Cảm xúc của Dương Chi đến một cách khó hiểu, đi cũng rất nhanh, một lát sau, cô tự mình lau nước mắt, trên mặt hơi đỏ lên.
Chỉ là không hiểu đầu óc bị gì, mà lại chạy đến nhà người khác rồi khóc một trận lớn.
Thật không thể hiểu được, tại sao đột nhiên cô lại không kiểm soát được tâm trạng chính mình?
Lục Mạch vẫn đang ngồi xổm trước mặt cô, nét mặt cậu có chút khẩn trương.
“Tôi… tôi về trước đây.” Đột nhiên Dương Chi ngồi như bị kim đâm, thật sự quá xấu hổ.
Lục Mạch cũng không ngăn cản cô, chỉ là lúc cô bước tới cửa mới an ủi một câu, “Cậu sẽ nhớ ra, vậy nên đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Cho dù không nhớ được thì tôi vẫn sẽ yêu cậu, mãi mãi đứng phía sau bảo vệ cậu.”
Dương Chi nhìn xuống chân, “Mãi mãi?”
Lục Mạch: “Ừ.”
Dương Chi không nói gì nữa, trước khi rời đi hung dữ để lại một câu, “Chuyện hôm nay cậu không được phép nói với ai.”
Trông giống con mèo nhỏ xù lông, đáng yêu một cách kỳ lạ.
Sau khi Dương Chi về nhà, Ôn Đào vẫn đang ngồi ở phòng khách, nằm trên ghế sô pha kê cao hai chân, ngửa đầu xem TV, trong miệng còn đang ăn trái cây sấy khô.
Dương Chi điều chỉnh cảm xúc của mình, nở nụ cười và nhìn theo ánh mắt Ôn Đào, “Ơ, Dương Trạch.”
“Cậu cũng biết Dương Trạch hả?” Ôn Đào thu chân lại, nửa nằm trên ghế sofa, vẻ mặt cô ấy kinh ngạc rồi cường điệu nói, “Tớ còn tưởng rằng cậu chỉ là cô gái xinh đẹp trầm mê trong sắc đẹp của thế giới 2D chứ.”
“Cô gái xinh đẹp chỉ trầm mê trong thế giới 2D lại sống trong kỷ nguyên 3D, nếu có thể ở bên nhân vật nam chính anime dịu dàng đẹp trai mà nói, trời ơi thật là hạnh phúc!” Đầu óc Dương Chi nhanh chóng lóe lên vô số khuôn mặt nhân vật nam trong anime.
“Không phải đó chính là Lục Mạch nhà bên sao! Người đàn ông cao ráo đẹp trai lại chỉ dịu dàng với cậu, đúng là mẫu người lý tưởng của cậu!” Ôn Đào vừa nhắc đến Lục Mạch và Dương Chi thì chợt nhớ ra điều gì, như uống thuốc kích thích, hỏi: “Nhắc mới nhớ, vừa rồi sao cậu tới nhà Lục Mạch vậy?”
“Cậu ấy có làm như vậy, như vậy với cậu không?” Ôn Đào nháy mắt, cười xấu xa đồng thời mô tả động tác rất sinh động.
Dương Chi bị Ôn Đào hỏi vậy, đột nhiên nhớ lại chuyện xấu hổ lúc nãy xảy ra, không hiểu vì sao lại ngồi khóc trong nhà người khác, càng nghĩ cô càng thấy mình là một tên đại ngốc.
Dương Chi tự trách bản thân, liếc mắt nhìn Dương Trạch trên TV rồi nhìn Ôn Đào “Tớ nhớ là cậu rất thích Dương Trạch.”
“Theo đuổi thần tượng, sao có thể gọi là thích được, phải gọi là yêu! Đó là mơ ước. Anh ấy chính là ánh trăng sáng của tớ!” Ôn Đào đứng thẳng người, nói được nửa chừng nghĩ đến Dương Chi sẽ không hiểu chuyện này, xua tay rồi lười biếng nằm trên sô pha, “Quên đi, dù sao nói thì cậu cũng không hiểu đâu.”
Mặc dù quan hệ Dương Chi và Ôn Đào từ năm nhất đã rất tốt, nhưng cô cũng không dám tiết lộ chuyện Dương Trạch là anh trai mình, cô chỉ có thể thương lượng với cô ấy, “Tớ sẽ giúp cậu xin chữ ký viết tay và ảnh chụp, nhưng cậu phải hứa là ở trước mặt tớ không được nhắc đến Lục Mạch.”
“Cậu cũng hiểu chữ ký này à?” Ôn Đào còn tưởng rằng Dương Chi sẽ không biết những thứ liên quan đến thần tượng, lập tức dựng thẳng người, hỏi lại cô với vẻ mặt khó tin, “Cậu vừa mới nói, sẽ giúp tớ xin chữ ký của Dương Trạch sao?”
“Đúng vậy.” Dương Chi gật đầu, đề phòng não Ôn Đào suy nghĩ nhiều, chỉ có thể nói, “Tớ có cách để lấy thứ cậu muốn, thế nào?”
Ôn Đào nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Quên đi, còn không biết sẽ phải tốn bao nhiêu tiền, tớ cũng không thích anh ấy nhiều lắm.”
Dương Chi hít một hơi sâu, nói, “Cậu giấu rất nhiều áp phích anh ấy trong phòng mà, có lúc còn trốn tớ để theo đuổi anh ấy cuồng nhiệt, vậy mà còn nói không thích nhiều sao?”
Lần này Ôn Đào thực sự chấn động, trong giọng nói có vài phần run rẩy, “Sao cậu biết nhiều như thế? “
Dương Chi chớp mắt, đáy mắt có chút sững sờ, đúng vậy, cô làm sao biết nhiều như vậy.
“Hình như do tớ vô tình phát hiện ra.” Dương Chi gãi đầu giải thích, cảm thấy lời này có hơi gượng ép.
Ôn Đào bắt đầu suy đoán linh tinh, “Có phải cậu theo dõi tớ không, tớ theo đuổi anh ấy mà cậu cũng biết được hả? À! Chẳng lẽ cậu không đồng ý ở bên Lục Mạch, thậm chí còn không muốn tớ nói tới cậu ấy, là bởi vì cậu thích tớ???”
Nói đến suy đoán cuối cùng, Ôn Đào suýt chút nữa thì hét to.
“???”
Dương Chi nghiêng đầu, vẻ mặt như bị táo bón, đầu cô lại hiện đầy dấu chấm hỏi.
Dương Chi, “Đầu cậu bị úng nước à.”
Ôn Đào bình tĩnh nói, “Đúng vậy, trong đầu tớ chỉ có cậu.”
Nhiều lời vô ích, Dương Chi quay đầu đi về phòng, chỉ cần lấy chữ ký đưa đến trước mặt Ôn Đào, là có thể nói điều kiện với nhau.
Không một cô gái nào có thể từ chối được bộ ảnh cơ bụng gợi cảm của nam thần, đã vậy còn được chính nam thần tự ký tên, chắc chắn sẽ uy lực sẽ tăng gấp đôi!
Nằm lăn lộn trên giường, Dương Chi ấn vào tài khoản WeChat riêng tư của anh trai mình, vì không biết anh đang làm việc hay không nên chỉ gửi một tin nhắn thăm dò, [Anh ơi, anh đang bận không?]
Đợi một hồi chưa được trả lời, Dương Chi đứng dậy chuẩn bị đi tắm trước thì chuông điện thoại vang lên.
Nhìn tên người gọi đến, Dương Chi lập tức nhảy xuống giường, bấm nghe điện thoại xong kêu lên một tiếng ngọt ngào, “Anh.”
Mặc dù đầu bên kia ồn ao, nhưng giọng nói Dương Trạch vẫn truyền rõ ràng tới tai cô, “Vừa nhận được tin nhắn em gửi, tìm anh có việc gì sao?”
Dương Chi nghe thấy giọng nói của Dương Trạch thì đoán được trong khoảng thời gian này tâm trạng của anh không tệ, cô làm nũng nói, “Đã lâu không liên lạc, em rất nhớ anh.
Sau đó cô đổi chủ đề, “Gần đây anh có đi bệnh viện khám sức khỏe không?”
Dường như không thể nói chủ đề này ở nơi đông người, Dương Chi chỉ nghe thấy tiếng bước chân di chuyển ở đầu bên kia của điện thoại, sau đó tiếng ồn ào càng ngày càng xa, mãi cho đến lúc xung quanh yên tĩnh, giọng nói của Dương Trạch mới lần nữa truyền vào, “Đừng lo, không sao đâu.”
Dương Chi tự giác không nói đến chủ đề này, chỉ hai tiếng, “Anh ơi, anh có thể giúp em một việc được không.”
Dương Trạch khẽ cười, “Biết em có chuyện cần tìm tới anh mà.”
Dương Chi làm nũng nói, “Ui, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là quan tâm gần đây anh sống như thế nào, còn việc em nhờ anh giúp là tiện thể thôi mà.”
Dương Chi lập tức vào thẳng vấn đề, “Anh có tấm ảnh chụp tự sướng mà lộ cơ bụng không, thuận tiện giúp em ký tên của anh nữa.”
Đầu bên kia rơi vào trầm mặc.
Dương Chi nghĩ rằng đã làm khó anh, lập tức hạ thấp yêu cầu, “Anh không có ảnh lộ cơ bụng cũng được, vậy lộ xương quai xanh thì sao?”
“Em thiếu tiền hả?” Một hồi lâu sau, bên kia mới đáp lại
Đây là cho rằng cô thiếu tiền, muốn ảnh selfie của anh trai mình để bán đấu giá?
“Không thiếu, không thiếu, em có rất nhiều tiền.” Dương Chi vội vàng lắc đầu phủ nhận, cũng mặc kệ Dương Trạch có đang đứng trước mặt hay không.
Dương Chi, “Do một người bạn của em, cậu ấy cực kỳ thích anh, nên em muốn giúp cậu ấy xin chữ ký của anh.”
Dương Trạch hoài nghi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, “Có thể có chữ ký, ảnh cơ bụng cũng được, vừa hay mấy ngày nữa anh có thời gian đến thăm em.”
“Hả?” Dương Chi sửng sốt, “Anh đến thăm em sao?”
Điên rồi sao.
“Ba nói em chuyển ra ngoài ở, bây giờ chỗ anh làm việc cách em không xa, vừa hay anh có thể đến xem chỗ ở em như thế nào.” Thật ra Dương Trạch lo lắng em gái đang thiếu tiền nhưng lại không dám mở miệng nói ra, quanh co lòng vòng muốn chữ ký của anh, hẳn là muốn bán kiếm tiền.
“Không phải, anh, anh không sợ bị phóng viên chụp ảnh sao! An ninh khu chung cư em ở không được nghiêm ngặt như khu chung cư nhà mình ở đâu.” Dương Chi vội vàng nói.
Dương Trạch có hơi do dự, quả thật anh lo mình sẽ mang lại sự bất tiện đến cuộc sống của Dương Chi, nhưng vì trong lòng lại không yên, “Anh chuyển một ít tiền cho em trước, có đến thăm không thì nói sau. Bây giờ anh có việc rồi, anh sẽ liên lạc lại với em sau.”
“Dạ được, anh làm việc trước đi.” Dương Chi vừa dứt lời thì đã nghe thấy có người gọi tên Dương Trạch trong điện thoại.
Sau đó Dương Trạch dặn dò cô một vài câu rồi vội vàng cúp máy.
Dương Chi gãi đầu, nếu anh trai cô ấy thực sự đến đây thì Ôn Đào sẽ phát hiện ra, cô nên giải thích như thế nào với Đào Tử để không đè xuống đất đánh đây.
Trong lòng thở dài một hơi, Dương Chi cảm giác mình bị rảnh rỗi rồi mới đi hỏi xin ảnh cơ bụng và chữ ký, thà rằng cứ để Ôn Đào lải nhải tên Lục Mạch bên tai suốt ngày còn hơn.
Tâm trạng rất phức tạp, Dương Chi tắm rửa xong bôi kem dưỡng da, sau khi lau khô tóc, cô đột nhiên nhận được tin nhắn từ ngân hàng được chuyển năm vạn nhân dân tệ.
Mở WeChat lên quả nhiên thấy tin nhắn của anh trai nhắn lại, [Nếu không đủ tiền thì nói với anh.]
Nhưng, cô thực sự không thiếu tiền.
Cô chỉ muốn xin một chữ ký thôi!
Ban đêm vào lúc Dương Chi ngủ, ngoài việc thỉnh thoảng mơ thấy Lục Mạch, cô còn mơ thấy cảnh anh trai ném tiền vào cô.
Mẹ nó, thật là khủng bố.
Buổi sáng ngồi xe Lục Mạch đến trường, có lẽ việc sinh viên đại học lái xe triệu đô đến trường dễ khiến người khác chú ý, nên khi Dương Chi xuống xe thì nhận được không ít ánh mắt dò xét.
Do tân sinh viên mới nhập học, còn rất nhiều người không biết đến nhân vật phong vân lạnh lùng có tiếng của trường, hay Dương Chi – người nổi tiếng nhờ ngoại hình của mình.
Giờ học thể dục, Dương Chi như thường lệ sẽ chạy bộ cùng đội để khởi động trước, bởi vì cô từng bị ngất xỉu một lần nên không theo kịp đội hình trong tiết học thể dục tiếp theo, giáo viên cũng không thúc giục cô.
Cho nên Dương Chi được xếp ở cuối hàng, lúc chạy đến gần khán đài ở lượt đầu tiên, cô nhìn thấy Lục Mạch đang tập khởi động ở đó.
Vì Lục Mạch cao nên rất dễ thấy, cô không phải tìm cậu đứng ở đâu.
Ở lượt thứ ba, Lục Mạch đã bắt đầu hoạt động tự do, có một nữ sinh đang đứng bên cạnh cậu, Dương Chi đưa mắt nhìn, là nữ sinh mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Sau đó, cô nhìn thấy cô gái kia thẹn thùng nhét thứ gì đó vào tay Lục Mạch, cậu chưa kịp phản ứng đã quay đầu bỏ đi.
Vừa lúc ánh mắt Lục Mạch nhìn thẳng vào Dương Chi, cô vờ như không có việc gì dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng lại thấy Lục Mạch vẫy tay với cô.
Ma xui quỷ khiến, cô rời khỏi đội đi tới trước mặt cậu.
Cậu cao hơn cô rất nhiều, tuy chiều cao không tính là quá thấp trong đám con gái nhưng vẫn phải ngước lên mới nhìn Lục Mạch.
Lục Mạch đưa thứ đang cầm cho Dương Chi xem, hơi nhíu mày, “Tôi không muốn lấy.”