôn cố ý tránh né khiến cậu cảm thấy trong lòng không thoải mái. Quả nhiên, gọi Dương Chi tới bên cạnh mình, tâm tình vui vẻ hơn nhiều.

Dương Chi dựa vào cửa phòng bếp, nhìn Lục Mạch nghiêm túc nấu ăn, đột nhiên tò mò hỏi, “Cậu học nấu ăn từ khi nào vậy?”

Lục Mạch đang thái rau, dừng lại một chút, cười nhẹ nói, “Hồi còn nhỏ, trong nhà không có ai quan tâm tôi nên phải tự học lấy.”

“Không ai quan tâm cậu sao?” Mắt Dương Chi không tự chủ mở to, sau đó như đoán được điều gì bụm miệng, có chút áy náy, “Xin lỗi cậu.”

“Không phải như cậu nghĩ, cha mẹ tôi đều còn khỏe mạnh, bây giờ có thể đang sống rất tự tại.” Lúc nói ra những lời này, Lục Mạch đang quay lưng lại với cô, biểu tình hơi trào phúng.

“À, chính là rèn luyện tính tự lập cho cậu phải không?” Dương Chi nghe được không phải bố mẹ cậu qua đời, nhẹ nhàng thở ra, nếu thật thì không biết an ủi cậu thê nào, cô thực sự không giỏi trong việc an ủi người khác.

“Cũng không phải.” Lục Mạch dừng động tác trên tay, xoay người đối mặt với Dương Chi, đáy mắt đã không còn sáng sủa như mọi ngày, “Chỉ là lúc còn nhỏ, hai người họ ly hôn nên không cần tôi mà thôi, sau này tòa phán tôi được giao cho cha nuôi dưỡng, đương nhiên ông ấy sẽ không quan tâm đến tôi sống chết ra sao.”

Tựa như cậu xuất hiện trên đời này chính là một sai lầm.

Dương Chi khẽ nhếch miệng, nửa ngày cũng không nói được câu nào.

“Cho nên cậu đừng trốn tránh tôi, được không?” Lục Mạch nhìn thẳng vào mắt cô.

Cảm thấy bản thân hơi nhiều chuyện, trong long Dương Chi áy náy, theo bản năng trả lời, “Ừm, được.”

Mặt mày Lục Mạch lập tức vui vẻ, “Tôi đã ghi âm rồi, cậu không được nuốt lời.”

“Ừ.” Dương Chi mờ mịt nhìn Lục Mạch mở điện thoại, ấn vào phần ghi âm, trong lòng lập tức: Mẹ nó!

Cậu dám bẫy bà đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.